Chương 17
Đám người của Khang Tư Cảnh được quản lý nhà hàng đưa vào phòng bao. Sau khi vào phòng bao, Bạch Húc Nghiêu mới tháo khẩu trang và mũ xuống. Dáng dấp của anh ta thật sự quá đẹp trai, trắng nõn xinh xắn, gương mặt như thế này thì cho dù sinh ra là con gái hay con trai cũng đều quá đẹp.
Có lẽ mọi người ở đây đã quen gặp những trường hợp hoành tráng, cho nên nhìn thấy đại minh tinh tỏa sáng lấp lánh trước mắt mà phản ứng vẫn như thường. Ngay cả Diệp Lâm lúc nào cũng tùy hứng không tự kiềm chế mà cũng tỉnh bơ.Lúc này Diệp Thiên mới bắt đầu giới thiệu, "Đây là nghệ sĩ Bạch Húc Nghiêu mà công ty tôi mới vừa ký hợp đồng.
Với sự nổi tiếng của Húc Nghiêu, có lẽ tôi không cần phải giới thiệu nhiều."Diệp Thiên nói xong lại quay sang Bạch Húc Nghiêu: "Vị này là Tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Hoa, cũng là đại cổ đông của Hải Nhuận, ông Khang Tư Cảnh."Sau khi vào phòng bao, Phương Tình đã bị Khang Tư Cảnh kéo đến bên cạnh anh. Vào lúc này, cô và Khang Tư Cảnh đang đứng song song bên nhau, mà Bạch Húc Nghiêu thì đứng bên cạnh Diệp Thiên đối diện với bọn họ.
Dù sao đã qua nhiều năm ở kiếp trước, tình cảm của cô đối với Bạch Húc Nghiêu đã sớm phai nhạt. Với nỗi đau khổ và tình cảm trước kia không quá sâu sắc, cho nên cô rất thản nhiên đối diện với Bạch Húc Nghiêu.
Nhưng mà dù sao đời này, những khúc mắc giữa cô và Bạch Húc Nghiêu còn chưa xảy ra, giờ phút này, cô chính là một kẻ khốn kiếp vứt bỏ mối tình đầu của mình, cho nên cô thật sự không hiểu vào lúc này, Bạch Húc Nghiêu là đang suy nghĩ cái gì.Đương nhiên, cô cũng không rõ lắm Khang Tư Cảnh có quan tâm nhiều tới Bạch Húc Nghiêu hay không
.Nhưng điều khiến cô không nghĩ tới chính là, hai người đàn ông này bình tĩnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô. Đã biết rõ thân phận của đối phương, nhưng họ vẫn duy trì sự khách sáo ngoài mặt. Bạch Húc Nghiêu hơi cúi người chào, vươn tay ra, vừa khiêm tốn lại vừa lễ phép nói: "Khang Tổng, chào ngài."
Giống như đây chỉ là lần đầu gặp mặt, bộ dáng khiêm nhường và tôn kính của người bình thường đối với người có chức vị cao hơn mình, thái độ của anh ta rất tự nhiên, không có bất kỳ sự khác thường nào.
Khang Tư Cảnh đưa tay ra bắt tay anh ta, cũng không mang theo bất kỳ khinh thường nào mà chỉ là tôn trọng đối với đối phương, cười nói: "Tổng giám đốc Diệp là một người rất lợi hại, cậu đi theo anh ấy chắc chắn sẽ có tương lai."Bạch Húc Nghiêu nói: "Đương nhiên tôi biết Tổng giám Diệp lợi hại kiểu nào, chẳng qua tương lai như thế nào...
Trước hết tôi phải cảm ơn Khang Tổng đã chúc phúc."Anh một câu, tôi một câu, tôn trọng lẫn nhau, một cuộc gặp gỡ đầu tiên vô cùng hoàn mỹ, không có bất kỳ cảnh tượng khó chịu nào. Cũng đúng thôi, hai người đều là người thông minh, đương nhiên nên biết cư xử như thế nào.
Giới thiệu xong Khang Tư Cảnh, Diệp Thiên lại chuyển sang Phương Tình, "Vị này là Khang phu nhân, ngày thường bị Khang Tổng đây giấu kín, ngay cả chúng tôi cũng rất khó có dịp gặp mặt. Vận khí của cậu không tệ, lần đầu tiên đã được gặp rồi."Sau khi sống lại, Phương Tình đã có nghĩ qua mình sẽ gặp lại Bạch Húc Nghiêu.
Dù sao lý do Bạch Húc Nghiêu về nước cũng là vì có tâm tư muốn trả thù cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại anh ta trong trường hợp này.
Cũng may cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm tư, hướng anh ta gật đầu, cười rất tự nhiên, nói: "Bạch tiên sinh, chào anh."Anh ta bình tĩnh không khác gì cô, thật giống như chỉ mới gặp mặt lần đầu, hơi khom người cung kính.
Những năm sống ở Hàn Quốc, anh ta đã học hỏi không ít lễ nghi của người Hàn, thái độ nhúng nhường vô cùng hoàn hảo. Anh ta cười đáp lại, "Khang phu nhân, xin chào."Diệp Thiên liên tiếp giới thiệu những người khác, lúc này mọi người mới ngồi xuống, thức ăn cũng được bưng lên. Khang Tư Cảnh và Diệp Thiên bắt đầu bàn bàn về mối đầu tư mới nhất.
Nhìn anh không giống như bị ảnh hưởng gì cả, hoặc có thể nói anh hoàn toàn không để ý anh đang ăn cơm với bồ cũ của vợ mình. Anh và Diệp Thiên nói chuyện rất ăn ý, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự trầm ổn khí khái chỉ thuộc về Khang Tư Cảnh mà thôi
.Còn Bạch Húc Nghiêu thì thỉnh thoảng sẽ kính rượu mọi người, nghi lễ xã giao vô cùng chu đáo. Trong lúc vô tình, Phương Tình giương mắt liếc về phía anh ta. Lúc này đây, cùng lắm anh ta cũng chỉ 23 tuổi mà thôi, nhưng nét mặt có thể nói là bố già lão luyện ngàn năm có một, hoặc là con em được nuôi dưỡng trong chốn danh môn, thành thục, cung kính lễ độ, không kiêu ngạo siểm nịnh.
Chỉ là sau mấy năm rèn luyện, anh ta đã cởi bỏ vẻ thiếu niên ngây ngô, vừa có thể tự mình phụ trách trên vũ đài dưới sự chú ý của vạn người, vừa có thể lăn lộn kiếm tiền trên bước đường sự nghiệp. Một chàng trai chỉ vừa qua khỏi tuổi đôi mươi mà đã thành thạo trên lĩnh vực giao tế như thế này thì có lẽ anh ta đã trải qua không ít khổ cực ở Hàn Quốc.
Từ mới bắt đầu, Phương Tình đã ngoan ngoãn ăn cơm, không nói thêm một câu nào.Món ăn ở đây thật ngon, nhất là món cá dưa chua, mùi chua cay ngon miệng, thịt cá tươi ngon hấp dẫn, tuy rằng cay tới mức không thể chịu nổi, nhưng Phương Tình vẫn muốn ăn tiếp.Cô đang cúi đầu lấy xương cá thì đột nhiên bên cạnh có một tờ khăn giấy đưa tới.
Cô quay đầu nhìn sang, Khang Tư Cảnh đang tủm tỉm cười nhìn cô nói: "Lau đi."Phương Tình thầm than trong bụng, không xong rồi, có lẽ ăn cái gì bị dính trên miệng rồi. Phương Tình hơi bối rối, đang chuẩn bị nhận lấy thì không ngờ Khang Tư Cảnh lại cầm giấy lau lau lên miệng cô.Phương Tình: "....."
Nếu như cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Khang Tư Cảnh chủ động làm động tác thân mật như thế này đối với cô. Ngày thường đối với cô khách sáo, hơn nữa, nhiều khi cô bày tỏ muốn thân cận, Khang Tư Cảnh anh cũng không đáp lại, thế nhưng lúc này lại vì cô lau miệng một cách thân mật như vậy.
Còn nữa, động tác của anh vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ thật sự là vợ chồng ân ái, chồng lau miệng cho vợ là chuyện quá đỗi bình thường. Lau xong, anh còn cười cười dặn dò: "Ăn từ từ thôi."Phương Tình ngớ người ra, hồi lâu mới gật đầu đáp lại.
Khang Tư Cảnh và Diệp Thiên nói từ đầu tư tới cổ phiếu, Diệp Thiên nhấp một ngụm rượu: "Gần đây cổ phiếu của Lương Khang tuộc dốc thật thảm. Trong công ty tôi có nhân viên mua cổ phiếu của Lương Khang mà suốt ngày không ngừng kêu khổ, nói gần đây Lương Khang đang trên đà đi lên, tại sao nhà cái lại đột nhiên rút vốn đầu tư, thiếu chút nữa tôi đã nói cho bọn họ biết nhà cái đó chính là cậu."
Nói tới đây, Diệp Thiên, liền hỏi tiếp: Gần đây Lương Khang đang trên đà phát triển thuận lợi, tại sao cậu lại rút lui?"Khang Tư Cảnh gắp một miếng cá lớn, thong thả ung dung lựa ra từng cọng xương, vừa lựa vừa nói: "Không muốn tiếp tục đầu tư nên rút lui."Diệp Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ cuời cuời, "Cậu thật tùy hứng."
Khang Tư Cảnh không quá để ý, lựa hết xương xong thì gắp thịt cá bỏ vào chén của Phương Tình.Phương Tình: "....."Phương Tình quay đầu sang nhìn anh, lại thấy Khang Tư Cảnh vẫn đang cười khanh khách.
Anh thấy cô nhìn sang bèn lên tiếng: "đã lựa hết xuơng rồi, em ăn đi."Dáng vẻ kiểu này, không hiểu tại sao lại khiến cô có loại cảm giác làm sủng vật được đút ăn.Phuơng Tình có chút bối rối, Khang Tư Cảnh đây là... tại sao đột nhiên lại dịu dàng tỉ mỉ với cô như thế...
Lau miệng cho cô, gắp thức ăn cho cô, còn giúp cô lấy xương cá ra.Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô có cảm giác Khang Tư Cảnh là đang cố ý, cố ý tỏ vẻ ân ái với cô.Dư quang của Phương Tình lướt qua Bạch Húc Nghiêu đang ngồi đối diện, không lẽ nguyên nhân là vì sự có mặt của Bạch Húc Nghiêu?Không phải vậy đâu...
Khang tiên sinh đã từng nói qua, không thèm quan tâm tới chuyện quá khứ của cô. Nói một cách khác, chỉ cần cô và Bạch Húc Nghiêu không làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của anh, anh sẽ chẳng buồn hỏi tới. Huống chi, cô cảm thấy Khang Tư Cảnh sẽ không ngây thơ như vậy mà.Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn nữa chính là, cô cảm thấy bản thân mình không quan trọng như vậy đối với Khang Tư Cảnh, quan trọng tới nổi sẽ khiến anh biểu hiện một cách khác thường
.Cho nên cô không hiểu được vì lý do gì mà lúc này đây anh lại hành động một cách khác thường như vậy. Nhưng mà, trong lúc bất chợt anh trở nên dịu dàng như thế này thật khiến cho cô có chút luống cuống."Tôi nói mà, không trật đi đâu được, mắt nhìn sắp lòi ra rồi kìa."
Dường như Diệp Lâm đã nhịn hết nổi, phàn nàn, "Biết cậu yêu bà xã rồi, nhưng cũng không đến nổi vậy chứ, ẹo tới ẹo lui không ngán à?"Bình thường, lúc Diệp Lâm oán hận Khang Tư Cảnh, một là Khang Tư Cảnh dùng mắt khâu miệng anh ta lại, hai là trực tiếp dùng quyền dạy dỗ anh ta làm sao đối nhân xử thế.
Nhưng bây giờ, bị Diệp Lâm lật tẩy như vậy, một Khang Tư Cảnh luôn luôn mạnh mẽ lại cúi thấp đầu, nắm tay đưa lên miệng che lại, ho khan một tiếng, thậm chí vẻ mặt còn mang theo vài phần ngượng ngùng thì phảiĐây giống như là chỉ sợ người ta không biết anh đây là thừa nhận, thừa nhận cái gì? Đương nhiên là thừa nhận yêu vợ đến nổi không thể nhịn được mà anh anh em em ngọt xớt giữa chốn công cộng...
Phương Tình cảm thấy thị giác của cô vừa mới bị tập kích, cô lặng lẽ quay đầu đi, gắp miếng cá Khang Tư Cảnh bỏ vào trong chén cho cô, đưa lên miệng. Cô cảm thấy cô nên từ từ thưởng thức."Khang tiên sinh và Khang phu nhân thật sự là vợ chồng ân ái nha." Bạch Húc Nghiêu ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo ý ca ngợi và hâm mộ.
Phương Tình cứng đơ người, nhưng lại không ngẩng đầu, tiếp tục từ từ ăn. Cô không ngờ tới đột nhiên Khang Tư Cảnh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, nói với Bạch Húc Nghiêu: "Không ân ái, làm sao có thể trở thành vợ chồng?"Phương Tình: "....."
Hiện tại, Phương Tình càng thêm hoài nghi Khang Tư Cảnh chính là cố ý.Ơ hay... sẽ không trẻ con như vậy mà cố ý làm cho Bạch Húc Nghiêu nhìn chứ hả?Nhưng cho dù có phải Khang Tư Cảnh cố ý hay không, bất chợt bị anh nắm lấy tay, Phương Tình ngớ người ra trong chốc lát. Từ một người không chủ động muốn thân cận với cô đột nhiên nắm lấy tay cô khiến cô không thể diễn tả được cảm giác vừa lo sợ vừa mừng rỡ vì được cưng chiều.
Phương Tình có thể cảm giác được tim của mình không thể tự kiềm chế được mà đập nhanh hơn vài nhịp.Sắc mặt Bạch Húc Nghiêu không hề thay đổi khi nhìn thấy tay hai người nắm chặt chung một chỗ.
Anh ta lấy khăn lau lau miệng, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên vẻ mặt buồn buồn, nói: "Thấy Khang tiên sinh và Khang phu nhân ân ái như thế này khiến tôi không khỏi nhớ tới mối tình đầu của mình.""Ồ?" Diệp Thiên giống như rất tò mò, hỏi: "Có phải là vị tiểu thư "H" đó không? Người ngoài đồn đãi cô ta họ Hoàng, nói "H" là ký tự đầu của họ cô ta."
Bạch Húc Nghiêu lại lắc đầu, nói: "thật ra người ngoài đồn đãi cô ấy là tiểu thư "H" không hề liên quan tới họ của cô ấy..." Nói đến đây, anh ta cười cười , khóe môi hơi nhếch lên. Nụ cười này khiến gương mặt đẹp trai của anh ta lại càng sinh động hơn, giống như ánh đèn lưu ly nhu hòa được thắp sáng, trong nháy mắt tỏa ra bốn phía, óng ánh đến mê hoặc lòng người, "Chỉ là bởi vì lúc chúng tôi còn ở bên nhau, tôi gọi cô ấy là "Honey".""Wow."
Diệp Lâm không nhịn được, than thở: "Xưng hô ngọt ngào như vậy, nhất định lúc đó hai người ân ái ch.ết người.""Đúng rồi, rất ân ái." Nói đến đây, nụ cười của Bạch Húc Nghiêu đã từ từ chuyển sang khổ sở.
Trời sinh bản tính phụ nữ lắm chuyện, Cao Niệm Vi cũng không ngoại lệ, huống chi tin đồn về minh tinh lại càng khiến người ta tò mò hơn. Cho nên vừa nghe tới đây, Cao Niệm Vi đã nhịn không được, bật hỏi: "Sao đó thì sao? Vì sao hai người lại chia tay?""Cô ấy lập gia đình." Bạch Húc Nghiêu trả lời một cách hời hợt.
Chung quanh lập tức im lặng hẳn đi, ngay cả không khí cũng dường như lây phải sự mất mát của Bạch Húc Nghiêu."Tôi còn nhớ rõ trước khi thành hôn, cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, hẳn là chuyện xảy ra khoảng hai tháng trước ngày kết hôn.Trong điện thoại, cô ấy đã nói cho tôi biết, cô ấy nhớ tôi nhớ đến ngủ không được.
Cô ấy còn nói cô ấy không thể chờ đến khi tốt nghiệp, đợi kết hôn sinh con với tôi. Khi đó tôi vừa mới vào nghề, công việc bề bộn, nhưng tôi vẫn hứa với cô ấy, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ trở về thăm cô ấy, bởi vì tôi cũng rất nhớ cô ấy.
Tôi không hề nghĩ tới, sau cuộc điện thoại ngắn ngủi này, cô ấy đã biến mất, tôi hoàn toàn không liên lạc được với cô ấy. Một tháng qua đi, đột nhiên cô ấy liên lạc với tôi, nói muốn chia tay, nói phải kết hôn với người khác.
Lúc ấy tôi đã không tin, nhưng thật không ngờ tháng sau, cô ấy đã thật sự trở thành vợ của người ta."Dường như Cao Niệm Vi rất xúc động, vội vàng hỏi anh ta: "Tại sao như vậy? Có phải cô ấy có khổ tâm hay không? Anh có hỏi cổ hay không? Lúc cổ nói chia tay, anh có đi tìm cổ không?""Dĩ nhiên có tìm." Bạch Húc Nghiêu cười khổ, "Khi đó tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, té gãy chân. Sau khi nhận được điện thoại của cô ấy, tôi đã lật đật trở về nước, kéo theo cái chân tàn, nóng sốt tới mơ hồ, đứng dưới ký túc xá của cô ấy đợi một ngày một đêm, đợi đến khi nhận được một tấm thông tin vô tình khốc liệt của cô ấy. Cô ấy nói rằng không nên tìm cô ấy nữa, còn nói là cô ấy không yêu tôi, bảo tôi quên cô ấy đi. Không biết vì đau lòng đến cực độ hay là cơn sốt dày vò, sau khi nhìn thấy những dòng chữ này tôi đã té xỉu dưới lầu ký túc xá của cô ấy. Khi tỉnh dậy một lần nữa, người tôi đã trở lại Hàn Quốc từ lúc nào không biết."
Cao Niệm Vi ngây ngốc trong chốc lát, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt cũng mang theo vài phần khổ sở. Cô ta mở miệng an ủi: "Có thể cô ấy có khổ tâm riêng, nhưng cũng có thể cô ta đứng núi này trông núi nọ. Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Hiện giờ anh xuất sắc như vậy, nhất định sẽ gặp được người con gái thích hợp hơn."Bạch Húc Nghiêu khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười cười nói: "Không sao, cũng đã hai năm rồi, tôi cũng đã quên đi rất nhiều."
Phương Tình quay đầu liếc mắt về phía Khang Tư Cảnh, lại thấy vẻ mặt của anh không hề có biến hóa, hoàn toàn giống như người dưng đứng xem. Phản ứng duy nhất của anh chính là bàn tay đang cầm tay cô siết chặt hơn một chút.
Phương Tình không hiểu anh đây là có ý, cho nên cũng bắt chước anh, siết chặt bàn tay anh.Phương Tình hiểu rất rõ, Bạch Húc Nghiêu nhắc lại những chuyện đó ở hoàn cảnh như thế này tuyệt đối không phải là vì thuận miệng nhắc tới một cách đơn giản như vậy, cho nên cô cũng chẳng thèm để ý.
Trải qua quá nhiều phong bão ở kiếp trước, cô đã sớm không muốn nhớ tới những vướng mắc giữa cô và Bạch Húc Nghiêu. Hôm nay tranh chấp ai đúng ai sai đã hoàn toàn không còn ý nghĩa, chi bằng thừa dịp này, ăn nhiều một chút.
Sau khi Bạch Húc Nghiêu kể xong chuyện xưa, không khí trên bàn trở lại thoải mái một lần nữa, bữa cơm thân thiện khách và chủ đều tận hưởng. Sau khi ăn cơm xong, bởi vì trời đã khuya khoắt, hơn nữa mọi người đều uống chút rượu, mặc dù đã dự định trước muốn đi chơi đêm, cuối cùng cũng đành hủy bỏ.
Mà mãi đến lúc tiệc tan, Khang Tư Cảnh mới buông tay cô ra, lòng bàn tay cô ướt đẫm một lớp mồ hôi, không biết là của cô, hay là của Khang Tư Cảnh.Khang Tư Cảnh uống rượu không thể lái xe, cho nên anh đã gọi Tấn Dương tới. Sau khi lên xe, Khang Tư Cảnh nói với cô: "Đợt lát nữa tôi sẽ an bài cho người tới lái xe em về."
Đây là chuyện nhỏ, Phương Tình không để trong lòng, chỉ đáp lại một tiếng, "Dạ."Khang Tư Cảnh không uống nhiều, nhưng nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi. Một tay gác lên tay ghế, một tay nới lỏng cà vạt, sau đó dựa đầu ra ghế ngồi, thở ra một hơi thật sâu thật dài.
Phương Tình phát giác, kể từ lúc lên xe, không khí giữa bọn họ trở lên là lạ. Sắc mặt anh đột nhiên thâm trầm, không giống như lúc bàn luận với đám người của Diệp Thiên trên bàn ăn vừa rồi, khí thế bức người, sức hấp dẫn tỏa ra bốn phía.Phương Tình hoài nghi là bởi vì những lời nói kia của Bạch Húc Nghiêu, nhưng rồi cô lại cảm thấy không thể nào.
Khang Tư Cảnh đã nói qua không quan tâm tới quá khứ của cô, cho nên cô nghĩ anh sẽ không để bụng những lời nói này. Nhưng mà cô lại không dám hỏi nguyên nhân cụ thể là vì cái gì.
Cứ như vậy, bọn họ về tới nhà, Khang Tư Cảnh đi thẳng về phòng sách, Phương Tình trở lại gian phòng của mình tắm rửa sạch sẽ. Trước khi ngủ, cô thích uống sữa tươi, lúc đi xuống lầu lấy sữa, cô thấy phòng sách của Khang Tư Cảnh vẫn còn đèn sáng, đoán là anh vẫn còn bận rộn với công việc.
Sau khi uống sữa xong, cô rót cho Khang Tư Cảnh một ly trà Hoa Cúc, còn bỏ thêm mật ong, vừa tốt cho mắt, vừa có thể giải rượu.
Cô gõ cửa, trong chốc lát, giọng nói của Khang Tư Cảnh từ bên trong truyền ra: "Vào đi."Giọng nói rất bình tĩnh, Phương Tình cũng cảm thấy an lòng không ít. Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Khang Tư Cảnh đang cúi đầu lật xem tài liệu rất nghiêm túc nơi bàn làm việc, thỉnh thoảng còn dùng viết khoanh khoanh gì đó.
Anh mang một cặp mắt kiếng, vừa có tính trầm ổn vừa có phần lịch sự, nhìn qua giống như một vị thư sinh thông thái trầm tĩnh, toàn thân toả ra một sức quyến rũ đặc biệt.Phương Tình đi tới đặt trà Hoa Cúc lên bàn, nhẹ giọng nói: "Em rót cho anh ly trà, anh nghỉ giải lao thì uống một chút."Anh không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói ngắn gọn một câu: "để ở đó đi."Anh đang bận rộn, đương nhiên Phương Tình sẽ không quấy rầy anh, dặn dò anh nghỉ ngơi sớm một chút rồi tính xoay người đi ra cửa.
Nhưng cô vừa mới ra tới cửa thì đột nhiên sau lưng vang lên một câu không mặn không nhạt của anh: "Thì