Chương 25
Khang Tư Cảnh vừa hôn cô vừa lùi về phía sau, cùng cô ngã xuống giường. Nụ hôn không hề dừng lại, anh vẫn ngậm lấy đầu lưỡi cô tham lam chiếm đoạt.
Nụ hôn của anh có chút gấp gáp, mang theo một loại liều lĩnh, giống như còn kèm theo điên cuồng. Phương Tình bị hôn đến mức sắp thở không thông thì anh mới buông cô ra.
Vài tia nắng chiều xuyên qua rèm cửa sổ, rơi nhẹ trên mặt anh, khiến đường nét gương mặt anh càng trở nên sâu sắc. Ánh sáng dìu dịu vuốt ve cặp mắt sắc bén, hơi nước mềm mại lan tràn, đáy mắt dao động mê ly gợn sóng.
Giờ phút này, sức quyến rũ của anh không thể nào tưởng tượng được.Nhờ gần gũi như vậy mà hơi thở hai người hòa quyện, nhiệt độ xoắn ghép. Anh đè trên người cô, cả gian phòng tràn đầy hơi thở mập mờ.
Anh bật cười bất chợt, đưa tay ra vuốt ve mặt cô, lòng bàn tay anh thô ráp, vết chai cà lên mặt cô, ngứa ngáy."Anh sẽ nhận thức rõ ràng thân phận của mình, sẽ không cho Cao Niệm Vi cơ hội thừa cơ đột nhập, em đừng nên tức giận nữa nhé."
"....."
Trên thực tế, Phương Tình đã sớm bị nụ hôn nồng cháy kia hủy tan lửa giận. Vào lúc này, bị anh đè như vậy khiến đầu óc cô hỗn loạn, còn tâm trí đâu nữa để mà suy tư.
Cô không biết mở miệng như thế nào, nhưng cô lại không muốn bỏ qua cơ hội này. Cô vòng tay lên cổ anh, dựa vào đầu vai anh, giọng nói vô cùng mềm mại: "Em không muốn gây gổ với anh đâu, Khang Tư Cảnh. Chúng ta cùng nhau chung sống vui vẻ qua ngày có được không anh?"
"Chung sống vui vẻ qua ngày?" Anh thấp giọng lặp lại lời nói, sau đó dùng ngón tay nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt của mình, "Còn nhớ rõ những lời anh nói trước kia không? Em nói như vậy sẽ làm anh tin tưởng, mà nếu anh tin thì anh sẽ trở nên rất đáng sợ, em không sợ sao?"
Ánh mắt cô mơ màng nhìn anh, hỏi: "Đáng sợ như thế nào?"
Giờ phút này mặt cô ửng hồng, mắt long lanh hơi nước, đôi môi bị anh hôn qua đỏ mọng, giọng nói lại êm ái, cơ thể mềm mại dưới thân anh.
Ánh mặt trời dìu dịu, nắng chiều rải rác khắp gian phòng, nhuộm màu ánh sáng ấm áp, bộ dạng dịu dàng khôn khéo này của cô, tất cả đều hoàn hảo.
Mà anh, lúc này mới ý thức được anh đã bắt đầu không thể kìm lòng, thậm chí còn không thể nào khống chế chiều hướng của mình.
Anh cọ chóp mũi mình lên mũi cô, khàn giọng hỏi: "Muốn thử không?"
"Muốn." Cô nũng nịu trong cổ họng, trả lời lại một câu.
Ầm một tiếng, anh chỉ cảm thấy một trận lửa ác liệt đốt từ đầu tới chân, hoàn toàn không cách nào khống chế được mình, hôn cô một lần nữa. Mà nụ hôn này rất nhanh, tràn xuống theo làn môi của cô.
Phương Tình giống như bị lên đồng, vô ý thức cởi bỏ nút áo của anh, từng nút một. Mở đến nút thứ ba thì mấy ngón tay bị anh tóm lại.Cô mơ mơ màng màng nhìn anh, thấy anh cúi đầu thở hổn hển, bàn tay đang nắm ngón tay của cô run lẩy bẩy.
"Sao vậy anh?" Cô hỏi anh.
Anh từ từ ngẩng đầu lên cười cười với cô, nụ cười của anh rất kỳ lạ, nụ cười mê đắm, có loại điên cuồng không thể kiềm chế, lại pha lẫn nổi thống khổ sau khi lý trí bừng tỉnh.
Trán cụng trán, anh nói với cô: "Phương Tình, không nên tiếp tục, thật sự không nên."
Phương Tình không hiểu: "Tại sao? Không phải anh... cũng muốn hay sao?"
Cô có thể cảm giác được, bộ dạng không thể kìm lòng vừa rồi của anh cũng là vì động tình với cô. Cô không hiểu Khang Tư Cảnh đang nghĩ gì, tại sao lại muốn dừng lại trong lúc này.
Khang Tư Cảnh lướt nhẹ ngón tay qua mặt cô, mắt anh hơi nheo lại, hơi nước dịu dàng trong đáy mắt long lanh gợn sóng, giống như muốn hòa tan cô trong đó, "Em biết không Phương Tình, từ trước tới nay anh không sợ trời sợ đất, không sợ quỷ thần, người anh sợ duy nhất chính là em."
Phương Tình sững sờ nhìn anh, không thể lý giải, "Sợ em cái gì?"
Khang Tư Cảnh tựa đầu lên vai cô, đột nhiên khẽ cười một tiếng, tiếng cười mang chút thê lương, khiến cho người nghe nổi cả da gà, "Sợ em dịu dàng, sợ anh sẽ bị trầm luân trong đó không thể nào khống chế được, sợ rằng cuối cùng sẽ có một ngày vạn kiếp bất phục."
Anh từ từ ngẩng đầu lên, bàn tay êm ái vuốt vẻ mặt của cô, hơi nước long lanh trong mắt lại hiện lên tia nguy hiểm, "Cho nên, không nên tiếp tục nữa, cho dù hôm nay chỉ là giấc mộng cũng không nên tiếp tục nữa, được không?"
"....."
Giọng nói êm ái nhưng lại giống như đang cảnh cáo cô, Phương Tình cảm thấy giờ phút này đột nhiên Khang Tư Cảnh trở nên rất đáng sợ. Nhưng khoảnh khắc quá đẹp, không khí quá lãng mạn khiến người ta say mê. Cô không muốn buông tay, cho nên ôm chầm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh: "Anh suy nghĩ quá nhiều rồi Khang Tư Cảnh, sự dịu dàng của em không hề đáng sợ."
"....." Anh lặng yên một hồi lâu, sau đó những ngón tay thon dài vuốt ve sau ót của cô, "Phương Tình, em thật sự muốn như thế này sao? Muốn anh vạn kiếp bất phục à?"
Giọng nói của anh lộ ra một loại khàn khàn biến đổi.
Phương Tình thật sự không thể hiểu nổi, tại sao ở chung với cô lại vạn kiếp bất phục.
Phương Tình ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Khang Tư Cảnh lại cười cười, nụ cười rất khinh miệt, nhưng không phải đối với cô, mà với tất cả thiên hạ. Ngón tay dài của anh lướt qua mặt cô, ánh mắt rất bình tĩnh, hay có thể nói là sự yên tĩnh trước khi giông tố, nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng thật ra chứa đựng sát khí giết người.
Nhìn Khang Tư Cảnh như vậy, Phương Tình không khỏi giật mình. Nhưng rồi anh lại dịu dàng như cũ, đầu ngón tay lướt qua mặt cô, bóp lấy chóp mũi cô.
Rồi sau đó, anh vùi đầu bên tai cô, âm thanh pha lẫn ý cười: "Vậy thì cứ để vạn kiếp bất phục đi."
Rõ ràng âm thanh nhè nhẹ, giọng điệu dịu dàng, nhưng không hiểu vì sao Phương Tình lại cảm thấy hơi lạnh thấm vào tận cả xương tủy, khiến cô nổi cả da gà vì sợ.
Đúng lúc cô ngẩn người ra, Khang Tư Cảnh bất chợt đưa tay vén áo len của cô lên. Phương Tình kêu khẽ một tiếng, theo bản năng đưa tay cản lại.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Khang Tư Cảnh đang nhìn cô cười giống như không cười. Anh nhíu mày, "Thế nào, không phải đã nói muốn sinh con cho anh sao?"
"....." Gương mặt của Phương Tình lập tức ửng đỏ như lá gan heo.
Trái tim nung nấu là một chuyện, nhưng thật sự ra sân lại là một chuyện khác. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên cô và Khang Tư Cảnh thân mật.
Nhưng cho dù trong bụng mắc cỡ, nhưng lại không thắng nổi ý tưởng gạo nấu thành cơm" đối với anh, cho nên sau ba giây cắn môi xấu hổ, cô từ từ buông tay ra.
Khang Tư Cảnh liền nâng người cô lên một chút để cô chui khỏi cổ áo len. Phương Tình e lệ liếc mắt nhìn anh, thấy anh chăm chú nhìn chằm chằm cơ thể cô. Ánh mắt anh say đắm, khóe mắt đỏ ửng...
Cô cảm giác mắt anh dâng lên một loại tàn nhẫn đáng sợ, vô ý thức, Phương Tình nuốt ực nước miếng, từ từ vươn tay ra giúp anh cởi bỏ nút áo sơ mi.
Sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi, ngoại trừ vừa mới bắt đầu cô cảm thấy hơi đau.
Phương Tình dựa trên cánh tay của Khang Tư Cảnh, cơ thể xụi lơ thành một đống trong ngực anh. Bắp thịt trên cánh tay anh có tính đàn hồi rất mạnh, dựa vào thật thỏa mái.
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, da thịt dẻo dai chà sát trên mặt cô, xúc cảm vô cùng tuyệt vời. Đột nhiên Phương Tình cảm giác mình giống như biến thành một đứa bé, lấy được một giỏ đầy đồ chơi, vui mừng phấn khởi không thể miêu tả bằng lời, mà Khang Tư Cảnh chính là hóa thân của món đồ chơi này.
Vậy là đã định, người đàn ông này bây giờ là của cô! Cơ thể rắn chắc của anh, đường cong cơ bắp hoàn mỹ của anh, nét mặt đẹp trai tuấn tú của anh, đều là của cô.
Phương Tình cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không nhịn được mà cấu một phát lên bắp thịt dẻo dai kia.Cô nghe được Khang Tư Cảnh hít mạnh vào một hơi. Anh bắt lấy cánh tay náo loạn của cô, lòng bàn tay anh thô ráp với vết chai chằng chịt rất nam tính.
Phương Tình cảm thấy giống như trong mơ vậy, tất cả đều xảy ra quá đột ngột, cứ như vậy mà cô đã "làm thịt" được anh rồi.
Phương Tình không nhịn được mà cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu lên nói với anh: "Khang Tư Cảnh, anh có thích em mà phải không?"
Khang Tư Cảnh sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó xoay đầu sang hướng khác, tránh né ánh mắt của cô. Tiếp đó, anh ôm đầu cô đặt trước ngực mình, lúc này mới nhẹ giọng, thốt lên một chữ, "Ừ."
Ngoài dự đoán của cô, cô không nghĩ rằng anh sẽ thừa nhận sảng khoái như vậy. Câu trả lời của anh khiến trái tim cô tràn ngập niềm vui, cô hỏi tới: "Anh bắt đầu thích từ lúc nào?"
Anh không nói gì, cô theo bản năng muốn ngước đầu lên, vậy mà tay của anh kìm chặt lấy đầu cô, không cho cô ngẩng đầu, giống như không muốn cô nhìn thấy gương mặt của mình.Sau khi im lặng một hồi anh mới lên tiếng: "Từ lần gặp gỡ đầu tiên."
Phương Tình rất ngạc nhiên vì câu trả lời này của anh. Cô đã quên mất lần đầu cô gặp Khang Tư Cảnh là như thế nào, nhưng nếu tính ra thì nhất định đã lâu lắm rồi, rất lâu trước khi bọn họ kết hôn nữa cơ.
Nói một cách khác, Khang Tư Cảnh đã thích cô rất lâu trước đó, cô không thể nào tin nổi.
"Làm sao có thể?" Cô nhỏ giọng thì thầm.
Khang Tư Cảnh khẽ mỉm cười trên đầu cô, sau đó ghé môi vào sát bên tai cô, thấp giọng nói: "Em nghĩ rằng bất cứ phụ nữ nào cũng có thể làm vợ của Khang Tư Cảnh này sao?"
"....."
Phương Tình chỉ biết câm nín. Cô thật sự cho rằng Khang Tư Cảnh kết hôn với cô chỉ vì muốn tìm cho mình một người phụ nữ "ít phiền toái" để ứng phó với gia đình, hoặc có thể chỉ là vì muốn được chăm sóc mẹ con cô một cách dễ dàng vì ân tình trước đó. Cô chưa bao giờ nghĩ tới Khang Tư Cảnh cưới cô là vì yêu thích.
Cô sực nhớ, nếu như từ lúc bắt đầu Khang Tư Cảnh đã thích cô như đã nói, vậy thì kiếp trước, kết hôn xong cô lăng nhăng bên ngoài thì anh đã khổ sở biết bao nhiêu.
Thì ra anh tốt với cô, nuôi cô ăn học, lúc cô phản bội lại hôn nhân của bọn họ mà anh vẫn không phàn nàn, vì cô mà thiếu chút nữa tàn phế trong tại nạn xe cộ, thậm chí ly hôn nhiều năm sau, anh vẫn trả tiền phẫu thuật cho cô, tất cả những điều anh làm đều không phải vì ân tình của mẹ cô, mà là bởi vì trong lòng anh có cô.
Phương Tình cảm thấy trái tim dâng lên từng đợt cảm giác chua xót nồng nặc, loại cảm giác này khiến cô muốn tràn nước mắt.
"Tại sao anh lại không nói sớm cho em biết?" Cô hỏi anh.
Bàn tay thô ráp của anh vuốt ve nhè nhẹ trên lưng cô, im lặng một hồi rồi anh mới lên tiếng: "Nói cho em biết có lợi ích gì?"
Có một loại thống khổ gì đó lộ ra trong giọng điệu của anh, dường như còn kèm theo cảm giác không có đường lui. Không còn đường lui... Cảm giác như vậy xuất hiện trên người Khang Tư Cảnh thật sự không phù hợp chút nào, bởi vì anh vốn dĩ là một người ung dung tự tại.
Anh chức cao trọng vọng, mỗi một người đều nghiêng mình nịnh nọt anh, giống như một người như anh có chuyện gì lại làm không được, giống như không có chuyện gì trên đời này anh lại làm không xong, giống như, chưa từng có gì mà anh cầu không được.
Phương Tình chỉ cảm thấy dường như trái tim bị đâm một nhát, giây phút này đây khiến cô thật sự muốn khóc òa lên. Đúng vậy, nói cho cô biết có lợi ích gì? Trước kia trong tim cô chỉ tràn đầy hình bóng của Bạch Húc Nghiêu, so với ai khác, anh là người hiểu rõ nhất. Anh biết không có ý nghĩa gì, cho nên đã dứt khoát che giấu phần tình cảm này ở tận cùng trái tim, một mực im lặng vì cô bỏ ra trong âm thầm, có lẽ cũng là quá mong đợi một ngày nào đó cô có thể hiểu được tâm ý của anh.
Nhưng cho đến phút cuối cùng anh vẫn không nhận được kết quả mà mình muốn. Đổi lại, điều anh đạt được là sự tổn thương hết lần này tới lần khác. Đến cuối cùng, có lẽ là đã hoàn toàn thất vọng đối với cô, anh mới đồng ý ly hôn.
Tim Phương Tình đau nhức tới cực điểm, cô ôm thật chặt người đàn ông trước mặt mình. Đời này kiếp này, cô sẽ không khiến anh bị khổ sở, cũng như khiến anh gặp bất kỳ tổn thương nào. "Em thật có lỗi với anh, Khang Tư Cảnh." Cô nghẹn ngào nói với anh.
Khang Tư Cảnh nghe ra được sự khác thường trong giọng nói của cô, anh nâng cằm cô lên, không biết từ bao giờ, mặt cô đã tràn đầy nước mắt. Anh hơi nhíu mày, ngón cái thô ráp lau đi nước mắt của cô, giọng điệu khiển trách, lên tiếng: "Tại sao lại khóc? Em có lỗi gì với anh đâu nè?"
Anh nói không sao, nhưng những lời của anh khiến cô rất khó chịu, rất khó tiếp nhận. Cô cầm lấy bàn tay của anh đang đặt trên mặt mình, áp sát lên gò má, không nhịn được khóc nức nở.
Khang Tư Cảnh vòng tay qua người cô, kéo cô vào lòng. Anh ép sát vào sau lưng cô, nghiêng đầu hôn lên những dòng lệ trên mặt cô, vừa hôn vừa khàn giọng nói với cô: "Em đừng khóc nữa."
Âm thanh tràn đầy thương tiếc.
"Anh ngốc lắm, em cứ khóc như vậy anh sẽ không biết an ủi em như thế nào."
"....."
Phương Tình ngừng lại không được, cứ khóc mãi.
Anh thấy cô vẫn không có ý ngừng khóc, bèn nói: "Thật sự đừng khóc nữa được không, nếu không anh chỉ có thể dùng phương thức của mình để an ủi em."
"....."
"Em mà còn khóc như vậy, anh nhịn không được lại muốn em đó."
"......"
Rõ ràng giọng điệu nói ra có vẻ thương hoa tiếc ngọc như thế nhưng ý tứ lại vô cùng lưu manh. Còn tưởng phương thức anh an ủi cô đặc biệt kiểu nào, ai ngờ lại là cái này.
Cô quay đầu trừng mắt liếc anh, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên khóc tiếp tục hay nên tức giận nữa. Cô chưa từng nghĩ tới đàn ông như Khang Tư Cảnh lại hư đốn thế này.
Khang Tư Cảnh ôm cô nằm sắp xuống giường, mà anh thì áp lên từ phía sau. Anh vén những sợi tóc lòa xòa sau tai cô, dịu dàng hôn lên nước mắt của cô, vừa hôn vừa thì thầm nỉ non, "Anh nói thật đó."
"....."
.....
Sau đó mệt mỏi chịu không thấu, Phương Tình nằm lỳ trên giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói rọi, ánh sáng ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Phương Tình tỉnh dậy dưới luồng ánh sáng chan hòa ấm áp, tựa trong ngực của Khang Tư Cảnh.
Anh vẫn chưa tỉnh lại, đường nét gương mặt của anh ngập lặn dưới ánh mặt trời, càng nhìn càng quyến rũ. Đường nét gương mặt sâu sắc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi lúc cười lên có đường vết nhăn thật gợi cảm.
Vậy là bọn họ đã ngủ với nhau, người đàn ông này là của cô, ý nghĩ này khiến cô dâng trào cảm giác hưng phấn như vừa nhận được một đống lễ vật.Trong lúc nhất thời, cô kìm lòng không được, hôn lên môi của anh. Vừa hôn xong ngẩng đầu lên, cô đối diện với cặp mắt sắc bén trời sinh của anh.
Phương Tình giật thót tim, bị người nhìn như vậy làm cô cũng có chút ngượng ngùng. Dù sao những chuyện vừa làm với anh xong hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Chuyện tiến triển quá đột ngột, đến bây giờ cô vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô cúi đầu, hơi đỏ mặt, cố làm ra vẻ lạnh nhạt, hỏi anh: "Đã thức rồi?"
Anh lại nghiêng người, đè cô dưới thân mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy mi tâm anh hơi nhíu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Anh vuốt ve khẽ khàng lên mặt cô, giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Em vẫn còn ở đây, không phải là anh nằm mơ." Anh vạch áo ngủ cô ra, ánh mắt quét qua hồng mai trên xương quai xanh của cô, khóe miệng anh hơi cong lên, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, "Những thứ này đều là thật."
Giống như vừa xác nhận được vật gì đó mà anh vẫn mong đợi, hai mắt anh sáng lên, gương mặt nghiêm túc rạng ngời. Anh ôm vớt cô lên, sức lực của anh rất mạnh, ôm cô như vậy hoàn toàn giống như ôm một đứa trẻ.
Phương Tình vội vàng ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy thắt lưng của anh để khỏi bị té xuống.
Cô ngơ ngác hỏi anh: "Anh muốn ôm em đi đâu?"
Lời ít ý nhiều, anh ngắn gọn một câu: "Đi tắm."
"....."
Anh nghĩ tới gì đó, nụ cười đầy ẩn ý, hỏi cô: "Còn nhớ lần đầu tiên anh ôm em như thế này không?"
Phương Tình tựa đầu lên bả vai anh, gật đầu.
12
Trước Sau