Chương 46
Lễ kỉ niệm tròn 15 năm của Hải Nhuận kia, không nghi ngờ Phương Tình sẽ đi cùng Khang Tư Cảnh. Bởi vì dáng người cô chưa hoàn toàn khôi phục lại, nên chọn lễ phục cẩn thận hơn rất nhiều, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn được một lễ phục định chế cao cấp màu đen, tay áo thiết kế dài, khá bảo thủ, màu đen cũng làm cô trông gầy hơn, mặc vào che khuyết điểm tốt hơn, cảm giác trông không tệ lắm.
Mà Khang tiên sinh vì phối hợp với cô, rất khó mà mặc một thân màu trắng quần tây, không thể phủ nhận Khang Tư Cảnh chính là trời sinh giá áo tử, màu trắng này hợp với anh một cách hoàn hảo.
Hai người đứng chung, một đen một trắng, ân, rất xứng đôi.
Bởi vì Diệp Thiên và Khang Tư Cảnh quan hệ không tệ, cho nên lễ kỉ niệm 15 năm Hải Nhuận lần này được tổ chức ở khách sạn Thịnh Hoa.
Phương Tình và Khang Tư Cảnh bước vào cửa Hải Nhuận, liền thấy trước cửa khách sạn đã trải một thảm đỏ thật dài, thảm đỏ chuẩn bị cho nghệ sĩ tới tham gia tiệc rượu, có nghệ sĩ tham gia, tự nhiên sẽ hấp dẫn nhiều phóng viên đến, phóng viên tới nhiều, sẽ có không ít bảo an ở hai bên thảm đỏ để duy trì trật tự.
Cũng không biết có phải vận khí quá tốt Phương Tình hay không, khi xe của cô và Khang Tư Cảnh chạy đến bên ngoài khách sạn vừa lúc gặp được Trình Mộng Hàm đi trêи thảm đỏ, mà cùng đi với cô ta cũng là người quen, Bạch Húc Nghiêu.
Đây hẳn là lần đầu Bạch Húc Nghiêu lộ diện sau một năm dài yên ắng, trước đó là cuộc họp báo bộc lộ quan điểm trước scandal.
Trình Mộng Hàm hiện giờ đã chạm tay vào danh hiệu Tiểu Thiên Hậu, cô vừa xuất hiện, trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, mà Bạch Húc Nghiêu làm đã từng là thần tượng châu Á nhân khí đầy người, dù yên lặng một năm qua nhưng vẫn "dẫn nhân chú mục" như cũ. Hai người nắm tay đi trêи thảm đỏ, quả thực kim thạch và bích ngọc tổ hợp là tốt nhất, nghệ sĩ đi phía trước lên sân khấu trong nháy mắt đã ảm đạm thất sắc, hai người này vừa xuất hiện thì đèn flash chớp liên tiếp không ngừng.
Gần đây Trình Mộng Hàm hoạt động không ít, đương nhiên đã quen với trường hợp này, ở ký lên bản kí tên sau đó tạo dáng để tùy ý phóng viên chụp lại, mà đã từng là thần tượng châu Á nhân khí đầy người, Bạch Húc Nghiêu ứng phó trường hợp này càng chuyên nghiệp.
Trình Mộng Hàm vẫn là cô gái nhỏ tươi mát điềm mỹ bước đi, một thân hồng nhạt mạt ngực váy dài, tóc dài ở sau đính thêm vài nụ hoa. Với diện mạo điềm mỹ đáng yêu này, mặc kệ là nam hay nữ sinh trung học đều rất được đón nhận, có một khuôn mặt như thế này, chẳng sợ tác phẩm trước kia của cô ta không có gì đặc sắc thì cô ta vẫn được đón nhận như cũ.
Mà Bạch Húc Nghiêu lại là một thân giản lược đầy khí chất và thanh lịch, mỉm cười lịch sự và tinh tế trước ống kính.
Qua đây cũng thấy được giới truyền thông rất yêu thích một đống bích nhân này, vì hai người mà tranh nhau chụp, dường đã quên một năm trước Bạch Húc Nghiêu đã bị gièm pha oanh động cả giới giải trí.
Đúng lúc này, từ cửa khách sạn trào ra một đám nhân viên an phòng, cũng không phải có tình huống khẩn cấp gì cần duy trì trật tự, mà là cấm truyền thông chụp ảnh.
Ban đầu đang đứng ở ký tên trước bãi pose Trình Mộng Hàm và Bạch Húc Nghiêu cũng bị nhân viên an ninh mời ra một bên.
Trình Mộng Hàm còn chưa bắt đầu trả lời phóng viên về vấn đề được mời sang một bên, loại cảm giác không được coi trọng này làm cô ta có chút không mau, dù nhiều người làm trò như vậy trước mặt nhưng cô ta cũng không tìm những người này mà lý luận, tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn lui sang một bên.
Bảo an đã khống chế được truyền thông ở đây, bảo đảm họ sẽ không chụp loạn, thì thấy một chiếc xe từ từ dừng trước thảm đỏ ở cửa khách sạn, có người đến mở cửa xe, một nam một nữ bước xuống từ ghế sau.
Trong đó người đàn ông một thân âu phục trắng, Trình Mộng Hàm cũng biết, anh chính là nhân vật nổi tiếng ở thành phố, chỉ là cô gái bên cạnh anh kia cô chưa từng gặp qua, cô chăm chú nhìn đi nhìn lại, hai người đi khá nhanh, vội vàng thoáng qua liền biến mất, tuy chỉ là thoáng qua nhưng cô ta cũng thấy được cô gái kia thật rất xinh đẹp, không lẽ là phu nhân của lão tổng Thịnh Hoa?
Trình Mộng Hàm bĩu môi, nhỏ giọng thầm nói: "Đúng là phô trương." Ngay cả cô cũng phải nhường đường cho bọn họ.
Bạch Húc Nghiêu nhìn hai người bị vây quanh tiến vào khách sạn, ánh mắt trầm trầm, Trình Mộng Hàm đứng gần anh, lời cô nói anh cũng nghe được, ninh mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng nói bậy."
Trình Mộng Hàm thè lưỡi nhưng cũng ngoan ngoãn không nói nữa.
Lễ kỉ niệm của Hải Nhuận được cử hành ở tầng cao nhất khách sạn Thịnh Hoa, Phương Tình cùng Khang Tư Cảnh tiến vào hội trường nghênh diện rồi đi tới chào hỏi không ít người, Phương Tình trước đây cũng từng tham gia tiệc cùng Khang Tư Cảnh nên cũng có kinh nghiệm, ứng phó rất tự nhiên với những người này.
Diệp Thiên cũng tới hàn huyên cùng Khang Tư Cảnh, ngoài ý muốn của Phương Tình chính là Âu Dương Tĩnh cũng ở đây, theo lý mà nói nhà Âu Dương Tĩnh mua bán về gốm sứ, không liên quan lắm đến giới giải trí, tại sao lại đến tham gia loại lễ mừng này? Hay là Âu Dương Tĩnh cũng là cổ đông của Hải Nhuận?
Đương nhiên Phương Tình cũng không hỏi nhiều, đi qua cùng Diệp Thiên hàn huyên cũng khách khí chào hỏi Âu Dương Tĩnh.
Vài người khách sáo đi qua Âu Dương Tĩnh liền cười ngâm ngâm, nhìn Khang Tư Cảnh nói: "Hợp tác án trước đây bàn rất ổn mà, sao đột nhiên để trợ lý nói chuyện với em, anh gần nhất bận lắm sao?"
Khang Tư Cảnh nói: "Đúng là gần đây có rất nhiều chuyện, về sau chuyện hợp tác của gốm sứ Âu gia và Thịnh Hoa đều sẽ để trợ lý của anh tới bàn với em."
"Xem ra anh thật sự rất bận." - Âu Dương Tĩnh ý vị thâm trường cười cười.
Khang Tư Cảnh gật gật đầu cười nhạt, không tiếp tục đề tài này nữa, bắt đầu cùng Diệp Thiên nói về chuyện tài chính gần đây.
Phương Tình một bên nghe được lời này, trong lòng không khỏi buồn bực, Khang Tư Cảnh giao chuyện hợp tác với gốm sứ Âu gia cho trợ lý phụ trách có phải vì chuyện ảnh chụp lần trước không? Kỳ thật chỉ cần anh giải thích rõ, anh chỉ cùng Âu Dương Tĩnh chỉ nói chuyện công, cô sẽ không nói thêm gì, không nghĩ anh lại tránh một cách triệt để đến vậy.
Phương Tình không khỏi nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, cách anh nói năng khéo léo, ưu nhã lại mị lực tỏa ra từ bốn phía, làm công ty dẫn đầu giả anh bát diện linh lung trường tụ thiện vũ, là ông xã cô, anh cũng tự giác giữ mình trong sạch.
Phương Tình cảm thấy có người đàn ông kiêm ông xã như vậy thật may mắn, nhịn không được cúi đầu cười cười.
Nếu là lễ mừng, hoạt động kia ắt không thể thiếu, làm lão tổng Hải Nhuận, Diệp Thiên đương nhiên chuẩn bị không ít hoạt động cấp để chào mừng các vị khách quý.
Các nghi thức của sự kiện cũng mời MC nổi tiếng của đài truyền hình để chủ trì, tiết mục mở màn là một ban nhạc nổi tiếng nước ngoài, biểu diễn bài hát nổi tiếng của nhạc sĩ trứ danh thế giới.
Nhịp điệu của âm nhạc rất vui vẻ, bỗng chốc đưa tiết tấu lên cao, các tiết mục sau đều rất xuất sắc. Có thể nhìn ra được quan khách có mặt đều rất hài lòng.
Sau vài tiết mục, đến lượt Trình Mộng Hàm lên sân khấu, mà ca khúc cô biểu diễn ca chính là《Thiếu Nữ Và Chàng Ngốc》, đây là phần Phương Tình đã sớm chuẩn bị vì cô.
MC giới thiệu với mọi người: "Vị kế tiếp lên sân khấu này chính là thần tượng nổi tiếng bằng thực lực gần đây, Tiểu Thiên Hậu, ca khúc mới của cô được phát hành chưa đến nửa tháng cũng đã đứng đầu bảng xếp hạng doanh số của các nền tảng âm nhạc khác nhau, tin chắc mọi người cũng rất mong chờ màn tiếp biểu diễn kế tiếp của cô ấy, được rồi, không nói nhiều nữa, xin mời Tiểu Thiên Hậu Trình Mộng Hàm của chúng ta lên sân khấu."
Trước tiệc rượu phía có một chỗ đứng tạm thời, tuy nói là xây tạm thời, nhưng đèn sân khấu lại chuẩn bị rất đầy đủ, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi xuống, Trình Mộng Hàm từ từ bước lên đài.
Có thể bước lên sân khấu như vậy Trình Mộng Hàm có chút phấn khích, lúc này đây cô không còn phải đối mặt với những người hâm mộ coi cô như một vị thần, mà là những kẻ tai to mặt lớn có thể thay đổi vận mệnh của cô chỉ bằng một câu nói.
Vì vậy, cô đã chuẩn bị cẩn thận trước khi đến.
Ngay khi tiếng khúc dạo đầu trôi qua, giọng hát ngọt ngào của Trình Mộng Hàm vang lên . . .
Tất cả những người đến dự lễ hôm nay đều là những người ưu tú ở Bắc Kinh, tốchất tương đối cao nên đối với khách quý cũng rất tôn trọng, khi khách biểu diễn trêи sân khấu, họ về cơ bản đều bảo trì sự im lặng, thật sự có chuyện muốn nói cũng đều đè thấp giọng nhỏ để nói chuyện với nhau.
Ở phương diện ca hát Trình Mộng Hàm vẫn tương đối có thực lực, chỉ là giọng hát quá hạn chế, chỉ có thể theo một thể loại tươi mới và ngọt ngào, mà Phương Tình viết này ca khúc này mang theo một vẻ u ám Gothic, thật sự không phù hợp.
Nhưng ca khúc này làm thật là không tồi, thật ra có thể che dấu đoạn ngắn trong giọng của Trình Mộng Hàm.
Người soạn nhạc không ai khác, chính là Bạch Húc Nghiêu, tài hoa của Bạch Húc Nghiêu trong ngành đều rõ như ban ngày, đương nhiên những bài hát mà anh tự chế tác sẽ không tệ.
Cũng không biết Bạch Húc Nghiêu biết bài hát này là cô viết hay không, quen nhau nhiều năm như vậy, Bạch Húc Nghiêu đương nhiên nhận ra bút ký của cô. Cũng không biết trước đó Trình Mộng Hàm có đưa nó cho anh xem qua không, nếu xem qua, hẳn là có thể nhận ra, nếu đã nhận ra anh lại còn dung túng cho Trình Mộng Hàm chiếm lời nhạc đó làm của riêng, như vậy cô phải hoài nghi lúc trước anh ở trước mặt truyền thông xin lỗi là giả dối bao nhiêu.
Sau khi trình diễn xong, có một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, Trình Mộng Hàm nhìn lướt qua hội trường, thấy mọi người đều rất thích, cô cảm thấy nhẹ nhõm, cúi đầu mỉm cười.
Cô lễ phép lại khiêm tốn cuối chào, đang muốn lui về, lại nghe có một giọng nữ nói: "Khoan đã!"
Giọng Phương Tình rất lớn, đủ để người ở đây người đều nghe thấy, bất thình lình làm mọi người kinh ngạc, sôi nổi quay đầu nhìn qua.
Mà Trình Mộng Hàm cũng không rõ, nhìn về nơi phát ra thanh âm kia, sau đó nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục định chế cao cấp màu đen, ở trước cửa khách sạn cô vội thoáng nhìn qua, nhưng vẫn nhớ rõ bộ dáng đó.
Mày Trình Mộng Hàm theo bản năng nhăn lại, không biết vị quý phu nhân này có phải muốn tìm cô gây phiền toái hay không.
Phương Tình ở trước mắt bao người bước lên đài, ánh đèn sân khấu chiếu trêи người cô và Trình Mộng Hàm, không hề nghi ngờ trêи sân khấu bây giờ hai người chính là tiêu điểm.
Phương Tình trêи đài, nhìn cô gái trước mắt, kiếp trước, cô từng coi cô ta như em gái, tỉ mỉ vì cô ta mà viết nhạc. Cô ta từ một tân binh nhỏ vô danh đến một nữ thần tượng tượng xuất sắc, này có không ít công lao của Phương Tình trong đó.
Chỉ là......
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, cô gái luôn ngoan ngoãn ngày đó lại kiêu ngạo đắc ý đứng trước mặt cô nói cô ta đang mang con Bạch Húc Nghiêu, hơn nữa còn phải gả cho anh.
Loại cảm giác bị phản bội này thật làm người ta đau đến tê tâm phế liệt, lúc ấy cô còn chưa thấy rõ bộ mặt thật của Viên Tâm An, cho nên đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác bị người ta đâm sau lưng là gì.
Vốn tưởng rằng một đời này cô và Bạch Húc Nghiêu sau khi phân rõ giới hạn sẽ cùng cô ta không còn bất kì giao điểm nào trong cuộc sống, lại không nghĩ vận mệnh vẫn để hai người đối mặt nhau theo cách như vậy.
Bây giờ mọi thứ đã khác, cô ta không còn có năng lực làm tổn thương cô.
Trình Mộng Hàm nghi hoặc nhìn thoáng trêи mặt cô, cảm thấy ánh mắt của cô gái này thật kì quái, cô nghĩ nghĩ, hỏi dò: "Vị này phu nhân, cô có việc sao?"
Phương Tình hướng dưới xuống sân khấu nhìn lướt qua, phát hiện mọi người đều đặt ánh mắt về phía này, cô rất hài lòng, lúc này mới hướng cô ta nói: "Tôi đến chỉ muốn hỏi cô, cô thực sự là người viết lời ca khúc《 Thiếu Nữ Và Chàng Ngốc 》sao?"
Phương Tình khi hỏi vẫn luôn chú ý biểu cảm của cô ta, cảm thấy sắc mặt cô ta cứng đờ, ngay lập tức liền xem như không có việc gì, thản nhiên mỉm cười nói: "Không biết vị phu nhân này vì sao lại có nghi vấn như vậy, nhưng là bài hát này thật sự là tôi viết."
Sắc mặt cô ta tự nhiên, khi nói về lời bài hát còn toát ra chút kiêu ngạo nhàn nhạt trong đáy mắt, dáng vẻ coi mọi thứ của người khác thực sự là của riêng họ.
Phương Tình cúi đầu cười lạnh một tiếng, cô lại ngẩng đầu ánh mắt lạnh không ít, nhìn vào đôi mắt cô ta gằn từng chữ: "Đây rõ ràng là lời bài hát tôi viết."
Dưới đài một mảnh "ồ" lên, ngay cả Trình Mộng Hàm ban đầu vô cùng tự tin kia ánh mắt cũng đã hơi lập loè một chút, Trình Mộng Hàm ngây người trong chốc lát, vẫn giữ nụ cười ôn hòa và hỏi: "Vị phu nhân này đang đùa với tôi đúng không? Nhưng trò đùa kiểu này chẳng vui chút nào."
Trình Mộng Hàm sớm đã đoán được thân phận của cô gái này là Khang phu nhân, cô không biết lí do vì sao cô gái này đột nhiên lên đài nói những lời này với cô ta, là bởi vì thấy lời bài hát này quá tốt, cho nên cô muốn nói đó là của cô sao? Cô gái này thân phận tôn quý, lại có Khang tiên sinh chống lưng, hậu phương vững chắc, nên cũng không phải là không có khả năng đoạt đồ của cô như vậy.
Trước đây đưa tin không phải cũng đề qua sao? Để thể hiện ý nghĩa mình, một số phu nhân hào môn đã mua bằng cấp,mua một số bản quyền về văn hóa, và khi họ mua nó, nó đã trở thành của riêng họ, lấy loại phương thức bịt tai trộm chuông này làm người ta cảm thấy cô là một người có học thức có giáo dưỡng.
Cũng không biết quý phu nhân trước mặt này có phải cũng giống như vậy không.
Nhưng Trình Mộng Hàm cũng không muốn tại đây cúi đầu trước thế loại lực này, đồ của cô, cô cũng sẽ không chắp tay nhường cho người khác.
Cho nên trước khi Phương Tình tiếp tục mở miệng, Trình Mộng Hàm đã đứng thẳng eo, tạo cho mình một hình tượng kiêu ngạo bất khuất.
Phương Tình đương nhiên không biết suy nghĩ của Trình Mộng Hàm, thong thả ung dung mở miệng nói: "Bài hát này là tôi viết cho ông xã tôi, nhưng thực ra là một tiêu đề được ẩn." Cô nhướng mày nhìn Trình Mộng Hàm, cười như không cười hỏi cô ta: "Chỉ sợ cũng ngay cả Trình tiểu thư cô cũng không biết lời ca khúc này là một tiêu đề được ẩn đi?"
Trình Mộng Hàm trong lòng một lộp bộp, đột nhiên có một dự cảm không tốt lắm, nhưng cô ta đánh giá khuôn mặt xinh đẹp kia của Phương Tình, cô ta cảm thấy người như cô vậy hẳn là sẽ không viết ra được lời bài hát như vậy.
Cho nên cô vẫn mỉm cười thờ ơ và nói: "Tôi không biết tiêu đề gì ở đây, nhưng thật thắc mắc vị phu nhân này sao lại nói như vậy."
Phương Tình cũng không ngờ rằng cô ta vẫn còn nghĩ mình nắm chắc như vậy, đối với cô luôn giữ tâm thái tốt như vậy, Phương Tình thật bội phục.
Phương Tình hướng dưới khan đài nhìn lướt qua, rất nhanh tìm được Khang Tư Cảnh trong đám đông, cô bắt gặp ánh mắt của anh, ôn nhu cười với anh, nói tiếp: "Trước khi nói về bài hát này, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Phương Tình, vị kia là chồng tôi, Khang Tư Cảnh tiên sinh." Cô chỉ về hướng Khang Tư Cảnh cho mọi người.
Thân thể Khang Tư Cảnh cứng một lúc lâu, anh vẫn chịu không được ánh mắt quá dịu dàng của cô nhìn thẳng vào mắt mình, chỉ là đối mặt với ánh mắt chung quanh nhìn qua, anh lại vẫn là vẫn bảo trì sự bình tĩnh và ưu nhã hướng mọi người một cái gật đầu, chỉ là tay cắm ở túi quần kia sớm đã bởi vì nắm chặt mà toát mồ hôi.
Sau phần giới thiệu, Phương Tình tiếp tục nói: "Mọi người hãy nhìn vào nửa đầu bài hát này, "Bình minh nở rộ trong những bông hoa nở, lá gió mùa thu đầy màu sắc, cô gái lặng lẽ ngồi hát trêи sàn và chàng ngốc không thể cưỡng lại trốn sau thân cây, ý cười giữa mày lặng lẽ bay qua, lắng nghe thành kính vui sướиɠ, nén nụ cười giống như kẻ ngốc". Chữ cái đầu tiên của mỗi câu trong lời bài hát là "FQAKSJ", đây vừa đúng là chữ cái đầu tiên của "Phương Tình yêu Khang Tư Cảnh".
Phương Tình nói xong, không ít người ở đây khoa tay múa chân một chút, sau đó liên tục gật đầu.
Phương Tình nhìn thoáng qua Trình Mộng Hàm, thấy sắc mặt Trình Mộng Hàm có chút tái nhợt, ánh mắt anh lóe lên sự hoảng loạn, đã không còn sự tự tin lúc đầu.
Phương Tình mắt lạnh nhìn, lại hỏi một câu: "Cho nên, tôi hỏi lại lần cuối Trình tiểu thư, lời bài hát này là cô viết sao?"
Khóe miệng Trình Mộng