Chương 18: Nàng thầm mến ta
Các đệ tử trở lại nghỉ ngơi một ngày, sáng ngày thứ hai liền bắt đầu chính thức tỷ thí.
Trận tỷ thí thứ nhất chính là Lục Tử Hào cùng Vương Thanh Kiều. Vận may của Vương Thanh Kiều thực sự không tốt, đầu tiên là ngày hôm qua bại bởi Dịch Hi Thần, mất mặt lớn ở Luyện Kiếm các, ngày hôm nay lại rút được Lục Tử Hào hạng nhất Luyện Kiếm các. Một trận này tỷ thí cực kỳ nhanh, hai người vào trận kiếm khí toàn bộ khai hỏa, sự chênh lệch của Vương Thanh Kiều và Lục Tử Hào hết sức rõ ràng, chỉ hai chiêu liền thua trận, cũng không dây dưa thêm quá nhiều, xám xịt xuống đài.
Trận thứ hai là Thủ Kiếm các Biện Lương cùng Tu Kiếm các Thạch Tây. Mặc dù Thạch tây xếp hạng khá cao ở Tu Kiếm các, nhưng gặp đệ tử Thủ Kiếm các, cũng rất khó chiếm được chỗ tốt. Hắn khổ sở giãy dụa, nỗ lực nghịch chuyển, nhưng vẫn là bị Biện Lương không nể mặt mũi đánh xuống đài.
Tiếp theo là Tiêu Khôi cùng Triệu Bình Dược các.
Tiêu Khôi nhìn Dược các vốn là mười ngàn cái không vừa mắt, gần đây lại liên tiếp chịu thiệt trong tay Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân. Sau khi lên đài, gã muốn đem oán khí trong lòng phát tiết hết ra ngoài, vừa ra tay chính là chiêu thức cực hung ác vạn kiếm trảm! Triệu Bình làm sao chịu được kiếm khí mạnh như vậy? Một chiêu này hạ xuống, sợ là phải trọng thương!
Nhưng mà kiếm khí của Tiêu Khôi còn chưa có đụng tới Triệu Bình, liền bị một luồng ánh kiếm đánh tan.
Cừu Kiếm từ bên sân thuấn di đến trên sân, che ở trước mặt Triệu Bình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đệ tử của mình.
Tiêu Khôi ngượng ngùng: “Sư, sư phụ.”
Tuy đại hội so kiếm là tỷ thí, nhưng cũng chỉ là luận bàn, cũng không cho phép phát sinh sự kiện đồng môn tương tàn. Các trưởng lão sẽ ở bên sân đốc chiến, nếu gặp đệ tử không biết sâu cạn, liền ra tay ngăn lại. Hành động này của Tiêu Khôi, đã vượt qua bản ý so kiếm, mặc dù kết quả vẫn là gã thắng, cũng khó tránh bị người khác lên án.
Mấy trận trước đều là thực lực cách biệt tương đối xa, tranh tài như vậy cũng không có gì đáng để xem. Đánh đến phấn khích nhất chính là trận thứ năm Thủ Kiếm các Công Tôn Địch với Luyện Kiếm các Tấn Thành.
Tấn Thành xếp hạng ba tại Luyện Kiếm các, Công Tôn Địch xếp hạng nhất tại Thủ Kiếm các, mà tu vi của bọn họ gần như chênh lệch không bao nhiêu. Luyện Kiếm các công và Thủ Kiếm các thủ khắc chế lẫn nhau, một tự xưng là không gì không xuyên thủng, một tự xưng là cứng rắn không thể phá vỡ, trận này đánh gần như hai canh giờ, rốt cục Tấn Thành dùng hết linh lực, bị Công Tôn Địch tìm cơ hội quét xuống đài.
Chờ đến trận tỷ thí thứ bảy, rốt cuộc đến phiên Dịch Hi Thần cùng Tôn Tiểu Kiềm.
So kiếm đại hội là việc trọng đại của Thiên Kiếm môn, cho dù đệ tử không có tư cách tham dự cũng sẽ đến đây vây xem. Mà trận đấu có số người vây xem nhiều nhất, lại là tỷ thí giữa hai đệ tử Dược các Dịch Hi Thần cùng Tôn Tiểu Kiềm, việc này những năm qua chưa bao giờ có.
Hôm qua Dịch Hi Thần lấy kiếm thắng Vương Thanh Kiều, đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử ngàn năm của Thiên Kiếm môn. Chỉ có điều hôm qua lúc hai người tỷ thí kiếm ảnh ngăn cách ngoại giới, các đệ tử không thể thấy rõ chiến cuộc phát triển, hôm nay liền thừa cơ hội đến đây quan sát, cũng muốn xem thử xem lần này đệ tử Dược các đến tột cùng có mấy phần năng lực.
Nhưng mà mọi người thất vọng là, trận tỉ thí này từ đầu tới đuôi, Dịch Hi Thần cùng Tôn Tiểu Kiềm đều dùng thuật pháp bàng môn tà đạo, gần như chưa từng động kiếm khí. Cuối cùng là Dịch Hi Thần bố trí một mê trận, dẫn Tôn Tiểu Kiềm vào trong mê trận, không phân rõ được phương hướng, mãi đến khi tự mình đi xuống sân luyện kiếm mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Dưới đài đương nhiên một mảnh im lặng.
Kỳ thực trận này Dịch Hi Thần thắng được cũng không dễ dàng, y không thể bố trí sân đấu trước, mà là trong quá trình quyết đấu cùng Tôn Tiểu Kiềm từng chút từng chút vẽ ra trận pháp ở ngay trước mặt cậu ta, lừa gạt được đôi mắt Tôn Tiểu Kiềm, đây cũng có thể xem như là một trận chiến đặc sắc, nhưng đáng tiếc đây cũng không phải là thứ các đệ tử muốn xem.
Da mặt Dịch Hi Thần cực kỳ dày, đối với sự im lặng vô cùng thản nhiên. Y chỉ quan tâm kết quả, cũng không để ý đến thủ đoạn.
Trận thứ tám, đã đến Trưởng Tôn Tử Quân cùng Việt Tiểu Nhu tỷ thí.
Người vây xem ở một bên cũng không có giảm bớt.
Trưởng Tôn Tử Quân. Mười năm trước ngày đầu tiên đệ tử này đi đến Thiên Kiếm môn, cái tên này liền truyền khắp toàn bộ môn phái. Thiên Kiếm môn ngàn năm tới nay, tổng cộng chỉ từng có ba đệ tử thiên linh căn, người thứ nhất là Vân Trường chân nhân, ngắn ngủi ba mươi năm hắn liền luyện thành tu sĩ Kim Đan, chấn động thiên hạ, nhưng đáng tiếc năm trăm năm trước lúc hắn theo Phượng Liên tiểu tổ đại chiến Vô Tương Thiên Ma đã bỏ mình; thứ hai là Hoa Nhã chân nhân, hai trăm năm trước lúc cùng yêu giới đại chiến danh chấn thiên hạ, bây giờ đã là Tông chủ một phương; người thứ ba, chính là Trưởng Tôn Tử Quân.
Lúc đầu, mọi người đều cho rằng Trưởng Tôn Tử Quân sẽ trở thành truyền kỳ, hoặc là đại năng một phương, hoặc là tiếp nhận chức chưởng môn. Nhưng mà khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới chính là, hắn vào sơn môn không tới một năm, cũng bởi vì xúc phạm môn quy, suýt nữa bị trục xuất môn phái. Cuối cùng tuy rằng ở lại, nhưng cũng lưu lạc tới Dược các không có một chút tiền đồ nào.
Trong mười năm này, tất cả mọi người tràn ngập hiếu kỳ đối với Trưởng Tôn Tử Quân, hoặc là tự mình tìm tới thăm dò hắn, hoặc là mong đợi nghe thấy tin đồn liên quan tới hắn. Chỉ có điều Trưởng Tôn Tử Quân tính tình lạnh nhạt, ngoại trừ Dịch Hi Thần thì ít qua lại với người khác, mười năm qua đều chưa từng gây ra bất kỳ chuyện nào đáng để mọi người chú ý. Cho nên rất nhiều người đều tiếc hận, một thiếu niên thiên linh căn trăm năm khó gặp, cứ như vậy mai một.
So kiếm đại hội lần này, là lần đầu tiên Trưởng Tôn Tử Quân lộ diện trước tất cả mọi người trên dưới toàn môn. Hơn nữa trận chiến đầu tiên của hắn, chính là đấu với sư muội Việt Tiểu Nhu xếp hạng hai Luyện Kiếm các. Ngàn năm qua, dùng thân phận đệ tử Dược các đánh bại đệ tử Luyện Kiếm các, Dịch Hi Thần tính là người thứ nhất, mọi người cực kỳ kỳ vọng nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân sẽ là người thứ hai.
Trước khi Trưởng Tôn Tử Quân vào trận, Dịch Hi Thần còn khẩn trương hơn so với hắn.
“Thực sự là, cố tình để cho ngươi rút trúng tiểu sư muội… Ngươi có thể có phương pháp giành chiến thắng không?”
Trưởng Tôn Tử Quân vô cùng trấn định: “Nàng sẽ không động thủ với ta.”
“Tại sao?” Dịch Hi Thần vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn. Lời này nói ngược rồi đi, rõ ràng là Trưởng Tôn Tử Quân không có cách nào động thủ với cô nương người ta, cô nương người ta tại sao không thể động thủ với hắn chứ?
“Bởi vì nàng thầm mến ta.”
Dịch Hi Thần: “………”
Trong đồng nhân OOC, hết thảy nam nhân vừa độ tuổi đều luyến mộ hoa cúc của tiểu thụ, hết thảy nữ nhân vừa tuổi đều luyến mộ dưa chuột của tiểu công. Tiêu Khôi là một kẻ chuyên bị đánh mặt, tác giả đồng nhân cảm thấy gã rất đáng thương, nên mới cho gã đãi ngộ đặc thù.
Dịch Hi Thần thấy Trưởng Tôn Tử Quân bộ dạng khí định thần nhàn, không thể tin nói: “Ngươi xác định chứ?”
Trưởng Tôn Tử Quân nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Không xác định.”
Dịch Hi Thần: “…”
Việt Tiểu Nhu dùng thân thể nữ tử, có thể xếp hạng hai tại Luyện Kiếm các, chỉ đứng sau Lục Tử Hào, bản lĩnh của nàng tự nhiên là điều chắc chắn. Giống như linh căn của tu sĩ chia làm ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, nhưng Việt Tiểu Nhu lại là băng linh căn hiếm thấy. Tuy rằng băng linh căn không bằng thiên linh căn của Trưởng Tôn Tử Quân và tam dương thể của Lục Tử Hào, nhưng cũng cực thích hợp cho kiếm tu.
Mà con người Việt Tiểu Nhu, cũng giống như linh căn của nàng, lạnh như băng. Cái lạnh của nàng không giống với Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân cũng không phải là vô tình, chỉ là trầm tính. Mà Việt Tiểu Nhu, lại là chân chính vô tình vô tâm. Nàng không để ý bất luận người nào, cũng không để ý bất cứ chuyện gì, nàng là người duy nhất trong mấy trăm đệ tử làm được mức người kiếm hợp nhất, bởi vì chính nàng là lưỡi kiếm sắc bén nhất.
Dịch Hi Thần hồi tưởng những tin đồn y từng nghe nói liên quan tới Việt Tiểu Nhu, nhìn lại Trưởng Tôn Tử Quân nói ra câu “nàng thầm mến ta”, kìm lòng không đặng rùng mình một cái.
“Kỳ thực, nàng còn từng hạ dược sẩy thai cho ngươi.” Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng bổ sung một câu.
Dịch Hi Thần: “…”
“Ta biết đây là ảo tưởng.”
“Vậy ngươi cũng không cần nói ra mà!” Dịch Hi Thần tàn bạo mà lườm hắn một cái.
Y vốn còn muốn chỉ vài chiêu để Trưởng Tôn Tử Quân đối phó Việt Tiểu Nhu, nhưng mà tiếng chuông đã gõ vang. Việt Tiểu Nhu anh khí bay người lên đài, Trưởng Tôn Tử Quân cũng không nhanh không chậm đi tới.
Hai người theo thường lệ chào nhau, Việt Tiểu Nhu lời ít mà ý nhiều: “Xin chỉ giáo.”
Trưởng Tôn Tử Quân lại không lên tiếng, trầm mặc rút kiếm ra hiệu. Thái độ của hắn như vậy khó tránh khiến người ta cảm thấy hắn vô cùng ngạo mạn, nhưng mà Dịch Hi Thần biết, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ là đối diện nữ tử liền không biết nói chuyện thôi.
Dịch Hi Thần đột nhiên cảm thấy không dám nhìn thẳng. Trận đấu này… hẳn là sẽ không quá thảm đi… Nói chung Trưởng Tôn Tử Quân đừng đứng làm cọc gỗ cho người ta chém là tốt rồi…
Mà một bên khác, mấy vị trưởng lão cũng đang chú ý hai đệ tử này. Ánh mắt của trưởng lão Luyện Kiếm các Cừu Kiếm dừng lại ở trên người Trưởng Tôn Tử Quân, tâm tình phức tạp.
Lúc mới đầu, Trưởng Tôn Tử Quân chính là đệ tử của ông. Ông cũng là một người ái tài, phàm là đệ tử thiên phú dị bẩm, ông đều cật lực tranh đoạt vào dưới trướng mình, càng gia tăng sự suy thoái từ từ của Dược các và Tu Kiếm các. Thiên linh căn như Trưởng Tôn Tử Quân, ông làm sao cam lòng từ bỏ?
Khi đó Trưởng Tôn Tử Quân lén xông vào cấm địa sau núi, trái với môn quy, mặc dù ông chưa từng ngoan tuyệt tự phế trăm năm như Dược Bất Độc để cứu người, nhưng cũng quỳ ba ngày ba đêm ở ngoài cửa phòng Ngọc Anh chân nhân, khẩn cầu Ngọc Anh chân nhân xem việc đứa nhỏ này là thiên linh căn mà mở ra một con đường.
Ông không hiểu Ngọc Anh chân nhân đến tột cùng là nghĩ như thế nào. Ngọc Anh chân nhân tất nhiên ngoan cố, nhưng môn quy cũng không phải hoàn toàn không thể thay đổi, trăm năm qua quy củ không hợp lý đã từng sửa đổi hai ba điều. Giả như ông là chưởng môn, vì một đệ tử thiên linh căn, đừng nói khoan dung một lần, khoan dung mười lần trăm lần cũng là điều chắc chắn. Nhưng Ngọc Anh chân nhân lại nói cho ông biết, những chuyện khác có thể thương lượng, nhưng mà cấm địa sau núi kia, chính là bất luận người nào cũng không được xông vào. Đừng nói một đệ tử thiên linh căn, dù là trưởng lão thiên linh căn tự tiện xông vào, cũng khó thoát trách phạt giống vậy.
Chỉ vì một chuyện nhỏ này, Cừu Kiếm miễn cưỡng bỏ lỡ đệ tử kỳ tài, bị Dược Bất Độc nhặt đi tiện nghi.
Việt Tiểu Nhu ra tay rồi. Một đường lôi quang kiếm cực mạnh của nàng bổ về phía Trưởng Tôn Tử Quân, cũng đã bày ra tư thế chuẩn bị sử dụng chiêu tiếp theo. Nàng cũng không khinh địch, tuy rằng Trưởng Tôn Tử Quân thu liễm kiếm khí, nhưng nàng biết, đó là một đối thủ vô cùng lợi hại, nàng không cho rằng chỉ lôi quang kiếm liền có thể thương tổn được Trưởng Tôn Tử Quân, đây bất quá là một phép thăm dò thôi.
Nhưng mà lôi quang tản đi, Trưởng Tôn Tử Quân bị sét đánh nổ tung đầu yên lặng mà đứng tại chỗ.
Mọi người: “…”
Toàn trường ồ lên!
“Người này thực sự là Trưởng Tôn Tử Quân sao? Trưởng Tôn Tử Quân thực sự là thiên linh căn à?!”
“Hắn là ở Dược các ăn đan dược ăn đến choáng váng sao? Lôi quang kiếm cũng không tránh khỏi?!”
“Hắn là kiếm tu sao? Kiếm khí của hắn đâu?!”
Lôi quang kiếm của Việt Tiểu Nhu tất nhiên mãnh liệt, nhưng tuyệt đối không phải sát chiêu, đừng nói người có tư cách tham gia đại hội so kiếm, dù là đệ tử vây xem dưới đài, cũng có không ít người có thể tránh né.
“Mẹ ơi.” Dịch Hi Thần che mặt, thực sự là không dám nhìn thẳng.
Mặc dù Việt Tiểu Nhu hơi kinh ngạc, nhưng chắc chắn sẽ không bởi vậy mà hạ thủ lưu tình. Nếu Trưởng Tôn Tử Quân không tránh né, nàng liền toả kiếm khí, chuẩn bị một chiêu chế địch. Nhưng cũng chính là trong nháy mắt, một luồng kiếm khí cực kỳ lạnh lẽo phả vào mặt, toàn thân nàng nhất thời cương cứng —— kia là uy hϊế͙p͙ đến từ cường giả, làm nàng không có cách nào nhúc nhích!
Trưởng Tôn Tử Quân đem kiếm trong tay ném về phía Việt Tiểu Nhu. Kiếm của hắn gần như là bay ép sát mặt đất, lưỡi kiếm hất Việt Tiểu Nhu đang căng cứng lên, trực tiếp mang theo nàng bay ra khỏi sân luyện kiếm, sau đó rơi xuống đất.
Tất cả những việc này từ đầu tới đuôi, kỳ thực chỉ là thời gian một cái nháy mắt thôi. Trưởng Tôn Tử Quân phi kiếm đồng thời phóng thích kiếm khí, kiếm khí của hắn mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể khiến kẻ địch cứng ngắc trong chốc lát cực ngắn ngủi, loại cứng ngắc này cũng không phải là hắn khống chế kẻ địch, mà là bản năng sợ hãi của mỗi người tạo thành.
Bởi vì phát sinh quá nhanh, không ít đệ tử nháy mắt, chỉ có thể nhìn thấy Việt Tiểu Nhu đạp phi kiếm rơi xuống đất, bọn họ căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Toàn trường lặng im.
Tiếng chuông vang lên, qua một hồi lâu âm thanh buồn bực của Cừu Kiếm mới từ phía trên truyền đến: “Trưởng Tôn Tử Quân, thắng.”
Toàn trường tiếp tục lặng im. Các đệ tử đã phục hồi tinh thần lại, không thể chờ đợi được muốn nghị luận vài câu về trận tỷ thí vừa rồi, lại phát hiện đều không biết nên nói thế nào.