Chương 96: Tị tử đan

Ba ngày trước.
Độc Hữu Dược đang ở trong dược lư luyện đan, chợt thấy có người tới gần, quay đầu nhìn lại, chính là Dịch Hi Thần.
Dịch Hi Thần hành lễ: “Sư thúc.”


Năm đó Độc Hữu Dược từng là sư đệ của Dược Bất Độc, sau khi ông tới Thiên Kiếm môn tiếp nhận chức trưởng lão Dược các của Dược Bất Độc, đệ tử Dược các đều đã đổi giọng gọi ông là sư phụ. Chỉ có Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần không thay đổi, kiên trì gọi ông là sư thúc, ngược lại Độc Hữu Dược cũng không quá mức ý kiến.


Tuy rằng là sư huynh đệ đồng môn với Dược Bất Độc, tính tình Độc Hữu Dược và Dược Bất Độc lại là một trời một vực. Dược Bất Độc nhìn như tính khí hư hỏng, nhưng thật ra là một người tốt nhiệt tâm, trực lai trực vãng, lòng dạ không quá mức cong cong quẹo quẹo. Nhưng bộ dạng Độc Hữu Dược trắng nõn nà, giọng điệu nói chuyện cũng chậm rãi nhẹ nhàng, thoạt nhìn là một người tốt ôn hòa dễ ở chung, kì thực trong bụng lại cất giấu một vũng nước đen, chủ ý tổn hại hư hỏng của ông là nhiều nhất, cũng nhất định không chịu thua thiệt. Tự nhiên, có Độc Hữu Dược quốc gia đại sự không thiệt thòi, nếu không Cừu Kiếm cũng sẽ không tìm ông trở về làm trưởng lão mới của Dược các.


Tính tình như Độc Hữu Dược sau khi làm trưởng lão Dược các, đối với Dược các mà nói cũng là việc tốt. Lúc trước vì chuyện môn quy mới mà các trưởng lão cùng nhau phẫn nộ vỗ bàn cãi rất nhiều ngày, cuối cùng ban bố môn quy mới khiến địa vị Dược các tăng lên rất nhiều, trong đó có công lao không nhỏ của Độc Hữu Dược, các trưởng lão khác không cẩn thận rơi vào bẫy của ông mà chính mình cũng còn không rõ ràng lắm, chờ đến lúc phát hiện thì muốn hối hận cũng đã muộn.


Độc Hữu Dược đánh giá Dịch Hi Thần, cây quạt nhỏ trong tay chậm rãi quạt a quạt, quạt không nổi ngọn gió nào đến, nhưng bởi vì động tác này mà làm cho ông thoạt nhìn có vẻ vô cùng nho nhã. Ông ôn hòa nói: “Có chuyện gì?”
Dịch Hi Thần nói: “Ta muốn cầu sư thúc một loại dược.”


“Dược gì?”
Dịch Hi Thần ấp úng nói: “Có loại dược nào, sau khi ăn vào thì khiến cho người ta bất kể thế nào cũng không sinh được hài tử không?”


available on google playdownload on app store


Quạt trong tay Độc Hữu Dược ngừng lại một chút, đôi mắt cong cong híp lại, lộ ra tinh quang, nhìn từ trên xuống dưới Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân là đạo lữ, chuyện này tất cả trên dưới Thiên Kiếm môn đều biết. Nếu hai nam tử đã kết thành đạo lữ, Độc Hữu Dược chắc hẳn nên cho rằng, tị tử đan này là Dịch Hi Thần xin giúp người khác. Chẳng lẽ nói… Dịch Hi Thần ngoại tình?! Không những ngoại tình, mà vị gia này còn là một tr.a nam, y muốn hạ dược cho nữ tử, không để người ta mang thai con của y, để tránh khỏi lưu lại chứng cứ phạm tội!!


Nghĩ tới đây, Độc Hữu Dược hừ một tiếng. Nhưng mà ông là người hỉ nộ không hiện rõ, trên mặt vẫn luôn tựa như cười mà không phải cười, khiến người ta không thăm dò được tâm tình của ông. Độc Hữu Dược nói: “Ngươi là muốn cho người ta vĩnh viễn không sinh được hài tử ư?”


“Đúng đúng.” Dịch Hi Thần vội gật đầu không ngừng.


Độc Hữu Dược chậm rãi nói: “Như vậy à. Từ trước tới giờ ta chưa từng luyện loại đan dược này, đợi ta lật sách thuốc, nếu tìm được phương thuốc thích hợp sẽ nói cho ngươi biết đi. Ngươi cũng trở về suy nghĩ thật kỹ, có phải nhất định không phải loại dược này thì không được hay không.”


“Được được được, đa tạ sư thúc.” Dịch Hi Thần vội vàng nói tạ ơn, lại nói, “Đúng rồi sư thúc, việc ta tìm sư thúc xin dược, kính xin sư thúc đừng nói cho người khác biết, đặc biệt là Trưởng Tôn Tử Quân.”


Lời ấy càng làm vững chắc phỏng đoán Dịch Hi Thần là tr.a nam của Độc Hữu Dược. Ông chậm rãi nói: “Biết rồi. Nếu như có tin tức, ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Dịch Hi Thần thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng mà đánh ch.ết Độc Hữu Dược cũng không nghĩ ra, tị tử đan này, Dịch Hi Thần cũng không phải là xin cho người khác, mà là xin cho chính y. Trước kia Trưởng Tôn Tử Quân thường thường nhắc tới chuyện y sinh đứa nhỏ, khi đó Dịch Hi Thần cảm thấy buồn cười, chỉ cho rằng Trưởng Tôn Tử Quân trúng ma chướng, cũng không để ở trong lòng cỡ nào. Nhưng từ khi trở lại Thiên Kiếm môn nhìn thấy nhiều đứa nhỏ mới đến như vậy, Dịch Hi Thần không thể tránh khỏi liền nghĩ tới cái chuyện cũ năm xưa này.


Trong “ma chướng” của Trưởng Tôn Tử Quân, không chút nghi ngờ, y từng mang thai hài tử, hơn nữa dường như còn không chỉ một lần. Chuyện trong ma chướng thì không thể là thật sao? Không hẳn, dù sao thì huyết mạch kỳ lạ cổ quái cùng với năng lực không hiểu ra sao của Trưởng Tôn Tử Quân đều nhất nhất ứng nghiệm. Bởi vậy, Dịch Hi Thần rất sợ loại năng lực “có thể làm cho nam nhân khác mang thai” của hắn cũng sẽ là thực —— tuy rằng y cũng không biết rốt cuộc cái này có xem như là năng lực của Trưởng Tôn Tử Quân không, hay là năng lực thiên phú dị bẩm của chính mình trong ma chướng —— cho dù bọn họ đã song tu mấy năm cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng nói không chừng thì sao? Nghĩ tới những phu thê bình thường muốn có hài tử, cũng không phải đều là một phát liền trúng mà! Mấy năm mới mang thai một đứa có khối người. Lại nói cũng có thể là năng lực đó của Tử Quân còn chưa có thức tỉnh, giống như quỷ lực của hắn phải sau khi đến quỷ giới mới thức tỉnh.


Kỳ thực nếu như có thể có một đứa bé, đứa bé này đồng thời thừa kế huyết mạch của y và Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần ngược lại cũng không bài xích gì chuyện này. Nhưng mà thứ y chân chính bài xích chính là, cái chuyện bảo y sinh con. Không đề cập tới việc y là nam nhân, nam nhân sinh tử có đủ loại đi ngược lại thiên địa luân thường, mấu chốt là, y phải sinh từ đâu hả?! Y tổng cộng chỉ có hai lỗ, nếu như từ phía trước… vậy món đồ phía trước còn có thể xài sao?! Nếu như từ phía sau… đứa nhỏ đi ra cùng với cái gì gì kia còn có thể muốn hả?!


Mặc kệ nghĩ như thế nào, Dịch Hi Thần đều cảm thấy mình sắp phát điên.


Sau khi trở lại Thiên Kiếm môn, Dịch Hi Thần đã liên tục mấy đêm gặp ác mộng, trong mộng y chống đỡ cái bụng lớn thở hồng hộc nằm ở trên giường, Trưởng Tôn Tử Quân nắm tay y khuyến khích y cố lên, kêu y “Cố lên! Dùng sức! Còn nhớ cảm giác ngươi thải phân lúc chưa ích cốc không? Tìm ra cái cảm giác kia là được! Cố lên!”, mỗi lần đều khiến y sợ đến mức miễn cưỡng giật mình tỉnh lại. Cho nên hiện tại Trưởng Tôn Tử Quân vừa thân thiết với y, y liền nhớ lại cảnh tượng trong ác mộng, hứng thú đối với song tu cũng mất ráo.


Tiếp tục như vậy không được, Dịch Hi Thần cảm thấy mình nhất định phải tìm một biện pháp giải quyết, bằng không ngày tháng tốt đẹp cũng không có biện pháp sống nổi. Vì vậy y mới mặt dày tìm đến Độc Hữu Dược xin tị tử đan.


Cũng không biết là trong lòng y có khúc mắc cho nên trở nên đặc biệt mẫn cảm, hay là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Dịch Hi Thần phát hiện gần đây Trưởng Tôn Tử Quân luôn nhìn chằm chằm bụng của y, vẻ mặt kia dường như có chút tiếc nuối. Tử Quân hình như, thật sự, muốn cho y sinh một đứa nhỏ…


Vừa nghĩ tới khả năng này, tóc gáy toàn thân Dịch Hi Thần đều dựng lên. Đáng sợ nhất ở chỗ, giả như Trưởng Tôn Tử Quân thật sự nghĩ như vậy, như vậy loại năng lực nào đó của hắn nói không chừng cũng sắp sửa thức tỉnh rồi. Vì vậy, Dịch Hi Thần ngay cả thân thiết với hắn cũng không dám, chỉ mong Độc Hữu Dược mau mau luyện ra tị tử đan, y mới có thể một lần nữa trải qua sinh hoạt tính phúc hài hòa.


Qua hai ngày, Độc Hữu Dược gọi y đến.
“Ngươi trở về hẳn là cũng suy nghĩ hai ngày đi. Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn cho nữ tử kia vĩnh viễn không thể mang thai hài tử sao?”


Dịch Hi Thần đương nhiên khó nói là căn bản không nữ tử nào ta muốn tị tử đan là cho chính ta ăn. Y gật đầu: “Phải…” Nhưng mà nhớ tới ánh mắt Trưởng Tôn Tử Quân ngắm bụng y, y đột nhiên không kiên định như vậy. Sau một chốc, y do do dự dự nói, “Vậy… Không hẳn là vĩnh viễn đi. Ít nhất là mấy năm… mấy chục năm… mấy trăm năm… Ặc, nói chung, có loại dược có thể khiến người ta trường kỳ tránh mang thai, nhưng lỡ như ngày nào đó nghĩ không thông, còn có thể lại, lại, lại…” Y cực kỳ khó có thể mở miệng, suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình mới rốt cuộc đỏ mặt đem lời nói bị nghẹn phía sau nói ra, “Lại… Mang thai?”


Độc Hữu Dược híp mắt một lần nữa. Nghe một chút, này đâu chỉ là tr.a nam, quả thực chính là vũ trụ siêu cấp vô địch đại tr.a nam mà! Gạt đạo lữ mình ngoại tình không nói, muốn cho đối tượng ngoại tình không thể mang thai đã đủ tr.a rồi, còn muốn lỡ ngày nào đó hối hận rồi vẫn là muốn sinh một đứa à?! Chuyện tốt khắp thiên hạ đều cho ngươi chiếm mà!


Vì vậy Độc Hữu Dược vứt ra một đơn thuốc: “Ngươi đi tìm mấy vị thuốc này, ta có thể giúp ngươi luyện ra tị tử đan.”
Dịch Hi Thần nhận phương thuốc, thiên ân vạn tạ mà rời đi.


Sau khi lấy được phương thuốc, Dịch Hi Thần liền đem nhiệm vụ giáo dục đệ tử mới giao cho những sư huynh đệ khác trong môn phái, mình thì bỏ ra thời gian mấy ngày đi tìm những dược liệu trên phương thuốc. Trưởng Tôn Tử Quân tự nhiên phát hiện y lén lút rời khỏi môn phái, hỏi y đi làm cái gì, y không dám dựa theo tình hình thực tế mà nói, liền mượn cớ qua loa cho qua.


Lại qua mấy ngày như vậy, dưới việc Trưởng Tôn Tử Quân mỗi ngày dày vò dội cho mình một chậu nước lạnh, cuối cùng Dịch Hi Thần cũng tập hợp đủ tất cả mấy vị thảo dược trên phương thuốc, vô cùng cao hứng vội vã chạy đi giao cho Độc Hữu Dược.


“Sư thúc, tất cả thảo dược ngươi cần đều ở chỗ này!”
Độc Hữu Dược chậm rãi phẩy quạt: “Ngươi thật sự không hối hận sao?”
Dịch Hi Thần hết sức khó xử: “Ây… Nói chung, trước tiên sư thúc luyện ra tị tử đan rồi nói sau đi. Phiền phức sư thúc rồi!”






Truyện liên quan