Chương 4
Dùng bữa xong, khi ɖú nuôi đang dọn bàn ăn, cô nói:
- ɖú gọi những người làm lại đây cho tôi!
- Có chuyện gì sao tiểu thư?- ɖú nuôi nghi ngờ dừng tay hỏi cô.
-Tôi kêu ɖú gọi người chứ không phải hỏi vặn lại tôi! Đây không phải là việc một ɖú nuôi nên hỏi!- Diệp Lạc Nguyên (từ giờ An Diệp Lạc sẽ là Diệp Lạc Nguyên nhé!) nhíu mày nói.
- Dạ tiểu thư!
Vú nuôi dọn bàn xong, khoảng 30 phút sau thì quay lại, theo sau là hơn chục người làm xếp hàng, tất cả đều nhìn cô. Họ không biết vì sao tiểu thư lại gọi mình tới, ɖú nuôi thấy cô không nói gì bè lên tiếng:
- Tiểu thư, tôi đã gọi đông đủ mọi người tới rồi!
- Ừm! Bắt đầu được rồi!
Khẽ gật đầu, cô nhìn ɖú nuôi hỏi:
- ɖú đã ở đây lâu chưa?
- Tôi ở đây được gần hai chục năm rồi, từ khi tiểu thư chào đời!
- Rất tốt! Vậy bà có thể rời khỏi đây được rồi!
- Cô dám đuổi tôi?- ɖú nuôi kinh ngạc hét lên.
- Đúng, có vấn đề gì không!- cô bình tĩnh nhìn ɖú nuôi.
- Tôi đã làm gì sai? Còn nữa, cô không có quyền đuổi tôi!- ɖú nuôi phản bác.
- Ha ha, tôi không có quyền??? Trong ngôi nhà này các người nên nhớ tôi là chủ nhân của ngôi nhà này!
- Cô là chủ nhân thì đã sao? Mọi chuyện đều phải nghe lão gia!- một nữ nhân vang lên trong số những người giúp việc.
Diệp Lạc Nguyên nheo mắt nhìn người vừa lên tiếng, cô im lặng, khi mọi ngươi tưởng cô sợ hãi thì giọng cô lại vang lên:
- Cô có tư cách gì phản đối??? Cô nên nhớ mình chỉ là kẻ làm thuê trong nhà này, chủ nhân là tôi, cô hiểu chứ??? Cô, bị đuổi ngay từ bây giờ!
- Cô dám đuổi chúng tôi??? Cô chỉ là một tiểu thư bù nhìn, cô tốt nhất nên làm tốt công việc tiểu thư của cô đi! Chúng tôi làm công việc của chúng tôi!
- A! Thì ra là vậy, một kẻ làm thuê lại có quyền lên tiếng phản đối và xếp đặt cho chủ tử của mình! Tất cả các người từ giờ bị đuổi khỏi đây, tôi vẫn sẽ trả tiền lương cho các ngươi tháng này, giờ thì cút đi!
- Cô... cô dám???- cô ta đưa tay chỉ vào Diệp Lạc Nguyên nói.
- Hừ!- Diệp Lạc Nguyên bước tới cầm cánh tay cô ta dùng chỉ vào mình, nghe tiếng "rốp" theo sau là tiếng kêu rên.
- Aaaaaaa!
Cùng ánh mắt sợ hãi của cô ta và những người xung quang, lúc này trong mắt họ vị tiểu thư mà họ hàng ngày khinh thường giờ đây chẳng khác nào ác ma. ɖú nuôi đứng yên lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:
- Tiểu thư! Tôi không làm sai nên tôi sẽ không đi đâu cả!
- Bà không làm sai!- cô gật đầu, sau nói tiếp:
Bà thân là ɖú nuôi, đáng ra khi cô ta nói xen vào thì bà phải che trở cho tiểu thư của mình, đằng này bà lại im lặng đứng một bên ủng hộ cô ta. Bà nói coi, như vậy là tội gì? Tôi đuổi bà bà còn dám phản đối sao? Những ai không rời khỏi đây ngay thì không cần nhận tiền lương nữa!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, muốn nói lại không dám nói, nhìn người vừa nãy bị cô bẻ gãy tay giờ vẫn đang ôm cánh tay lủng lẳng liền im lặng rời đi. Trong lòng thì hối hận, hối hận vì trước kia đã kinh thường tiểu thư ác ma này.
- Cô sẽ phải hối hận!- ɖú nuôi trước khi rời đi nói với cô, nhưng cô không để ý, nhún vai bước tới gara xe, trước khi đi cô nói:
- Hy vọng lúc tôi về sẽ không còn ai trong này, nếu không đừng trách tôi!
Chọn cho mình chiếc xe Porsche GT3, lái xe chạy khỏi cổng trước ánh mắt kinh ngạc của những vệ sĩ gác cổng khi nghe cô nói: "khi nào tất cả những người giúp việc rời khỏi biệt thự thì không được cho họ vào lại nữa, kiểm tr.a xem những người rời đi có thiếu ai không, nếu kẻ nào không chịu đi thì lôi họ ra giúp tôi!".
Dù có suy đoán ra sao cũng không biết tiểu thư vì sao làm vậy, nhưng miễn là không phải đuổi bọn họ là được, bọn họ do cô thuê về nên khi cô ra lệnh, họ chỉ nghe lời cô, có lẽ vì vậy mà những vệ sĩ này được giữ lại.
Chạy xe trên đường, cô nghĩ mình nên vào một cửa hàng thời trang mua mấy bộ quần áo phù hợp cho mình. Tới một cửa hàng thời trang K.H nổi tiếng, cô dừng xe bước xuống trước ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người. Vào bên trong, tới quầy tiếp khách, cô nói:
- Chọn cho tôi vài bộ quần áo!
- Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không thể đáp ứng điều kiện của cô, mời cô tới chỗ khác!
Nữ nhân viên nhìn Diệp Lạc Nguyên vừa ghen tị vừa coi thường nói. Nghe vậy, Diệp Lạc Nguyên nhìn thẳng vào mặt cô ả nói:
- Tôi tới mua đồ! Ok!
- Chỗ chúng tôi không bán, nhất là người như cô!- cô ả vội vàng ngăn chặn Diệp Lạc Nguyên, giọng khinh thường.
- Chỗ này mở ra là để khách tới mua hàng, vì sao lại đuổi khách???- Diệp Lạc Nguyên bình tĩnh nhìn cô ả.
- Ai cũng có thể mua ở đây, trừ cô ra! Cô rời khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới lôi cô ra ngoài!- vẫn là giọng coi thường ả nói.
- Tôi muốn gặp quản lý ở đây!- Diệp Lạc Nguyên không muốn đôi co với cô ả dứt khoác kêu cô ả gọi quản lý tới. Lại không ngờ cô ta không chịu đi gọi còn nói:
- Quản lý rất bận, không có thời gian dành riên cho cô, cô rời khỏi đây đi!
Tiếng hai người tranh cãi đã thu hút nhiều người đang mua đồ, họ đều ngoái lại nhìn xem là ai, đến khi biết đó là Diệp Lạc Nguyên cô thì tất cả đều yên lặng xem kịch.