Chương 62
Khi tin báo từ bệnh viện gọi đến nói cho Diệp Hoành Nghị biết rằng Diệp phu nhân đã qua cơn nguy kịch, Diệp Hoành Nghị tới phòng của Diệp Hi Nghi nói:
- Mấy hôm nữa theo cha đi công chuyện!
- Ờ!- Diệp Hi Nghi không nói gì nhiều chỉ đáp ngắn gọn.
Nhận được lời đồng ý của Diệp Hi Nghi, Diệp Hoành Nghị bước ra khỏi phòng cô, khi cánh cửa đóng lại, Diệp Hi Nghi đôi mắt đỏ rực nhìn ra cửa, trong lòng nghĩ: "Diệp Hoành Nghị! Là ông muốn ép tôi thì đừng trách tôi vô tình với ông!".
Mấy ngày sau đó, Diệp Hi Nghi trở lại bình thường, Diệp Hoành Nghị hài lòng về sự thay đổi của Diệp Hi Nghi, ông ta dẫn cô tới một bệnh viện và nhờ họ làm lại tấm màng trinh giả cho cô, sau đó cùng ông ta đi gặp vị Thẩm Thiếu Tuân. Sau đó hai người giao dịch riêng, Diệp Hoành Nghị trở lại nói với Diệp Hi Nghi:
- Hi Nghi! Con ngồi lại đây với chú Thẩm, ba đi công chuyện một chút rồi trở lại đón con sau nhé!- Diệp Hoành Nghị cười vỗ vai cô ra vẻ người cha nhân từ.
- Dạ!- Diệp Hi Nghi khẽ cười gật đầu.
Lúc này, Diệp Hoành Nghị nhìn sang vị Thẩm Thiếu Tuân thấy hắn dùng ánh mắt say mê nhìn Diệp Hi Nghi, ông ta cười vui vẻ nói:
- Thẩm đệ! Con gái huynh nhờ đệ chông chừng giúp huynh, huynh đi công chuyện rồi trở lại đín con bé sau!
- Được, được! Diệp huynh cứ đi đi, con gái huynh cứ để đệ chăm sóc cho!
Ba người vui vẻ cười nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác nhau. Diệp Hoành Nghị rời khỏi nhà hàng, ông ta tới thẳng công ty, nguồn tài sản ông ta đã có trong tay cộng với Thẩm Thiếu Tuân đã hứa sẽ trợ giúp ông ta khi cần, như vậy thì ông ta có thể ung dung không lo lắng gì rồi.
Diệp Hoành Nghị rời đi, Thâtm Thiếu Tuân cùng Diệp Hi Nghi sau khi nói chuyện cũng liền đứng dậy rời đi.
Tại bệnh viện,
Phòng điều trị đặc biệt, Diệp phu nhân đang nằm dưỡng thương, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên "cộc... cộc". Nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mời vào!
"Cạch" cánh cửa mở ra, bước vào bên trong chính là người mà bà ta không ngờ đến, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, bà ta hỏi:
- Cô vì sao lại tới đây?
- Tôi tới thăm bà!
Người bước vào không ai khác chính là An Diệp Lạc, cô bước lại gần ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường nhìn và ta. Thấy cô nhìn mình như vậy, Diệp phu nhân khó chịu nói:
- Cô đã gặp được rồi thì mời cô về cho!
- Sao vậy? Không muốn nhìn tôi tới vậy sao? Cũng đúng, làm sao bà dám đối mặt với con gái của người đã bị bà hại ch.ết chứ?- An Diệp Lạc bình tĩnh nói.
- Cô nói vớ vẩn gì vậy? Đừng có mà ngậm máu phun người!- Diệp phu nhân trong lòng kinh ngạc nhưng bên ngoài bà ta vẫn tỏ ra bình tĩnh nói.
- Tôi nói sai sao? Năm đó là ai cho người cắt dây phanh ở xe của mẹ tôi? Chắc bà còn nhớ mặt hắn chứ?
- Cô nói láo! Tôi không có!
- Có hay không mấy hôm nữa tôi sẽ đưa người tới gặp bà!
À! Bà có thích món quà mà tôi tặng cho con gái bà không?
- Mày... mày! Hộc... hộc!
- Sao vậy?
- Mày... mày... nó là em gái mày vậy mà mày đối với nó như vậy?- Diệp phu nhân run run ngón tay chỉ vào An Diệp Lạc.
- Em gái? Mẹ tôi chỉ có mình tôi thì lấy đâu ra em gái? Có kiểu em gái chuyên đi cướp chồng chưa cưới của chị mình không? Có đứa em gái nào luôn tìm mọi cách để hại chị mình không? Bà nghĩ cô ta xứng làm em gái tôi sao?
- Nhưng dù gì nó cũng vẫn là em mày!
- Không phải nhờ có bà và cô ta cho nên tôi đã bị họ Diệp kia từ rồi sao? Giờ bà lấy quyền gì chất vấn tôi nha?
Mạng của mẹ tôi, tôi sẽ để các người trả từ từ, hãy cứ chờ mà xem!
- Mày dám?
- Tại sao không dám nha? Ngày xưa vì các ngươi muốn ở bên nhau danh chính ngôn thuận nên đã tìm đủ mọi cách hại mẹ tôi, giờ tôi chỉ bắt các người trả lại những gì mà các người nợ mẹ con tôi thôi! Đừng tưởng tôi không biết gì! Chào Diệp phu nhân, mong bà chóng khoẻ để đón nhận sự trả thù của tôi!