Chương 22
"Triệt, em không tin em không có được anh!"
Ngón tay trắng nõn, thon dài của Song Y chậm rãi phác họa từng ngũ quan tinh tế của Âu Dương Triệt, đáy lòng ham muốn không thôi, nước miếng đều muốn chảy ra.
Hắn là người đàn ông xinh đẹp nhất mà cô ta từng gặp, tuy là tướng mạo không phân cao thấp với Mộ Dung Thiên Hàn cùng Tống Ngạo Thiên, nhưng là hắn hợp khẩu vị của cô, rất thư sinh!
"Song Y, cô đang làm cái gì ?" Hàn Tinh vừa vặn cửa bước vào, liền thấy Song Y sờ soạng khắp người Âu Dương Triệt, nhất thời cơn ghen tuôn trào như sóng dữ.
Song Y có chút giật mình, nhìn Hàn Tinh bừng bừng lửa trừng mắt nhìn cô ta, phía sau còn có thêm tảng băng Mộ Dung Thiên Hàn.
"A! Không có gì!"
Song Y cực kì chướng mắt cô tiểu thư Hàn Tinh gian xảo này, bề ngoài đáng yêu, mong manh, dễ vỡ, nhưng kì thực bên trong là một ả đàn bà điêu ngoa, ɖâʍ đãng. Nhưng cô ta là con gái duy nhất của Boss, không thể không khiêm nhường.
"Cô dám nhân lúc thầy Triệt hôn mê mà làm nhục thầy ấy sao ? Không biết liêm sỉ!"
Hàn Tinh bước đến, hất cánh tay của Song Y ra, tức giận đẩy ngã Song Y xuống đất. Trực tiếp ngồi xuống ghế của cô ta, lấy khăn tay lau sạch dơ bẩn của Song Y trên mặt Âu Dương Triệt.
Song Y bị đẩy ngã, tay bị trầy xước, ánh mắt liền sắc lạnh, nhưng vẫn may mắn, tâm trí vẫn còn bình tĩnh, nếu không ngay cả con gái của Boss cô ta cũng có thể giết!
Mộ Dung Thiên Hàn đứng một bên nhìn cảnh này không khỏi nhíu mày. Hàn Tinh khi nào biến thành như thế, còn có Song Y này rõ ràng không tầm thường, tại sao một mực nhẫn nhịn không dám làm gì Hàn Tinh ? Có phải có chuyện gì bí mật ?
Song Y đứng lên, phủi phủi áo cùng váy, liếc Hàn Tinh rồi lại mang nồng đậm tính chiếm hữu nhìn Âu Dương Triệt nằm trên giường, hừ lạnh một cái bỏ ra ngoài. Trước khi đi cũng không khỏi ngước lên nhìn Mộ Dung Thiên Hàn, chỉ thấy hắn cũng nhìn cô, trong mắt lạnh giá không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
"Hình như em rất ghét Song Y ?" Mộ Dung Thiên Hàn tiến lên vài bước, vượt qua cả giường của Âu Dương Triệt, mở rèm che ra, tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn mặt trời sáng rực.
"A ?" Hàn Tinh giật mình, bây giờ mới phát giác ra khi nãy mình giận hóa mất khôn, đều đã lộ ra phần nào bản tính thực sự của bản thân, khuôn mặt yêu kiều thoắt cái trắng xanh, môi mím chặt.
"Là do em thấy bất bình cho thầy Triệt!"
"Ừm." Mộ Dung Thiên Hàn không nói thêm gì nữa, bản thân tự thấy mình cứ tưởng hiểu rõ Hàn Tinh, nhưng hình như không phải thế.
"Tử Du . . ." Mí mắt Âu Dương Triệt giật giật, mày kiếm nhíu chặt, cố gắng lên lên mi mắt nặng trịch, môi mỏng hồng hào khẽ mở.
"Thầy tỉnh ?" Hàn Tinh thấy Âu Dương Triệt tỉnh dậy thì mừng không thôi, đáng tiếc là giống như Song Y, vừa nghe được lời nói của hắn, niềm vui liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Tử Du đâu ? Thầy muốn gặp Tử Du." Âu Dương Triệt dù thân thể vẫn còn chưa ổn định, cũng vừa mới tỉnh lại, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của cô.
Mộ Dung Thiên Hàn cũng vì hắn mà quay người lại, không nghĩ đến thầy giáo này cũng như Tống Ngạo Thiên, đều đã bị Hàn Tử Du mê hoặc.
"Thầy tìm chị em làm gì ?"
"Tử Du . . ." Âu Dương Triệt không trả lời câu hỏi của Hàn Tinh, một mực muốn xuống giường.
"Thầy . . . " Từ ngoài cửa, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước vào, ánh mắt đau lòng nhìn người con trai trên giường.
"Tử Du!" Âu Dương Triệt vui mừng đến mức muốn rơi nước mắt, tâm cũng nhẹ nhàng thở phào, cô đến đây, chứng tỏ cô còn quan tâm hắn, không bỏ rơi hắn.
"Em nghe thầy nói, đều là hiểu lầm thôi . . . "
Tống Ngạo Thiên khẽ ra hiệu bảo Mộ Dung Thiên Hàn ra ngoài, Hàn Tinh tuy không muốn, răng trong miệng kêu lên ken két nhưng lúc nãy đã quá lộ liễu trước mặt Mộ Dung Thiên Hàn, hiện tại không thể để hắn nghi ngờ nữa, đành ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Tống Ngạo Thiên trước khi đóng cửa, không quên khẽ nhìn cô, dịu dàng cười, nhưng trong lòng lại không hề muốn cười, có người đàn ông nào tạo điều kiện để người mình yêu cùng người cô ấy yêu giải tỏa hiểu lầm hay không ? Chắc chỉ có hắn thôi!
"Thực ra lúc đó là do Song Y bị choáng, đột nhiên ngã nhào vào người thầy, cũng vô tình tạo nên tư thế mập mờ đó, thầy thực không có cùng em ấy . . . " Không để Âu Dương Triệt nói hết, cô đã tiến lên, ngậm lấy môi mỏng hồng nhuận của hắn.
Âu Dương Triệt ngạc nhiên cực độ, trừng lớn mắt nhìn kiều nhan phóng to trước mặt, chỉ thấy mắt cô nhắm lại, lông mi cong dài như cánh bướm khẽ rung rung.
Cảm nhận được đôi môi ngọt ngào đang áp lên môi mình, hắn vui sướng không thôi, tim cũng loạn xạ cả lên, trong miệng còn nếm được vị mặn, cô khóc ?
"Em xin lỗi . . . "
Cô xin lỗi vì cô không tin tưởng hắn, để hắn sức khỏe đang yếu ớt nhưng lại cố gắng đi tìm cô, khiến cho cả người gần như kiệt sức, muốn đổ ngã còn có, xin lỗi vì cô hôn hắn.
Môi khẽ hôn lên những giọt nước mắt của cô, cuối cùng là đôi môi căn mọng đang run rẩy. Khẽ khàng ʍút̼ lấy.
Cô không đẩy hắn ra, mà ngoan ngoãn đáp lại hắn, chiếc lưỡi đinh hương thơm ngát cũng nghênh đón lưỡi của hắn, cùng quấn lấy. Hắn nhẹ nhàng, ôn nhu hôn cô, thực mê luyến ngọt ngào, kiều nhuyễn của cô. Trong lòng, hạnh phúc cùng ngọt ngào lan tràn khắp nơi.
Tay đưa ra ôm cô vào lòng, không muốn buông cô ra, sợ là chỉ là ảo mộng, khi buông tay cô liền tan biến.