Chương 15
“Uy, ngươi xem đủ rồi chứ?” Một tiếng mắng yêu kiều, làm cho người trong khách *** lâm vào kinh diễm đều thu hồi ánh mắt: “Lão quê mùa, lại nhìn bổn cô nương đem mắt ngươi móc ra!”
“Ai! Sư muội, cần gì phải cùng mấy kẻ quê mùa chấp nhất?”
Người đang nói chuyện chính là đại đệ tử Ngũ Tú Lâm cùng nhị đệ tử La Thải Anh của Thuý Ngọc môn. Ngồi giữa hai người đó là nhất phái nhàn nhã tự tại, Phù Dật Kiếm.
“Hừ, sư tỷ nói đơn giản nhỉ, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn cũng không khổ não như ta đi!” La Thải Anh tướng mạo xuất chúng, mà Ngũ Tú Lâm chỉ có thể tính là nữ tử thanh tú bình thường. Hai người làm đồng môn đã lâu, mâu thuẫn cũng càng trở nên gay gắt. Hơn nữa hai người đồng thời thích Phù Dật Kiếm, tranh đấu gay gắt, khí thế ngất trời.
Lời nói của La Thải Anh làm cho nụ cười của Ngũ Tú Lâm cứng đờ, nhưng nàng lập tức nói: “Sư muội coi như là đệ tử Thúy Ngọc Môn, cho dù không để cho sư môn mất mặt, cũng phải bảo trì phong độ nha, đừng khiến cho Phù đại ca chê cười.”
“Ngũ cô nương nói rất đúng, La cô nương cần gì phải nghiêm túc như thế?” Phù Dật Kiếm cười nhạt, âm thanh trong trẻo làm cho lòng người say mê.
“Phù đại ca nói rất đúng.” La Thải Anh lập tức nhu thuận ngồi xuống, còn trừng mắt liếc nhìn một cái Ngũ Tú Lâm đang cười đến sáng lạn.
Mà nhìn chăm chú La Thải Anh hồi lâu Hùng Đại lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hắn cũng hiểu được làm như vậy thật không đúng, cho nên hắn tiến lên chuẩn bị giải thích: “Cô nương, vừa rồi thất lễ , thật sự là ngượng ngùng, bởi vì bộ dạng của ngươi có đến ba phần tương tự tiên nhân trong mộng của ta, cho nên. . . . . .”
“Ác, ha ha ha, tên to con này đang tư xuân a! ! Đem cô nương này làm đối tượng!” Không biết là ai hô một câu như thế, toàn bộ người trong khách *** cười chê.
Hùng Đại mặt đỏ lên, nửa ngày nói không ra lời .
La Thải Anh lại tức giận đến nổi trận lôi đình, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, nếu không phải Phù Dật Kiếm ở đây, nàng sớm một kiếm đâm tới .
“Không phải, không phải a. . . . . . Chỉ có ba phần giống nhau mà thôi, bởi vì tiên tử kia so với nàng bộ dạng càng phiêu lượng, càng diễm lệ hơn, thật không phải a, các ngươi hiểu lầm rồi.” Hùng Đại nguyên bản ăn ngay nói thật, mọi người nghe vào trong miệng chỉ là chê cười, mà nghe vào trong tai La Thải Anh càng giống như châm chọc. Mặt nàng đỏ lên, rút kiếm liền hướng Hùng Đại đâm tới.
“Cô nương sao lại đối một người không có võ công hạ độc thủ a? Hắn chính là một kẻ quê mùa, thật thà, không có tâm cơ gì cả, thỉnh cô nương thứ lỗi.”
Mọi người cả kinh, người này tới đây vào thời điểm nào? Phù Dật Kiếm tuy rằng không đem kinh ngạc vẻ biểu lộ ra mặt, nhưng hai mắt nhíu lại, cẩn thận đánh giá người đó.
“Ngươi. . . . . . Buông tay, có nghe thấy không?” La Thải Anh xanh cả mặt, bị người nọ dùng song chỉ (hai ngón tay) kẹp lấy thân kiếm, sao cũng không động đậy được.
Thanh Y nhẹ buông tay, La Thải Anh lui lại mấy bước, tỏ vẻ căm giận.
“Đắc tội !” Thanh Y phất tay, cùng Hùng Đại trở về bàn.
“Thanh Y, nàng không có việc gì đi?”
“Sao vậy, ngươi thích nàng, lo lắng nàng?” Thanh Y buồn cười hỏi.
“Không có không có! Ngươi ngàn vạn lần đừng nói lung tung nha, cũng đừng cho Vu Nguyệt Khánh biết!” Hùng Đại vừa nghe, mồ hôi ứa ra.
“Ác? Tại sao thánh chủ không thể biết?”
“Ách. . . . . . Phải nha, tại sao hắn không thể biết?” Hùng Đại nghiêng đầu, nhăn mi, nghiêm túc ngẫm nghĩ.
“Ai nha, được rồi được rồi, không nháo ngươi! Hỏi ngươi, tại sao lại nhìn chăm chú cô nương kia?”
“Ác? Ngươi còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi tiên tử kia? Nàng cùng tiên tử kia có ba phần giống a!”
! . . . . . . Thanh Y một hơi phun toàn bộ nước ra: “Không phải đi, ngươi nói mụ la sát kia cùng thánh. . . . . . Tiên tử giống nhau?”
“Chỉ có một chút! Bất quá vẫn là tiên tử của ta tốt nhất, sẽ không phát giận, còn có thể đối ta mỉm cười!” Hùng Đại ngây ngô cười, Thanh Y nghe mà choáng váng, nghĩ thầm: “Thánh chủ đối người khác cười?”
“Đúng rồi, sao chỉ có một mình ngươi? Vu Nguyệt Khánh đâu?”
“Ta ở đây!” Thanh âm quen thuộc vang lên, hai người nhìn lại, một công tử thân phủ hoàng y đạm sắc trên viền hoa văn trắng thuần đi xuống lầu đến, khí thế lãnh ngạo, hai mắt hữu thần, chính là diện mạo bình thường kia có chút phá hư cảnh đẹp này.
“Vu Nguyệt Khánh?” Hùng Đại cười hỏi.
Vu Nguyệt Khánh không đáp, ngồi xuống bên cạnh Hùng Đại.
“Ngươi bộ dạng không xấu a!” Hùng Đại ngồi xuống sau đó cười meo meo nói: “Thanh Y đem ngươi hình dung hảo xấu, xấu đến dọa người, nguyên lai hắn nói dối!”
“Ta. . . . . . Thánh chủ, ta không có nha! Hùng Đại, ta vào lúc nào nói qua a?” Thanh Y mồ hôi rơi rụng, Hùng Đại này, sao nói lung tung thế chứ.
“Ngươi có nói nha!”
“Ta không có! ! ! ! !” Thanh Y gầm nhẹ.
“Đủ rồi!” Vu Nguyệt Khánh nhíu mày: “Thanh Y, tự chủ của ngươi càng ngày càng kém!”
“Thánh. . . . . .”
“Cơm nước xong liền đến Vũ Đương, đừng chậm trễ nữa .”
Vu Nguyệt Khánh thái độ lạnh lùng, ánh mắt không kiên nhẫn làm cho Thanh Y đem một bụng đầy ủy khuất toàn bộ nuốt vào, cúi đầu đáp: “Vâng . . . . .”
Phiêu qua ánh mắt nóng rực khác thường mang theo tia dò xét, Vu Nguyệt Khánh tùy ý hắn đánh giá, nhưng trong lòng tính kế cho chuyến đi Vũ Đương này.