Chương 31
Hùng Đại, muốn đi ra ngoài a?” Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Hàn Thác mở cửa hỏi.
“Phải a, dược của sư huynh sắp dùng hết rồi.”
“Có thể đi vào chứ? Muốn cùng ngươi nói chút chuyện.”
“Ác, hảo!” Hùng Đại đáp ứng, quay đầu hỏi Hồng Viêm: “Cùng nhau vào đi chứ.”
“Không được, Hồng Viêm ở chỗ này chờ công tử.”
Thấy biểu tình kiên định trên mặt Hồng Viêm, Hùng Đại chỉ có thể nhún nhún vai, đi một mình vào trong phòng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Hắc hắc, ta nói, tiểu tử ngươi không tồi nha!” Hàn Thác đột nhiên cười thần bí, Hùng Đại khó hiểu, liếc mắt một cái nhìn lại, Vũ Văn Triệt cũng đang cười.
“Các ngươi… Không có vấn đề đi?”
“Thiết, ngươi mới có vấn đề! Ta hỏi ngươi, ngươi có phải cùng Vu Nguyệt Khánh tốt hơn rồi không?”
“Này…” Hùng Đại mặt đỏ lên: “Sao hỏi như thế a…”
Hai người thấy Hùng Đại có điểm gì là lạ, Vũ Văn Triệt nằm ở trên giường nói: “Thác nói ngày hôm qua các ngươi ôm nhau, chẳng lẽ các ngươi còn không có hòa hảo?”
Hùng Đại không nói, rầu rĩ ngồi xuống: “Kỳ thật ta rất sợ, nếu để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, vậy làm sao a?”
Hai người sửng sốt, Hàn Thác hỏi: “Cái gì làm sao?”
“Loại chuyện này vu thế bất dung…”
“Trời ạ, ngươi…” Hàn Thác vỗ trán kêu thảm: “Ta cũng thật bội phục Vu Nguyệt Khánh, cũng chỉ có hắn dám cùng tên đầu óc không hoạt động như ngươi nói chuyện yêu đương đi! Ai… Quả nhiên tuyệt phối!!”
“Thác!!” Vũ Văn Triệt kêu nhỏ, dùng ánh mắt ý bảo hắn mau chóng nói chuyện đứng đắn một chút.
“Khụ khụ, vậy, Hùng Đại, trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi vì Vu Nguyệt Khánh suy nghĩ như thế, chứng minh ngươi nhất định thực thương hắn. Ngươi đã thương hắn…”
“Thương?”
“A” Hàn Thác sửng sốt hai giây, kinh hãi kêu: “Không phải chứ, ngươi ngay cả yêu hay không yêu hắn đều không có nghĩ tới? ? Trời ạ… Không hổ là Hùng Đại, ta đánh giá rất cao trí lực của ngươi! !”
“Thác…” Nhịn cười, Vũ Văn Triệt nhắc nhở hắn.
“Ha hả a… Được rồi! Vậy, ta hỏi ngươi, ngươi thích hắn chứ?”
Hùng Đại lúc này không có tự hỏi, lập tức nói: “Thích a! Cùng hắn một chỗ cảm giác rất tốt! Chẳng qua… Yêu thì, ta không có nếm trải qua, không biết đó là loại cảm giác gì.”
“Ân, như vậy nói ngươi đi, nếu đem mỗi một chuyện từ lúc Vu Nguyệt Khánh nhận thức ngươi đến hiện giờ đã làm toàn bộ đổi thành người khác làm, ngươi sẽ nhận thức giống nhau sao?”
Hùng Đại giương đầu lên nghiêm túc tự hỏi, từ ngày đầu tiên nhận thức hắn, đến lần đầu tiên xa nhau mà tưởng niệm, lại gặp gỡ bất ngờ, ngụở Vũ Đương, lúc ngủcùng phòng, cùng với…
Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt cùng nhau mở to hai mắt nhìn Hùng Đại kia khuôn mặt nhất thời nhíu mày, nhất thời cười, nhất thời bi, nhất thời hỉ, hơn nữa còn có biểu tình buồn nôn chính là đột nhiên đỏ mặt, hai người nhìn đến sửng sốt, tựa như đang nhìn một màn ảo thuật biến hoá muôn vàn trong nháy mắt rất thú vị.
“Không được, nếu đổi người khác… Này, đây không phải là rất…” Hùng Đại khẩn trương, đến lời nói bên miệng trong nửa ngày cũng nói không nên lời.
“Ha hả, tốt lắm tốt lắm, này không được sao? Điều này đủ để chứng minh ngươi yêu hắn.” Hàn Thác thực khẳng định cười nói.
“Này… Chính là yêu sao?” Hùng Đại giống như đứa nhỏ nóng lòng ham học hỏi.
“Phải a! Yêu là bất luận kẻ nào, sự, vật hoặc chuyện nào đều không thể thay thế được. Bất quá chân lý trong đó, phải đợi chính ngươi tự lĩnh hội. Ngươi xem ta cùng Triệt, không phải tốt lắm sao?”
“Nguyên lai là như vậy… Chính là, ta còn lo lắng, nếu bị người khác biết quan hệ của ta cùng hắn…”
“Trời ơi, lại quay về điểm xuất phát!”
“Thác, để ta nói.” Vũ Văn Triệt tuy rằng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng vẫn cố gắng nghiêng đầu nói: “Kỳ thật ta cũng từng lo lắng qua, nhưng nếu bảo ta cùng Thác tách ra, ta tình nguyện chịu đựng ánh mắt cùng ngữ khí khác thường của người khác.”
“Triệt…”
“Thác…”
Hai người không e dè trước mặt Hùng Đại bắt đầu thân mật, cũng may Hùng Đại đang cúi đầu tự hỏi. Đột nhiên, hắn nhảy dựng lên nói: “Phải, ta không nghĩ cùng hắn tách ra, nếu không còn được gặp lại hắn, ta…” Hùng Đại sửng sốt, lập tức đỏ mặt cúi đầu, lại phiêu mắt nhìn, hai người kia vẫn trầm say trong nụ hôn nồng nhiệt. Thế là cười thầm trộm đóng cửa mà rời đi.
“Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài thôi!”
“Dạ!” Hồng Viêm đáp ứng, lại kỳ quái phát hiện biểu tình của Hùng Đại cùng với trước lúc đi vào rõ ràng bất đồng, giống như… Xua tan mây đen chính là thái dương. Ôm theo một bụng tò mò, Hồng Viêm cùng Hùng Đại hướng núi Thái Tử đi đến.
“Tựa hồ tâm tình công tử rất tốt?” Có thể bởi vì nơi này không phải Vu Nguyệt Minh, Hùng Đại cùng người khác cũng không giống nhau, cho nên Hồng Viêm thật sự nhịn không được trong lòng tò mò hỏi.
“Ân a! Vẫn là do ta làm phức tạp mọi chuyện, hiện tại nghĩ muốn thông, trong lòng đương nhiên thư thái!”
“Làm phức tạp mọi chuyện? Chẳng lẽ cùng thánh chủ có liên quan?”
“Đúng vậy! Bất quá không thể nói cho ngươi biết, hắc hắc, ta muốn là người thứ nhất nói cho Nguyệt. Nhanh lên, chúng ta chỉ hái phần dược cho bốn ngày là được. Ta muốn nhanh trở về, chuẩn bị cho tốt cơm chiều, chờ Nguyệt một hồi đến!!”
“Vâng…” Hồng Viêm choáng váng, người trước mắt này sao nhất thời hưng phấn giống như đứa nhỏ a? Rốt cuộc là cái chuyện gì đây? Thật muốn biết.
Một hắc y nhân, giữa ban ngày ban mặt, bám vách tường mà đi, thuần thục nhảy đến ngoài cửa khách phòng, đẩy cửa, lắc mình vào trong, chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Trong nháy mắt khi nhìn lại, bóng đen vừa rồi giống như chính là ảo giác.
Chỉ thấy bên trong tràn ngập một cỗ hương thơm thản nhiên, mà trên giường là hai người sớm mơ màng đi vào giấc ngủ, không còn tri giác.
Hắc y nhân rất nhanh tới gần, giơ kiếm lên…
“A!”
“Hanh hanh, bị lừa đi! Không cần nhìn, Triệt đã được đổi đến một nơi an toàn.” Hàn Thác dùng chủy thủ chống đỡ kiếm dùng sức đẩy, hai người lập tức tách ra một khoảng: “Nói cho ngươi biết, loại mê hương này hoạt động rất kém, chỉ có thểdùng một lần. Ta chưa từng gặp qua người dốt nát như ngươi, cư nhiên còn dùng hai lần, đại não ngươi là phát triển ra sao a?”
Hắc y nhân nhìn không ra biểu tình, nhưng chỉ nghe hô hấp của hắn liền chứng tỏ hắn đã có chút phẫn nộ, hắn rút kiếm sử dụng kiếm pháp nhanh mà chuẩn hướng Hàn Thác đâm qua, Hàn Thác liên tục ứng đối, lập tức ngay cả thời gian mở miệng nói chuyện cũng không có.
Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp đánh mấy chục hiệp, Hàn Thác dần dần tỏ ra yếu thế, hắn nhân cơ hội nhảy đến một bên, kêu to: “Vu Nguyệt Khánh, ngươi muốn xem đến chừng nào a? Còn không xuống dưới đây hỗ trợ?”
Hắc y nhân cả kinh, lập tức đẩy cửa nhảy ra. Chỉ thấy một người toàn thân trắng như tuyết ngạo nghễ đứng ở giữa, khí vũ hiên ngang, khí thế lãnh nhược băng sương làm cho người ta lâm vào chấn động, không thể rời mắt.
Hai người đấu khí trên không trung giao chiến kích động, cả hai đều bế khí ngưng thần, chờ đợi khoảnh khắc hết sức căng thẳng kia.