Chương 1

Có nhiều cách để đàn ông và phụ nữ gặp nhau, chẳng hạn như trò chuyện, chẳng hạn như nhu cầu công việc hoặc học tập, chẳng hạn như một sự tình cờ nào đó hoặc một sự hiểu lầm đẹp đẽ do con người tạo ra. Tất nhiên, trong số những cách gặp gỡ khác nhau, cách gần nhất với nấm mồ của tình yêu chắc chắn là xem mắt.


Ở hàng ghế phía sau Mạnh Phàm, một đám người mặc vest, thắt cà vạt và đeo kính râm, trông giống như những tên xã hội đen, nhưng thực ra là để anh thoát khỏi chiến trường, Mạnh Phàm thở dài, cảm thấy rằng anh có 90% cơ hội kết hôn người phụ nữ trước mặt anh.


Anh không biết chính xác người phụ nữ tên là gì, anh cũng không hỏi gia đình đang làm gì. Vì chủ tịch công ty cũng là cha anh, còn giám đốc bộ phận nhân sự của công ty – mẹ anh –  bắt anh phải xem mắt, nghĩa là xuất thân của người phụ nữ này nhất định không phú cũng quý, không phải kinh doanh thì là chính trị. Cưới cô ấy thì gia đình họ nhất định không có hại chỉ có lợi. Những lần liên hôn thương nghiệp như vậy ít nhất sẽ làm tăng gấp đôi thu nhập hàng năm của họ.


Anh cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt, dưới cái nhìn của anh, mặt cô hơi đỏ, xấu hổ cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn.


À, làn da tốt. Anh thích làn da mịn màng và trắng trẻo. Từ góc độ này, người phụ nữ này đủ tiêu chuẩn. Về việc cô ấy có ghép da, phẫu thuật thẩm mỹ, đẹp tự nhiên hay nhân tạo hay không, Mạnh Phàm không bận tâm. Kết hôn với tiền của cô chứ không phải người của cô, chỉ cần đẹp như vậy, khoe  ra không mất mặt là được, sao phải bận tâm nhiều như vậy.


Về ngoại hình, cô hoàn toàn đạt yêu cầu, Mạnh Phàm cảm thấy cho dù cô có xấu xí cũng không thành vấn đề, với những người như bọn họ, chỉ cần có tiền là có thể lập tức đẹp như Tây Thi. Mấu chốt nằm ở cách cư xử, tốt nhất là đừng dữ như cọp mẹ hoặc quê mùa như nông nữ, nếu không, Lâm Thiệu Dương nhất định sẽ cười nhạo anh cả đời.


available on google playdownload on app store


Tuy nhiên, có vẻ như người phụ nữ này khá e thẹn, để tóc công chúa, váy công chúa và trang điểm nhẹ nhàng mà ưu nhã. Như vậy, cho dù hiểu biết về người này không nhiều lắm, nhưng sau khi kết hôn dạy bảo lại là được rồi. Người như cô ta chính là loại nữ nhân luôn tưởng mình là công chúa, trái đất, mặt trăng, mặt trời đều xoay quanh mình, mọi người trên thế giới đều yêu quý mình, mình là tốt nhất.


Sau khi cân nhắc ưu khuyết điểm, Mạnh Phàm cảm thấy việc cưới một bình hoa về trưng bày trong nhà là điều rất tốt, không chỉ đạt được lợi ích kinh tế đúng ý cha mẹ, còn có thể sinh được cháu trai chơi với hai người lớn tuổi, đỡ cho họ không cần hành hạ anh nữa. Điều quan trọng nhất là người phụ nữ này dáng vẻ ngốc nghếch dễ lừa dối, sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống tự do của anh, đến lúc đó anh vẫn sẽ là Mạnh thiếu gia hạnh phúc!


Vì vậy, Mạnh Phàm cười cười. Anh biết, anh vẫn luôn là một người đàn ông đẹp trai, đặc biệt là một khi nở nụ cười, khuôn mặt anh liền nhu hòa hơn hẳn, tuyệt đối có thể làm say đắm hơn hai phần ba số người ở thành phố này, một nửa trong số họ là phụ nữ, và phần khác là những người đàn ông đồng tính, bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, lớn hay bé, đều bị khuất phục trước anh. Đây là điều mà Mạnh thiếu gia tự hào nhất, trên đời này làm sao có thể có người phụ nữ xứng đáng với anh được chứ.


Có thể nói, lòng tự ái của Mạnh Phàm đã lên đến đỉnh điểm. Nói cách khác, chính là khả năng tự nhận thức của anh có vấn đề. Nếu một bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở thành phố biết chuyện này, chắc chắn anh ta sẽ đẩy đẩy gọng kính của mình và nói, “Bệnh nhân có vấn đề về hệ thống nhận thức, gần như có thể coi là dấu hiệu báo trước của bệnh tâm thần phân liệt, nên đến bệnh viện tâm thần gần nhất để được khám chi tiết và điều trị. Miễn là phát hiện kịp thời các triệu và có các biện pháp thích hợp để điều trị, vẫn có khả năng chữa khỏi. “


May mắn thay, bác sĩ tâm lý không biết Mạnh Phàm, nếu không Mạnh thiếu sao còn có thể ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt, mà ở bệnh viện tâm thần để điều trị rồi.


Dù thế nào đi nữa, nụ cười của Mạnh Phàm khiến người phụ nữ trước mặt anh càng cúi đầu xuống, tai hơi đỏ lên. Anh cầm thực đơn lên, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư muốn ăn gì?”


Sở dĩ anh gọi “Tiểu thư” mà không phải tên cô là vì anh thậm chí còn không nhớ họ của người phụ nữ này. Lúc đó, anh chỉ nhìn lướt qua ảnh trên thông tin, chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị một nhóm người đồ đen đóng gói và gửi đến nhà hàng này – nhà hàng được cho là sang trọng và đắt tiền nhất thành phố.


Nếu không phải đã chuẩn bị tâm lý trước, cùng với những ánh mắt đang nhìn chằm chằm phía sau lưng anh, tưởng tượng khuôn mặt của cha mẹ khi xem mắt thất bại, Mạnh Phàm có lẽ đã lật ngược bàn tiệc và bỏ đi rồi, lấy đâu ra thời gian mà ở đây xem nữ nhân này đỏ mặt.


X tiểu thư nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Mạnh Phàm, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, chớp chớp đôi mi giả cong vút.
“Người ta…… người ta ăn gì cũng được, Mạnh tiên sinh cứ tùy ý chọn đi.”


Mạnh thiếu gia – người đã từng trải qua bao cuộc xem mắt, cũng phải rùng mình! Nguyên nhân là do giọng của X tiểu thư quá đậm chất Hồng Kông và Đài Loan, cộng với việc cô ấy cố tình nói ngọng, lại phát âm bằng lưỡi, ba chữ “Mạnh tiên sinh” đằng sau có ít nhất bốn, năm lần cong lưỡi.


Ừ... Sau này nhất định phải tìm người dạy cô cách nói cho hay, đừng có phát âm cong lưỡi như vậy nữa, nếu không có thể đem đám hồ bằng cẩu hữu của anh đông lạnh hết mất.
” Không biết tiểu thư thích món gì, nên tôi gọi mỗi món một ít đi.” Mạnh thiếu gia bình tĩnh nói.


Anh lật giở thực đơn gọi cả chục món đắt tiền, thấy người phụ nữ ngồi đối diện cứ cúi đầu, tỏ vẻ không phản đối, anh lại hỏi: “Cô muốn uống gì không?  Rượu mận được không? “


Giọng nói như muỗi kêu của X tiểu thư lại vang lên:” Này ~~~ Thiệt là, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã khiến người ta say mất rồi ~~~ Mạnh tiên sinh, anh thật bại hoại nha ~~~ “
Mạnh Phàm sợ thật rồi, xem phim kinh dị cả đêm còn không kinh khủng như vậy!


Ngọa tào! Người phụ nữ này thậm chí không cần trang điểm cũng đủ để trở thành nữ chính của một bộ phim kinh dị. Chỉ riêng âm thanh đã có thể khiến người xem kinh tởm đến ch.ết trong rạp chiếu phim rồi. Với điều kiện là, khi quay phim, toàn bộ đoàn phim từ đạo diễn đến hậu cần rồi đến quét dọn không bị doạ sợ đến ch.ết đi.


“Vậy thì... Từ cà phê đến sữa trái cây, mỗi loại một ly đi.” Anh không dám hỏi ý kiến ​​của người phụ nữ này nữa. Nếu Mạnh thiếu anh đây mà lên cơn đau tim, chỉ sợ hai phần ba của thành phố này phải nhảy lầu mất.


Người phục vụ ngoài mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng lại nổi, vội vàng thu hồi thực đơn, trước khi đi còn cười cười với hai người bọn họ, tỏ ra mình không có chút biểu hiện bị dọa nào. Chỉ là Mạnh Phàm thấy bước đi của anh ta có chút không ổn định, ngón tay cầm menu khẽ run lên, nhìn là biết bị người phụ nữ này dọa sợ rồi.


Cả hai ngồi im lặng một lúc, không nói câu nào, cho đến khi những món ăn tinh tế được dọn lên, X tiểu thư, người im lặng, cuối cùng cũng bừng bừng khí thế mà tấn công.
“Ai u~~ Người ta bị dị ứng hải sản nha.” Vì vậy, ba món cá đều bị từ chối.


“Ai u~ Làm sao mà ăn được mấy thứ này, sẽ béo đó.” Từ chối bốn món nữa.
“Ai u~~ Ăn cay sẽ nổi mụn trên mặt đó nha” Vì vậy, hai món nữa cũng bị vứt bỏ không chút lưu tình.
“Ai u~~ Ăn đồ ngọt có hại cho sắc đẹp.” Ba món tráng miệng đều bị từ chối.


“Ai u~~ Những loại nước này không tốt cho thân thể, người ta đều uống nước khoáng thiên nhiên tinh khiết cơ.”  Một bàn đồ uống đều bị cự tuyệt.


Trước mắt giờ chỉ còn lại đĩa đồ chay không chê vào đâu được, kết quả là X tiểu thư liền nói một câu khiến Mạnh thiếu gia đang uống ly rượu đỏ đắt tiền ch.ết nghẹn tại chỗ: “Ai u~~ Món ăn như vậy, làm sao người ta ăn được đây? Làm sao no nổi chứ?”


“Mạnh thiếu, nhìn anh thông minh như vậy, sao có việc nhỏ này cũng không làm được vậy? Anh thậm chí còn không biết người ta thích gì, mà còn đòi theo đuổi người ta. Thật coi thường người ta quá đi mà ~~~ “
” Anh cứ qua loa với người ta thế này, người ta sẽ buồn lắm đấy ~~~ “


Buồn là được rồi! Mạnh Thiếu có chút nóng nảy, thô lỗ nói: “Vậy tại sao khi tôi gọi đồ ăn, cô không nói gì?
“Người ta chỉ muốn biết anh đối với người ta có hiểu biết hay không? Có thật lòng muốn tìm hiểu người ta hay không thôi mà!”


Ngạo tòa! Nữ nhân này tuyệt đối không thể cưới về nhà được!


X tiểu thư vẫn đang lải nhải: “Anh như vậy người ta sẽ không đồng ý đâu ~~ Nhưng người ta sẽ cho anh một cơ hội khác. Lần sau gặp mặt, nhất định phải tặng quà cho người ta nha. Lần này người ta không nói, nhưng anh phải đi điều tr.a sở thích của người ta nha, nếu không người ta sẽ tức giận đó~~~ “


Mạnh thiếu gia châm điếu thuốc rồi im lặng hút một lúc, sau đó bình tĩnh nói:” Tôi có một người bạn là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế. “
X tiểu thư ngạc nhiên che mặt:” Anh định giúp người ta thiết kế kiểu tóc à? “


” Không. Ý tôi là, anh ấy đã làm thẳng tóc rất tốt, có lẽ cũng có thể đem cái lưỡi cong 18 lần kia của cô uốn thẳng đó”
Mặt của X tiểu thư tái mét.


“Cũng đừng hi vọng tôi có chút tình cảm với cô. Đây chính là một cuộc hôn nhân thương mại. Chỉ cần miệng lưỡi cô có thể thẳng, tôi không ngại lấy một cái bình hoa về nhà. Chỉ cần cô không xen vào cuộc sống riêng của tôi, tôi cũng không can thiệt vào chuyện của cô. Chỉ cần cô sinh cho tôi một đứa con trai, cho hai vị lão gia đỡ mong ngóng, cô liền thích làm gì cũng được. Hơn nữa, nếu gặp bạn bè của tôi, cũng đừng có người ta này người ta nọ. Tôi chỉ có điều kiện như vậy, đồng ý hay không chính cô quyết định. Nếu cô kí, tôi nghĩ với cô chỉ có lợi chứ không hại.”


Nói xong, anh dập điếu thuốc, đợi người phụ nữ trước mặt tức giận, cầm cốc nước dội lên đầu anh. Phụ nữ bình thường bị nói như vậy chắc chắn sẽ tức giận. Anh cũng không ngại hỏng một bộ tây trang. Chỉ hơi tiếc là anh vừa gọi rượu vang đỏ thay vì nước khoáng thiên nhiên tinh khiết. Rượu vang đỏ bắn lên mặt có thể làm cay mắt mất.


Nhưng X tiểu thư không hề nhúc nhích, cô ấy lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động sang trọng nạm kim cương, nhỏ nhắn, dễ thương, tinh xảo, nhẹ nhàng nhấn vài nút rồi đưa lên tai——


“Xin chào! Vẫn ở đó chứ? Hả, nhà cậu sao? Đoán xem hôm nay mình xem mắt với ai nào? Chính là Mạnh Phàm đó. Mình nhớ lần trước cậu đã nhắc đến anh ta, nói rằng có rất nhiều phụ nữ trên bốn mươi yêu anh ta hầu hết không phải vì tiền mà là vì thân thể của anh ta. Anh ta còn được ca ngợi là người đàn ông đắt giá nhất thành phố.  Nhưng hôm nay nhìn anh ta không tuyệt như cậu nói lắm đâu. Khuôn mặt thì ngốc ngếch, lại không biết ăn nói, trông giống ông chú lao công hơn đó.”


Nói xong, cô dứt khoát cúp điện thoại, cất vào trong chiếc túi quý giá phiên bản giới hạn, tiếp tục cười nhẹ,” Mạnh thiếu, chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ? “
Mạnh Phàm trực tiếp ngốc luôn rồi, đến giờ vẫn còn chưa hồi phục kịp tinh thần sau buổi hẹn hôm ấy.


Trạng thái này kéo dài cho đến buổi tối, khi Lâm Thiếu Dương gọi điện rủ anh đi hát karaoke chúc mừng anh sắp thoát khỏi  hội kim cương vương lão ngũ, Mạnh Phàm mới thở dài một hơi và hét lên: “Mẹ kiếp! Người phụ nữ này là cái quái gì vậy!”






Truyện liên quan