Chương 64
Lúc Lý Mộ Tư tỉnh lại, trong ngực ôm chặt hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ nằm trong ngực cô hấp 34C vang dội chụt chụt, bộ dáng tự làm tự ăn. Không biết từ nơi nào có chút ánh sáng chiếu vào, trong huyệt động dưới đất có thể nhìn được trong khoảng 3-4m, đủ để cho Lý Mộ Tư thấy rõ ràng hai cái đuôi nhỏ lắc lư trước mặt cô.
Tai trắng như tuyết, đuôi thú rối bù, ôi mẹ nó! Đây rõ ràng chính là hai con Khuyển Dạ Xoa một đực một cái!
Lý Mộ Tư hết sức mê mang: Ma Da rõ ràng là gương mặt của Sát Sinh Hoàn? Sao ấy ấy với cô xong lại sinh ra hai con Khuyển Dạ Xoa?
Phi phi phi! Cô yêu cầu văn minh!
Nói thật, Lý Mộ Tư từng nghiêm túc suy tính ở trong đầu, đứa bé do cô và Ma Da hai chủng tộc khác nhau tạp giao sinh ra có phải là thủ lĩnh quái vật chó không? Có giống chó đầu người trong tiểu thuyết huyền huyễn không? Vậy quá kinh hãi rồi!
Người dọa người luôn rất dễ dàng hù ch.ết người, cho nên, trong tiềm thức, Lý Mộ Tư cũng hơi bài xích đứa bé trong bụng, nhưng hôm nay thấy hai đứa trẻ ngậm 34C mà cô vẫn luôn kiêu ngạo phát ra tiếng ʍút̼ chụy chụt, tim của cô lại mềm mại như muốn chảy ra.
Hai đứa trẻ đều lớn cỡ đứa bé bình thường, tóc trẻ sơ sinh mềm nhũn nằm ở trên đỉnh đầu, nhờ vào sắc tố đen di truyền trong lực chiến đấu mạnh mẽ, màu tóc của hai đứa bé rõ ràng đều là đen tối —— được rồi, đây là Khuyển Dạ Xoa khi trăng tròn. Nhưng cái đuôi của chúng thì trắng tuyết, Lý Mộ Tư vẽ ra một hình thú ở trong đầu, lòng chua xót phát hiện. . . . Có lẽ đây là con chó lông nhiều màu.
Đôi mắt của bé gái và Ma Da giống nhau như đúc, đều là màu vàng lợt thâm thúy, mắt của bé trai thì màu vàng đen quỷ dị. Trong huyệt động ánh sáng mờ mờ, con ngươi của hai đứa bé cũng dựng thẳng thành một đường, dù là đang hút sữa chụt chụt, cũng cảnh giác bốn phía, tựa như hai con mèo mẹ cố ra vẻ hung dữ —— không hổ là người thú nhỏ.
Lý Mộ Tư[1] đã sớm thương lượng tên của đứa bé với Ma Da, chỉ là, bởi vì vẫn cho rằng là giống cái, cho nên chỉ lấy một cái tên "Đề Lạp Mễ Tô[2]". Trước mắt, Lý Mộ Tư hôn hôn con trai, lại hôn hôn con gái, quyết định. . . . Không thể thiên vị! Cho nên, cô tạm thời giúp con suy nghĩ một cái tên, liền kêu. . . . . . Hắc Sâm Lâm[3] đi!
Lý Mộ Tư sờ sờ tóc trẻ sơ sinh đen nhánh như mực trên đầu con trai, vui vẻ hừ nhẹ: "Chúng ta chính là một nhà bánh ngọt ——"
Mặt nước chợt rào một tiếng, tốc độ phản ứng thần kinh của Lý Mộ Tư chỉ kịp để cho cô quay đầu đi, một cái đầu nhỏ màu bạc đã từ trong nước chui ra. Đề Lạp Mễ Tô và Hắc Sâm Lâm mới vừa được đặt tên lại ngoắt mông một cái, nhanh chóng xoay người lại ở trong ngực Lý Mộ Tư, đè thấp thân thể, cái đuôi dựng lên, cọng lông trắng như tuyết phía trên xù lên, bộ dạng muốn nhào tới trước, Lý Mộ Tư bị sợ đến luống cuống tay chân ôm chặt hai đứa trẻ trắng mịn trước mặt.
Đề Lạp Mễ Tô giống như cảm nhận được sự khẩn trương của cô, quay đầu lại cọ xát ngực Lý Mộ Tư, gương mặt non nớt của Hắc Sâm Lâm căng thẳng, nghiêm túc hướng về phía mặt nước phát ra tiếng ô ô non nớt liên tiếp, sau đó đột nhiên dậm châm, tránh thoát cánh tay của Lý Mộ Tư liền nhào ra ngoài.
Lý Mộ Tư tái mặt, thân thể phản ứng mau hơn suy nghĩ, đưa tay phải chụp lấy đứa trẻ mập đang bay trên trời. Nhưng đứa bé mập có vẻ không khác em bé loài người lắm, thực tế lại là huyết mạch của người thú hung hãn, chỉ thấy một đôi chân ngắn của cậu nhẹ nhàng đạp một cái trên cổ tay vươn ra của Lý Mộ Tư, cư nhiên mượn lực nhảy cái nữa, chính xác hạ xuống trên đầu của người cá trẻ vừa toát ra khỏi mặt nước.
Người cá trẻ đáng thương đang vui mừng vì bắt được một con cá báo, hai tay đang kéo nó lên khỏi mặt nước, hoàn toàn không biết bị đánh lén, trên đỉnh đầu đã có một đứa bé trắng mềm nằm lên. Mười ngón tay của đứa bé mập lấp lánh ánh lạnh, ôm chặt đầu của người cá trẻ, đầu ngón tay bén nhọn thiếu chút nữa chọc vào trong đôi mắt của người cá trẻ!
Cũng may, mặc dù người cá trẻ am hiểu dùng sóng âm làm công kích từ xa, nhưng còn chưa có yếu đến mỗi lần đều bị người ta đến gần, ngay cả một đứa bé vừa sinh ra cũng đánh không lại, cánh tay gầy yếu của hắn nhấc lên, một con cá màu bạc dài hơn một thước đang ồn ào bị hắn thảy ra mặt nước, đuôi cá bộp một tiếng đánh vào người Hắc Sâm Lâm, khiến đứa trẻ mập bị đánh bay ra ngoài.
"Con trai!" Lý Mộ Tư kêu lên một tiếng, chịu đựng cơn đau còn lại sau khi sinh tung người nhào ra, cuối cùng kéo được đứa trẻ mập mạp bay trên không về được trong ngực, chính cô lại mất đi trọng tâm, lập tức ngã xuống đất, vai phải phát ra một tiếng giòn vang.
Lý Mộ Tư nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng biết cánh tay phải đã bị trật khớp.
Cô lại không để ý tới nhiều như vậy, cánh tay trái sờ loạn một hồi ở trên người Hắc Sâm Lâm, xác nhận Hắc Sâm Lâm không có việc gì, trái tim đập loạn thình thịch mới an bình xuống.
Lỗ tai nhỏ của Hắc Sâm Lâm cúi xuống, cái đuôi nhỏ khẩn trương không ngừng đung đưa phía sau mông, cánh tay trắng non mềm ôm cổ của Lý Mộ Tư, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô áy náy, tròng mắt màu vàng đen không ngừng ngắm cánh tay phải của Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư hôn gương mặt của bé, trong lòng lại âm thầm suy tư: người cá này còn nhỏ tuổi, tuy nói không có tâm tư tổn thương cô, nhưng thật sự đã gây ra phiền toái cho cô. Cậu ta không biết nặng nhẹ như vậy, còn cái gì cũng vô cùng tò mò, chỉ bằng lực lượng của cô, làm sao bảo vệ được hai đứa bé?
Lý Mộ Tư cực kỳ khổ não, nhưng chợt dâng lên lòng tin: đơn thuần u mê cũng có cái tốt của đơn thuần u mê, mặc dù cô không biết võ, nhưng lừa dối một đứa bé còn có thể không được sao?
Đề Lạp Mễ Tô nằm ở trên hòn đá, thân thể nhỏ che Lý Mộ Tư và Hắc Sâm Lâm ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra vẻ nghiêm túc như gặp kẻ thù mạnh, không ngừngphát ra tiếng ô ô tức giận với người cá trẻ.
Lý Mộ Tư chỉ sợ bé chọc giận người cá trẻ, cố nén đau đớn trên cánh tay, ôm bé vào lòng, ôm vào trong ngực không ngừng trấn an, lúc này mới đè lông đuôi xù lên của bé xuống. Hai đứa trẻ lại vẫn không cam lòng, một trái một phải nằm trên vai của Lý Mộ Tư, trên gương mặt nhỏ non nớt đều là vẻ cảnh giác.
Người cá trẻ ngoắc cái đuôi lội tới, khoe khoang chống nạnh, còn trẻ con nhe răng trợn mắt với hai tiểu quỷ một phen. Hai tiểu quỷ trong nháy mắt xù lông lần nữa.
Lý Mộ Tư tức giận liếc người cá trẻ: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn so đo với trẻ sơ sinh? Thẹn thùng hay không hả?"
Lý Mộ Tư vừa nói như thế, trái tim liền lộp bộp một tiếng: cô cũng không phải chưa từng thấy người thú mới vừa sinh ra, gấu Duy Ni nhà Lạc Nhĩ vừa mới sinh ra cũng thật thông minh, nhưng tuyệt không có khoa trương như hai bé bánh ngọt nhỏ mà? Huống chi, Duy Ni vừa mới sinh ra không hề mở mắt được, chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay, làm sao vui vẻ công kích được như bánh ngọt nhỏ?
Cả khuôn mặt Lý Mộ Tư đều rối rắm ở cùng nơi, trong lòng nặng trĩu: hai đứa bé này, sinh ra chính là hình người, đây rõ ràng là dấu hiệu của giống có, cố tình, bọn họ lại có tai thú đuôi thú, giống như đúc lúc người thú nửa hóa thú. Giới tính đặc biệt thế nàu, đối với động vật ở chung như người thú mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt! Không biết bộ lạc có thể tiếp nhận bọn họ hay không.
Đừng nói bộ lạc, ngay cả Ma Da có thể tiếp nhận hay không, Lý Mộ Tư cũng không dám bảo đảm. Cô biết, trong thế giới động vật, khi thú mẹ thỉnh thoảng sinh ra đời sau biến dị, chẳng những sẽ không nuôi dưỡng, thậm chí còn giết ch.ết loại "Quái vật" này.
Được rồi, cô biết xem người đàn ông của mình thành dã thú là cô không đúng, nhưng mà. . . . Cô đến bây giờ cũng không dám xác định mình rốt cuộc nên xem anh ấy là người hay dã thú! Anh anh anh. . . . Nhiều lúc thật là một con thú rất lỗ mãng! >_
Người cá trẻ lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ bị Lý Mộ Tư nói cho gò má đỏ lên, nhất thời bĩu môi, thật lâu mới rầm rì ném con cá lớn lên mặt đá. Móng tay bén nhọn của hắn quẹt mấy cái trên thân cá, con cá này liền bị cạo thành thịt và xương, kỹ thuật kia. . . . Quá dữ!
Người cá trẻ hài lòng nhìn tác phẩm của mình, vui vẻ ăn một miếng thịt cá, lúc này mới cầm một miếng đút tới khóe miệng Lý Mộ Tư, mặt đắc ý tỏ vẻ "Tôi đại nhân đại lượng không so đo với cô".
Lý Mộ Tư còn chưa kịp nhận lấy miếng cá sống, Đề Lạp Mễ Tô trong ngực cô đã hung hãn quay người, bắt lấy thức ăn, nhét vào trong miệng.
Người cá trẻ ngơ ngác nhìn trong tay, nhìn lại cái miệng phồng lên của Đề Lạp Mễ Tô, rốt cuộc mạnh mẽ vỗ đuôi cá lộ ra hàm răng trắng bén nhọn khiến Lý Mộ Tư 囧囧, bày ra tư thế cảnh cáo —— bề ngoài xinh đẹp, tuy là người cá nhưng cũng là loài ăn thịt!
Nhưng, rất nhanh, âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, người cá trẻ duy trì tư thế cảnh cáo, len lén chuyển con ngươi tới khóe mắt. . . . Nhất thời, cả khuôn mặt nhăn lại: hèn hạ! Người thú hèn hạ!
Chỉ thấy một con Tuyết Mao Hống mô hình nhỏ màu đen trắng, miệng cắn một miếng thịt cá lớn, tứ chi đang dùng sức đạp bành bạch về phía sau, hiển nhiên, cậu đang thừa dịp Đề Lạp Mễ Tô hấp dẫn lực chú ý của người cá trẻ, phí sức kéo thức ăn về phía Lý Mộ Tư —— đây chính là người thú, vô luận thô lỗ như thế nào, trong xương cũng chôn giấu kiêu ngạo thật sâu, dù rõ ràng dễ dàng có thể lấy được sự bố thí của kẻ địch, cũng tình nguyện thông qua cố gắng của mình để lấy được.
Hai bé bánh ngọt mặc dù có tuổi tác rất nhỏ, nhưng sự kiêu ngạo của chủng tộc từ lúc sinh ra đã ăn sâu trong huyết mạch của chúng, hoàn toàn khác với người mẹ mánh mung ăn trộm, ẩn nhẫn tự vệ không có tiền đồ.
Không. . . . . . Chỉ là. . . . . . đây rõ ràng chính là. . . . . . Chính là Husky?
Ánh mắt của Lý Mộ Tư trừng tròn xoe: lừa bịp à! Chủng tộc loài người của cô kết hợp với "Chó Samoyed" trắng như tuyết, lại tạp giao ra Husky?
Á. . . . Husky được sinh ra thế này sao?
Lý Mộ Tư thẩn thờ ôm Đề Lạp Mễ Tô trong ngực, cúi đầu, có một loại dự cảm không ổn, trơ mắt nhìn Đề Lạp Mễ Tô nắm chặt quả đấm nhỏ, lỗ mũi lông mày nhăn vào nhau, dáng vẻ cứ như bị nghẹn không đi đại tiện được, rốt cuộc "Hô ~", cứ như vậy ở dưới mí mắt của cô, cũng trở thành một con. . . . Husky. . . .
Lý Mộ Tư: ". . . . . ."
Đây rốt cuộc là kỳ tích tiến hóa của loài người hay là loài thú?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Lý Mộ Tư: là tên của 1 loại bánh nhưng trông lạ, tớ ko tìm dc tên tiếng Anh.
images
[2]Đề Lạp Mễ Tô: Tiramisu
images
[3]Hắc lâm Sâm: Black Forest Cake