Chương 10
(Tự nhiên Miêu cảm thấy Miêu toàn viết về Truy Mệnh thôi, ahiuhiu mấy anh còn lại mờ nhạt quá hà. Thôi hôm nay cho anh khác tiếp xúc thân mật với Băng Cơ tỷ mới được ^^)
“Băng Cơ đã đến phủ Thần Hầu làm nha hoàn, xem như vụ án Tú nữ kết thúc rồi” Ngồi ở Minh Nguyệt lầu, Vô Tình chậm rãi nhấp 1 ngụm rượu nói. Lãnh Huyết âm trầm nhìn Vô Tình một lát rồi nói.
“Chỉ có điều, cô ta ở trong phủ thần hầu, nếu để người khác biết được, chắc chắn sẽ…”
“Huynh sợ cô ấy sẽ làm liên lụy phủ thần hầu hay sao chứ?” Thiết Thủ chau mày, xoa xoa cái cằm trơn nhẵn, nói
“Huynh sợ hoàng thượng sẽ điều tr.a sao?” Truy Mệnh cũng để ý nói. Lãnh Huyết vẫn còn như vậy, chuyện đoản đao kia không nói ra có phải là một quyết định đúng đắn hay không?
“Hoàng thượng cũng thật là, chỉ vì tuyển chọn tú nữ mà hao công tổn sức, lại còn phái tứ đại danh bổ chúng ta gác lại vụ án quan trọng như vậy…” Thiết Thủ cũng chán nản nói. Quả thật Hoàng thượng mê sắc cũng không phải là bí mật gì.
“Này, chúng ta đến đây là để uống rượu, đừng nói chuyện công việc nữa. Cẩn thận đầu các huynh” Lãnh Huyết ngăn lại Thiết Thủ nói những lời dĩ hạ phạm thượng. Nhấc 1 ly rượu lên cạn
“Đúng đúng, là ai nhắc đến Hoàng thượng chứ?” Truy Mệnh vội vàng cười không muốn mang chuyện Băng Cơ tiếp tục nói nữa. Sợ chính mình làm lộ ra sơ hở. Nhưng mà cái kia vừa nói ra, tất cả 3 ánh mắt đều bắn về phía hắn. @@
“hahaha, đến Minh Nguyệt lầu là để uống rượu, ăn đồ ngon, ngắm nhìn các cô nương xinh đẹp. haha, haha, hahaha. Nào, cạn chén” Truy Mệnh thấy 3 ánh mắt kia vội vào gãi gãi đầu cười trừ sau đó nâng ly rượu uống. 3 người kia cũng rất phối hợp không nói thêm về cái đề tài này nữa. Truy Mệnh cảm thấy sau gáy chính là mồ hôi lạnh tuôn ầm ầm, khổ sở hết mức.
Cùng lúc ấy, tại phủ Thần Hầu. Các nha hoàn sau khi làm xong việc sẽ túm 5 tụm 3 ngồi buôn dưa bán hấu (buôn dưa lê bán dưa hấu. Ý là tám nhảm mấy chuyện trên trời dưới đất ý mà). Diệp Nhi vừa thấy Băng Cơ bước vào phòng liền ôm chặt lấy tay cô nói
“Băng Cơ, chúng ta đến Phủ thần hầu cũng được mấy hôm rồi, cứ rúc mình trong nhà cô không cảm thấy nhàm chán sao? Bằng không, hôm nay dù sao cũng xong việc rồi. Chúng ta đi ra ngoài dạo chơi đi” Băng Cơ cụp mắt. Nàng là người sống về đêm. Gương mặt của nàng ra ngoài nhất định sẽ khiến người khác chú ý. Sau này đi lại sẽ bất tiện. Hành xử nhất định gặp khó khăn. Lại thấy ánh mắt Diệp Nhi mong đợi như vậy. Tiểu cô nương này, nhất định ít khi được đi lại nơi phố chợ sầm uất, nàng không muốn phụ lòng nàng ý.
“Băng Cơ, cô muốn tiếp tục ở đây ngắm nhìn mặt Xuân Bình tỷ mà sống sao?” Diệp Nhi bĩu môi nói. Sau ngày Băng Cơ ngã vào lòng Vô Tình, Xuân Bình rất là xấu tình, cứ gặp Băng Cơ ở đâu là nhất định đến hoạch họe bắt nạt. Thật khiến người khác chán ghét. Băng Cơ nhìn thấy rõ tia chán ghét trong mắt Diệp Nhi, trên môi không khỏi kéo lên 1 nụ cười. Cô nương ngốc, thiện lương như vậy tại sao đến bây giờ vẫn tồn tại chứ? Băng Cơ cầm lấy tay Diệp Nhi viết 1 chữ “Đợi” sau đó đi vào phòng.
1 khắc sau. Băng Cơ trở ra đã là 1 nam tử tuấn tú. Mắt ngọc mày ngài. Trên mặt lớt phớt vài sợi tóc vừa đủ để che đi vết sẹo nơi chân mày. Tư thái phong tao, nho nhã, hữu lễ, 1 nụ cười mỉm cũng là Phong tình vạn chủng khiến người người xao động. Mà Diệp Nhi vừa nhìn thấy Băng Cơ như vậy liền lập tức đứng hình, mắt chữ O mồm chữ A ngơ ngơ ngác ngác. Cho đến tận khi Băng Cơ lôi nàng ta ra đến tận phố lớn vẫn chưa hoàn hồn.
“Băng Cơ, nàng mặc đồ nam nhân qua nhiên tiêu sái hiên ngang, tuấn tú phi phàm. So với Vô Tình công tử thật sự là không chút thua kém” Mà Băng Cơ chỉ cười mỉm. Trên đường lớn. Biết bao cô nương nhìn nàng không rời mắt. Miệng há lớn đút vừa quả trứng gà, còn có xu hướng rớt nhãi. Tởm. Họ còn đang nghi hoặc có phải chính mình nhìn nhầm hay không? Bởi lẽ tại sao công tử tuấn tú như vậy bọn họ lại chưa từng thấy qua. Chỉ là, khi cơn gió thổi qua. Sợi tóc trước chán bị hất tung. Bao nhiêu kẻ đang như si như mê liền bị dọa ngất. Vết sẹo dài như vậy, ở trên khuôn mặt tuấn mĩ đó. Muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu. Thấy thái độ của mấy cô nương như thế Diệp Nhi cũng muốn tức giận thay Băng Cơ. Vết sẹo đó đâu phải Băng Cơ muốn có đâu. Nếu không có nó chắc chắn Băng Cơ sẽ sánh ngang với Tứ đại thần bổ. Mà trong lòng nàng Băng Cơ chính là xinh đẹp nhất.
Thấy Diệp Nhi có vẻ tức giận, Băng Cơ mỉm cười. Lập tức nắng xuân ngập tràn, Diệp Nhi lại ngẩn ngơ. Chỉ thấy Băng Cơ nắm tay Diệp Nhi siết chặt ý nói bình tĩnh. Lúc ấy, Diệp Nhi mới hoàn hồn.
“Băng Cơ, tại sao cô lúc nào cũng hiền như vậy? Lúc nào cũng cho qua, cũng chỉ cười thôi. Tôi chính là tức giận thay cho cô đấy” Diệp Nhi chu môi bức xúc nói. Nhưng Diệp Nhi còn hiểu chưa rõ Băng Cơ. Thứ nhất, vết sẹo này chính là do Băng Cơ làm ra, thứ kết quả này chính là làm nàng vô cùng hài lòng. Thứ 2, nàng mới không hiền như vậy. Kẻ nào dám thương tổn nàng, thương tổn người nàng coi trọng thì chắc chắn kẻ đó sẽ phải trả giá rất đắt.
Sau đó, cả hai người họ đi rất nhiều gian hàng, ăn rất nhiều món ngon. Diệp Nhi muốn đi đến đâu, Băng Cơ liền chiều theo đến đấy. Đi đến đâu hai người cũng thu hút rất nhiều ánh mắt mọi người. Chỉ thấy 2 người tay trong tay, rất nhiều ánh mắt ghen tị, hâm mộ, ghen ghét bắn về phía Diệp Nhi. Tuy là vẫn biết mấy nàng kia hiểu nhầm, nhưng Diệp Nhi rất là thỏa mãn. Băng Cơ thấy cũng chỉ cười. Hôm nay, nàng thật sự vui. Nhìn thấy Diệp Nhi tung tăng như đứa trẻ sà vào từng gian hàng. Đôi khi lại ôm tay nàng nũng nịu như đứa trẻ. Đã lâu rồi, nàng không được thoải mái như thế. Có thể an nhiên dạo phố mà không lo, không ưu, không suy. Thật sự khiến trái tim nàng được an ổn, bình yên.
Nhân lúc, Diệp Nhi đang mải chọn son. Băng Cơ xoay người vào 1 tiệm phỉ thúy, chuyên bán các đồ trang sức, ngọc bội. Lựa đi lựa lại nàng chọn 1 chiếc vòng ngọc màu xanh lam, bên trong điểm khuyết vài chấm đỏ. Thoáng nhìn qua vô cùng nổi bật. Sau khi trả giá đi ra thì thấy Diệp Nhi đã đang đi tìm nàng. Cô nương ngốc đó.
Nàng đi đến trước mặt Diệp Nhi, trước ánh mắt rất nhiều người. Rất dịu dàng nâng tay nàng ý lên, cẩn thận đeo chiếc vòng ngọc vào tay nàng. Dưới ánh mặt trời, chiếc vòng tỏa ánh sáng lấp lánh. Tất cả các cô nương nhìn thấy cảnh tượng này đều hét lên 1 tiếng vô cùng ghen tị sau đó đồng loạt ngã lăn ra đất bất tỉnh. Diệp Nhi ngây người. Băng Cơ lại lật ngửa tay nàng ý lên viết chữ
“Ta coi trọng nàng. Sau này, làm bạn tốt” Mọi người tất cả không biết Băng Cơ đã viết gì, chỉ thấy Diệp Nhi nước mắt rưng rưng gật mạnh đầu 1 cái rồi ôm trầm lấy cổ Băng Cơ. Nhìn cảnh này, ai cũng nghĩ đến khi nãy chính là 1 màn tỏ tình vô cũng lãng mạn.
Sau đó cả hai người kéo nhau vào 1 quán ăn nhỏ. Vừa đến cửa quán đã đụng phải 1 người, người này cúi đầu xin lỗi rồi lập tức xoay người bỏ đi. Băng Cơ nhìn theo, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. Lại nhìn xuống dưới, ngọc bội vào cửa của Thần hầu phủ đã không cánh mà bay. Hay cho 1 con hồ ly. Lại dám trộm đồ của thần ch.ết.
Băng Cơ không nói gì (đang giả câm mà má) khuôn mặt lạnh tanh đưa Diệp Nhi vào quán ăn. Họ gọi 1 ấm trà và 1 bàn đồ ăn. Vừa ăn được 1 chút Diệp Nhi đã ôm bụng nói
“Băng Cơ, cô đợi xíu nha, ta phải đi giải quyết đã. Tự nhiên đau bụng quá hà” Băng Cơ im lặng gật đầu. Tay phải với lấy ấm trà, cúi đầu giấu đi ánh mắt băng lãnh xẹt qua 1 tia ch.ết chóc. Sau đó, khi ngửa đầu uống nước ánh mắt kia sớm đã trở về như lúc ban đầu. Dám xuống tay với người bên cạnh nàng. Quả thật không muốn sống mà.
1 khắc sau, Diệp nhi trở lại, điềm đạm hữu lễ hơn trước đó nhiều. Nàng nheo mắt. Diễn suất quá kém. Chỉ thấy nàng ta nói
“Băng Cơ, trời không còn sớm chúng ta trở về thôi” nàng nhướn mày 1 cái, sau đó gật đầu thanh toán tiền rồi xoay người rời đi. Trên cổ tay người kia. Không có chiếc vòng nàng mới đeo. Ê lấy đồ thì phải lấy hết chứ, sao lại để lại chứng cớ cho người ta nghi ngờ vậy? Haizzz, bao giờ mới đạt được trình độ như nàng, lừa cho tứ đại thần bổ tin sái cổ. hahaha (cứ cười đi, chị bị nghi ngờ rồi á)
Vừa về đến cửa phủ, Băng Cơ đưa mắt nhìn Diệp Nhi đầy lo lắng. Về phàn diễn suất, nàng ta đừng mơ có thể bằng nàng. Diệp Nhi kia cũng nhìn thấy ánh mắt đó hỏi
“Sao vậy?” Chỉ thấy Băng Cơ nhẹ cầm tay nàng ta lên. Chai sạn như vậy, quả nhiên rất tốn công phu mới học được 1 thân võ công như vậy.
“Mất lệnh bài” nàng viết
“A, Không có lệnh bài…vậy làm sao đây?” Diệp Nhi ngạc nhiên ra mặt. Băng Cơ nhíu mày viết tiếp
“Cô thấy không?” Diệp Nhi rất nhanh chóng lắc đầu quả quyết. nàng nhíu mày, không thành thực như vậy. Thật đáng ghét. Mà cái nhíu mày này vào trong mắt của Diệp Nhi lại thành lo lắng. Cô ta vội nói
“Băng Cơ, hay là chúng ta cứ vào trong đó nói rõ thân phận, chắc chắn sẽ được cho vào thôi” Nàng ta kéo tay Băng Cơ nói. Vừa hay, chưa lên đến nơi đã đụng trúng 1 người. Thân thể cao ráo. Cơ bắp cường tráng. Khuôn mặt tuấn tú, nghiêm nghị xuất thần. Đường nét rõ ràng. Mắt tao mày kiếm (mắt thanh tao, nhưng mày lại sắc nét) Còn ai ngoài Lãnh Huyết thống lĩnh
“Cô…”Lãnh Huyết vừa nhìn thấy Băng Cơ thì nhíu mày, vừa lúc đó làn gió thổi qua, vết sẹo như ẩn như hiện dưới lớp tóc mai khiến cho Lãnh Huyết mày nhíu càng sâu. Khung cảnh này, nếu như Băng Cơ đang mặc nữ trang thì sẽ là vô cùng lãng mạn. Nhưng mà nàng 1 thân nam trang lại thêm vết sẹo tô điểm khiến không khí vô cùng quỷ dị.
“Lãnh Huyết đại nhân” 2 thị vệ canh cổng vừa thấy Lãnh Huyết thì đồng loạt cúi chào. Lãnh Huyết gật đầu lôi Băng Cơ thẳng vào trong. Lập tức bị 2 thị vệ ngăn lại
“Lãnh Huyết đại nhân, người này tướng mạo xuất chúng, nhưng chúng ta làm ở thần hầu phủ đã 3 năm cũng chưa thấy qua, thật đáng nghi, lại không có thẻ bài…” quả nhiên là đã nghe hết đoạn tự kỉ của Diệp Nhi rồi.
“Không sao, đây là người của ta” Câu này nói ra khiến rất nhiều người có con mắt khác về Lãnh Huyết đại nhân, mà hắn cũng không rảnh giải thích, kéo Băng Cơ đi 1 đường. Khi đi qua Diệp Nhi quả nhiên dừng lại mất 1 lúc. Trong lòng Băng Cơ âm thầm khen. Quả nhiên mũi chó, vừa đi qua đã ngửi thấy mùi động vật. Cũng coi như công nàng giữ hương vị trên người vị đại nhân kia không uổng phí. Mà Lãnh Huyết cũng không rảnh đi chất vấn giữa đường, cho nên hắn chỉ dừng 1 chút liền kéo nàng đi thẳng vô trong.
Kéo 1 mạch đến trước một cái đình không người Lãnh Huyết mới dừng lại. Băng Cơ khó chịu rút tay lại, nàng từ bé đến lớn còn chưa cho ai nắm tay đâu. Cổ tay cũng không được. Lãnh Huyết im lặng chờ giải thích. Chỉ thấy Băng Cơ cũng im lặng cúi đầu
“Cô không có gì muốn nói sao?” Băng Cơ cúi đầu càng sâu. Lãnh Huyết không hiểu, bình thường hắn tự tin mình có khả năng kiềm chế rất tốt, vậy mà lần này hắn nổi giận. Thét lớn 1 tiếng “Nói”. Băng Cơ bĩu môi 1 cái rồi đưa tay cầm lấy tay Lãnh Huyết. Hắn còn đang định rụt lại đã thấy nàng vẽ lên tay hắn.
“Tôi giả câm”
“Câm?” hắn cao giọng, thấy nàng nhè nhẹ gật đầu. Sau đó lại tiếp tục viết
“Tôi xin lỗi” Hắn thấy nàng như vậy đột nhiên tức giận cũng không còn. Nàng vì cái gì mà phải làm hết thảy mọi thứ như vậy. Tự làm trên mặt mình có 1 vết sẹo dài, nàng không biết đối với nữ nhân nhan sắc rất quan trọng hay sao? Hơn nữa, nàng còn là 1 nữ nhân nhan sắc không hề tầm thường. Đã vậy, nàng còn giả câm? Như vậy là tính làm sao? Là nàng sợ ch.ết không muốn bị phát hiện? Hay là nàng lo nghĩ mình bị phát hiện sẽ liên lụy đến người khác.
Trong khi Lãnh Huyết còn đang tự hỏi tự đáp thì Băng Cơ cúi đầu càng sâu. Nàng nghĩ tên điên này chắc chắn đang nổi giận, đang nghĩ cách trừ khử nàng. Mà nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn phải giữ cái bộ dáng yếu đuối hết sức, lại khẽ đưa tay vẽ trong lòng bàn tay hắn.
“Lần sau, ta sẽ không trốn ra ngoài nữa” Hắn im lặng nhìn đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại đang vẽ loạn trong lòng bàn tay mình. Không hiểu sao có cảm giác muốn nắm chặt lấy bàn tay ấy không buông. Mà thứ cảm giác đó theo thời gian, càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Vì vậy không đợi nàng viết xong hắn vội vã rụt tay lại. Nàng đang viết bị rụt tay lại liền cảm thấy hụt hẫng. Hắn vẫn giận? Đồ quỷ nhỏ mọn.
“Sau này không cần giả câm nữa” hắn nói, nàng trợn ngược mắt nhìn hắn chằm chằm. Hắn vô cùng mất tự nhiên xoay mặt đi hướng khác.
“Cứ nói, được ta chữa thương cổ họng khỏi, nên nói chuyện được” hắn nói tiếp, nàng nghiêng đầu, rất muốn bổ đôi não tên này ra xem hắn tự nhiên dở chứng cái gì rồi. Nhưng mà thôi, cho nàng nói cũng được, nàng chỉ cần vết sẹo này, có thể tự tin không ai nhận ra nàng. Nàng gật đầu ý hiểu rồi, sau đó cúi đầu ý chào rồi xoay người đi.
“Đợi đã, khi nãy ngươi đã đi đâu?” Vừa định cất bước rời đi thì bị Lãnh Huyết gọi giật lại, suýt nữa ngã ngửa. May mà nàng bản lĩnh lớn, nếu không sẽ bị tên này dọa cho tim bắn ra ngoài mất thôi.
“Rất nhiều nơi.” Nàng nói. Vẫn là chất giọng trong trẻo dễ nghe khi hắn lần đầu gặp nàng. Hắn thỏa mãn gật đầu, nói vẫn tốt hơn viết. Nghĩ đến đó bàn tay được nàng cầm lúc nãy lại khẽ nắm lại như muốn giữ lại cảm giác kia trên tay mình. Mà khi hắn nghĩ rằng nàng đã đi khỏi thì nàng lại mở miệng
“Lãnh Huyết công tử, huynh có ngửi thấy mùi của hồ ly không?” Hắn giật mình, vừa định quay người hỏi nàng có ý gì thì nàng đã đi đến ngã rẽ, khuất bóng sau bức tường rồi. Vừa hay lúc đó có tiếng nha hoàn văng vẳng bên tai.
“”Đúng là ả hồ ly, mới vào có 3 ngày đã mê hoặc Lãnh Huyết công tử” nghe đến đây hắn liền nghĩ, có lẽ nàng nghe thấy những lời này mới hỏi 1 câu như vậy, ý muốn hỏi xem nàng có thật sự là hồ ly như lời những nàng ta nói hay không? (Băng Cơ(hét):ĐẠI NGU NGỐC)
Băng Cơ đi một mạch ra hồ sen, bây giờ tâm trạng nàng rất tốt. Chắc chắn Lãnh Huyết đã nghi ngờ gì đó về sát thủ giết hại các quan viên trong triều rồi đúng không? Ahihi. Nàng cảm thấy mình thật là người tốt quá đi. Nàng còn đang định 1 mình đối phó con cáo kia. Nhưng mà, võ công nàng ta lợi hại hơn nàng, nàng cũng chưa muốn đem tính mạng đặt lên bàn cân. Nàng còn trẻ, đời nàng còn dài lắm. Có cao thủ như Lãnh Huyết ra tay trợ giúp thì ngu gì không đồng ý. Người ta nói đó là “Hợp tác đôi bên cùng có lợi” a. Vừa ra đến hồ sen thì nàng bắt gặp 1 dáng người quen thuộc
“Vô Tình thống lĩnh” nàng gọi, hắn xoay người lại, vẫn ưu tú, tuấn nhã như vậy
“Không cần gọi ta thống lĩnh, gọi Vô Tình được rồi”
“ừm, Vô Tình” Nàng gật đầu, gì chứ, thêm 2 chữ thống lĩnh, dài dòng bỏ xừ hehe
“Ta đã biết chuyện của cô. Băng Cơ, thật ra tuy bên ngoài Lãnh Huyết lạnh lùng, nhưng huynh ấy có 1 trái tim thực nóng. Huynh ý là người tốt. ai chạm được trái tim huynh ấy nhất định huynh ấy sẽ liều mạng bảo vệ người đó. Chỉ là…chạm vào thực khó” Hắn nói
“hihi, ta biết hôm nay là ta có lỗi, thật xin lỗi, ta cũng không trách gì Lãnh Huyết, huynh ấy cũng là lo lắng cho mọi người. Ngược lại ta làm liên lụy mọi người, ta thực cảm thấy có lỗi. Sau này… không dám nữa” nàng gãi gãi đầu tỏ vẻ bối rối nói. Cái khoảnh khắc này, cấm ai có thể nói nàng là tiểu thư khuê các. Dẫu sao, đứng trước mặt Vô Tình nàng cũng đã sớm buông xuống phòng bị. Ít nhất nàng tin tưởng, hắn nhất định không tổn hại nàng.
“không cần như vậy, chỉ là…sau này nếu cô muốn ra ngoài có thể bảo chúng tôi 1 tiếng, chúng tôi sẽ cắt cử người đi theo bảo vệ cô” Vô Tình mỉm cười, gió xuân thổi qua lay động trái tim ai đó. Mặc dù trải qua tối hôm qua, tâm tình của nàng đối với Vô Tình đã khác xưa, nhưng đứng trước trai đẹp vẫn là không nhịn được mà xao xuyến.
“Vô Tình công tử thật tốt. Tên Vô Tình nhưng lại sống Hữu tình” nàng mỉm cười. Nụ cười của nàng cũng lay động gió xuân, chỉ là không lay được trái tim người đối diện. Bởi vì, trái tim ấy từ sớm đã tự nhốt mình lại không cho phép được rung động nữa, vì một người.
“Nếu con người vô tình, thì đã không chịu nhiều tổn thương. Đa tình sẽ bị Vô tình phụ. Chi bằng cắt đứt tư tình” Vô Tình nghe xong nàng nói, xoay người nhìn ra xa. Câu này, nàng hiểu. Bởi nàng cũng luôn biết, trong tim Vô Tình sớm tổn thương vì 1 người con gái. Chỉ là, nếu nàng nói với hắn. Người kia còn sống. Hắn liệu có đau khổ hơn bây giờ không? Mà Vô Tình kia, nói xong câu đó cũng chỉ quay đầu lại nhìn nàng một cái không nói thêm câu nào liền đi một mạch không ngoảnh đầu lại. Để lại Băng Cơ 1 mình bên ao sen thơm ngát, mà trong lòng lại cô đơn đến lạ. Là vì chính cô đơn của mình, hay là vì cô đơn trong mắt Vô Tình đây?