Chương 8: Gặp lại người quen cũ
Linh An nằm dài trên chiếc giường nhỏ, vô cùng chán nản. Đang có một công việc tử tế, một mức lương ổn định, tự dưng lại thành dân thất nghiệp. Sau sự việc hôm qua, nếu cô không tự động thôi việc thì chẳng nhẽ còn đợi người ta đến đuổi đi sao? Biết được bí mật động trời của sếp, cô còn có thể có đường sống sao? Anh ta không thủ tiêu cô là may mắn lắm rồi.
Sau một hồi than ngắn thở dài, Linh An quyết định xách túi đi dạo phố. Nếu còn nằm dài trong nhà thế này, chắc chắn cô sẽ phát điên.
Lang thang mãi trên đường, Linh An chẳng còn xác định được nên đi về đâu. Giá như lúc này có ai đó để dựa dẫm, để tựa đầu vào vai họ mà nói rằng cô đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng tiếc rằng, lúc này đây, muốn dựa dẫm thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Đang suy nghĩ miên man thì đập vào mắt Linh An là tòa cao ốc của tập đoàn Hoàng Khánh. Haizzz... chẳng phải đó là tập đoàn cô đã nộp hàng chục cái đơn xin việc mà vẫn bặt vô âm tín đó sao. Cũng đúng thôi, một đứa bất tài vô dụng như cô thì làm được gì ở cái tập đoàn vĩ đại này chứ?
Bỗng dưng từ đằng sau có người vỗ mạnh một cái vào vai khiến Linh An giật nảy mình.
“Nguyễn Linh An, lâu lắm không gặp. Còn nhớ tôi là ai không?”
Linh An trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Quốc Tùng, cậu về khi nào vậy? Ha ha, dạo này đẹp trai ghê ta, nhìn mà không nhận ra nữa.”
Quốc Tùng là cậu bạn cùng thời đại học cũng khá là thân thiết của Linh An. Chỉ có điều là đang học dở năm thứ ba thì cậu ta xách đít sang Mĩ du học, từ đó bặt vô âm tín.
Linh An bất chợt cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lúc đó cô mới nhận ra còn một người đang đứng cạnh Quốc Tùng. Tiếng cười nhỏ dần, kèm theo đó là tiếng bước chân lùi lại. Linh An chuẩn bị bỏ chạy.
“Định đi đâu vậy, bạn cũ cô còn chưa hỏi thăm mà.” Hắn giữ lấy áo cô, ngăn không cho chạy thoát.
“Xin... xin chào.” Linh An rụt rè giơ tay vẫy vẫy.
“Hai người quen nhau sao?” Quốc Tùng quay ra nhìn cô tò mò.
“Quen.” Hoàng Khánh Phong nhếch mép cười.
“Ha... ha. Có...có quen chút chút.” Tất nhiên là phải quen rồi. Chẳng phải anh ta chính là bát phở chưa kịp húp của ngài giám đốc đáng kính sao?
“Tại sao lại chỉ có chút chút? Cô còn chưa trả tôi ba mươi triệu mà phải không?” Hoàng Khánh Phong mỉm cười.
Linh An nhảy dựng lên: “Cái gì mà ba mươi triệu, hôm đó chẳng phải anh nói với tôi là mười... mười... triệu... thôi sao?” Càng về cuối giọng Linh An càng nhỏ lại.
“Vậy cô không tính tiền viện phí, thuốc men, tiền trả bác sĩ tâm lý vì bị hoảng loạn tinh thần sao?”
Linh An câm nín.
Hoàng Khánh Phong tiếp tục: “Xin lỗi nhưng giờ tôi đang gặp chút khó khăn về tài chính, cô có thể trả tôi ngay bây giờ được chứ?”
“Tôi... tôi...” Linh An rối loạn. Không thể để hắn xỏ mũi dắt đi như vậy được. Phải thật bình tĩnh, không được run, phải tìm cách đối phó với hắn.
Hít một hơi thật sâu, Linh An ngẩng cao đầu, mỉm cười rất tự nhiên: “Tiền tất nhiên là phải trả rồi. Nhưng anh biết đấy, nếu không có việc gì thì không thể ra đường với một khoản tiền lớn trong tay được. Vậy thế này nhé. Hình như anh cũng đang có việc gấp cần phải đi, vậy anh cứ đi đi. Tôi sẽ về nhà chuẩn bị tiền. Hẹn anh giờ này ngày mai tôi sẽ trả không thiếu một xu.”
Hoàng Khánh Phong nhìn Linh An, con ngươi sâu thẳm đen láy dò xét trên gương mặt đang nói dối không chớp mắt kia: “Không cần lằng nhằng như vậy. Một là trả tiền ngay bây giờ. Hai là đến đồn công an.”
“Ấy ấy, tiền nhất định phải trả. Anh đừng nóng. Nhưng thật sự bây giờ tôi không có tiền trong người mà.”
“Tôi biết.” Hoàng Khánh Phong trả lời rất nhẹ nhàng.
“Anh biết sao còn làm khó tôi?” Linh An cau có.
“Vậy nên để tránh làm khó cô, tôi sẽ theo cô về nhà lấy tiền. Cô xem có hợp tình hợp lý không?”
Hợp hợp cái đầu nhà hắn.
“Được thôi, nếu không bận gì thì anh cứ theo tôi về nhà.” Linh An quay lưng, bước trước dẫn đường.
“Vậy cảm ơn cô.” Hoàng Khánh Phong bước theo.
“Khoan đã, anh đi đâu vậy? Chúng ta còn cuộc họp lúc mười giờ nữa mà.” Quốc Tùng nãy giờ đứng ngoài không hiểu chuyện gì, cuối cùng cũng phải lên tiếng.
Linh An đang rối như tơ vò, nghe được một câu của Quốc Tùng cảm thấy như sống lại: “Chẳng phải anh đang rất bận sao? Phải họp. Phải họp chứ. Nhất định tôi sẽ mang tiền đến trả đúng hẹn.”
“Cậu thông báo với mọi người, cuộc họp chuyển sang ba giờ chiều nay.”
Linh An tiu nghỉu, tiếp tục tập tễnh bước đi. Cô cứ đi vòng vòng hết con phố này đến con phố khác, đi đến gãy cả chân, tuyệt nhiên cũng không thấy nhà đâu. Tất nhiên rồi, giờ có dẫn hắn về nhà cũng không có tiền trả cho hắn, lại còn bị lộ hang ổ ẩn nấp, sau này chắc chắn sẽ không có chỗ dung thân.
Thỉnh thoảng, tên khốn nạn đằng sau còn tử tế nhắc nhở: “Phía trước là đồn công an rồi, cô muốn đến đó sao?”
Phải làm cái gì đó...
Bỗng dưng Linh An quay phắt lại, nở một nụ cười thật tươi khiến hai người phía sau giật mình. Hoàng Khánh Phong đã rất quen thuộc với nụ cười đó.
Linh An nghẹn ngào: “Bố cu tí.”
Hoàng Khánh Phong và Quốc Tùng ngơ ngác, không biết cô đang nói chuyện với ai.
Linh An cắn răng, lấy tay béo mạnh vào đùi, đau đến ứa nước mắt. Với hai hàng lệ ròng ròng tuôn rơi, cô đưa tay hướng về phía Hoàng Khánh Phong, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, run run: “Bố cu tí, em xin anh, xin anh đừng bỏ rơi mẹ con em, không có anh làm sao mẹ con em sống nổi, em cầu xin anh, hu hu...”
Với chất giọng oang oang vang từ đầu đến cuối phố, với một cốt chuyện tình tiết không mới lạ nhưng từ cổ chí kim lại rất hấp dẫn. Linh An không tin là không có khán giả.
Đúng như cô dự đoán, cả con đường đông đúc bị thu hút, bu lại như ruồi. Linh An lại tiếp tục vở tuồng của mình, chỉ thẳng vào mặt Quốc Tùng, nghiến răng ken két: “Có phải nó chính là đứa khốn nạn khiến anh nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con em phải không? Ối giời ơi là giời, ông trời không có mắt. Tại sao tôi lại để chồng mình rơi vào tay một thằng đàn ông cơ chứ?”
“Quốc Tùng, tôi xin lỗi. Chúng ta là bạn bè, cậu không thể thấy ch.ết mà không cứu. Có trách cũng chỉ có thể trách cậu chơi nhầm bạn.” Những lời này, Linh An chỉ có thể để trong lòng.
Cô đưa tay quệt nước mắt, len lén nhìn hai tên nhân vật chính bị kéo vào mối tình tay ba đầy oan nghiệt.
Hoàng Khánh Phong và Quốc Tùng đứng như trời trồng, mặt tái mét, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng Linh An có thể cảm nhận được luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng phát ra từ ông chồng hờ biến thái của mình. Mặt Hoàng Khánh Phong tối sầm lại, tay siết chặt, mắt nheo lại đầy nguy hiểm như chỉ trực chạy tới cho cô vài đấm.
Linh An rùng mình, phải cố gắng kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt rồi chuồn lẹ.
Đám đông ngày càng dày đặc, trong số đó có cả đám hủ nữ, cầm mánh ảnh tách tách liên tục. Đâu phải lúc nào cũng gặp được trai đẹp mà lại cong. Linh An suýt chút nữa phì cười, cố gắng nín nhịn khiến mặt cô nhăn nhó trông càng đau thương.
Với dáng vẻ ai oán của người đàn bà bị chồng phản bội, Linh An cố gắng sấn vào cạnh Hoàng Khánh Phong nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn, mồm không ngừng lải nhải: “Mình ơi, về với mẹ con em, chúng mình sẽ làm lại từ đầu. Người đàn ông đó không thể sinh cho mình những đứa con xinh xắn thông minh được.”
Hoàng Khánh Phong bốc hỏa, chỉ thẳng tay vào mặt Linh An, gằn giọng quát: “Cô câm miệng cho tôi.”
Linh An... suýt tè cả ra quần...
Đám đông bất bình trước sự phản ứng của người chồng, giữ chặt lấy không cho anh ta xông ra đánh vợ. Mấy bà thím rỗi việc thì chen vào khuyên can, phân tích con đường đúng đắn cho hắn quay lại. Quốc Tùng cũng được giảng giải bài học thất nhân thân đức của kẻ chuyên đi phá hoại gia đình người khác.
Hai nhân vật nam chính bị đám đông bao vây tứ phía. Chỉ chờ có thế, Linh An cong đít xách dép chạy một mạch, không dám quay đầu lại.