Chương 10: Đi chơi
Hôm nay là một ngày Chủ nhật đẹp trời. Mà đã là Chủ nhật thì dại gì mà ở nhà với cái thằng khùng này chứ! Ít nhất đó là suy nghĩ của cô. Cô còn thù cậu về cái chuyện hôm bữa. Hễ cứ nghĩ đến là lòng lại tức éo chịu thôi! Nhưng mà thôi cũng kệ, cứ ngó lơ cậu là được rùi chứ sao!>.<
Thế là cô lôi cái Nokia cục gạch ra, ấn cái "tách tách tách" gọi cho nhỏ Vân:
-A lô, Vân à? Hôm nay mày có rảnh không?
Nhỏ Vân ở bên đầu dây kia trả lời sang đầu dây này:
-Mày thừa biết rồi mà còn hỏi! Sao? Có chuyện gì cần tao à
-Đi đâu chơi cho khuây người đi chứ ở nhà mãi tao cũng đâm chán.
-Ừm. Mày nói cũng đúng. Tao rủ thêm vài đứa bạn mới của tao nữa nha! _Nhỏ hí hửng
-Nếu mày thích thì dẫn luôn thằng chồng nhà mày đi luôn. Cứ bày đặt bạn bạn chi cho mất công dữ vậy?
Và rồi cô chỉ nghe thấy tiếng cười "Hì hì" đỡ đạn của nhỏ Vân và sau đó là những tiếng dài báo cho việc nhỏ Vân đã cúp máy mất rồi! Cô chỉ biết thở dài ngao ngán.
Rồi cũng nhún vai vào phòng thay đồ. Nhưng lạ thay, khi cô vừa mới bước ra khỏi căn phòng thì:
-Lột xác hả bây? _Cô thốt lên.
-Có lột xác gì đâu? _Cậu ở đối diện đáp.
-Ừm. Thì không lột xác, nhưng tránh đường ra giùm cái. Người ta còn bận đủ thứ việc mà cứ ngáng chân hoài.
-Đi đâu thế?
Cô khẽ nhíu máy, môi cứ giật giật. Bĩu môi, cô đáp:
-Đi chơi. Liên quan gì đến anh không?
-Đúng lúc ghê đó! Tôi cũng đang rảnh nè! Nếu cô muốn thì tôi sẽ tạm chấp nhận và đi cùng với cô. _Cậu tự tâng bốc.
-Có ai mời anh đi cùng đâu! Giờ tôi mới biết anh không chỉ dê xồm, biến thái mà còn là chúa thích xạo nữa! Thật lòng tôi muốn bó tay với anh luôn ý.
-À, thế ra là cô cũng cho tôi đi cùng à? Thế thì đi thôi! Còn đứng thần đó làm gì nữa.
Câu nói của cậu khiến cô suýt ngã. Đúng là não của cậu... tiến hóa... không được bình thường một chút nào luôn đấy!