Chương 19: Tổng Bộ An Ninh Đặc Biệt
Đinh Liễn gật đầu. Không ngờ việc tu hành lại phức tạp có nhiều hạn chế như thế. Có thể dùng ngôn ngữ khoa học để giải thích như sau. Cơ thể có một hạt giống gọi là linh căn. Khi tu luyện, linh căn sẽ tạo thành một cục pin chứa năng lượng.
Năng lượng này tùy thuộc vào pháp môn tu hành nên yêu tinh tu hành gọi là yêu lực, ma tu hành gọi là ma lực, quỷ tu hành gọi là quỷ lực, tà tu hành gọi là tà lực, đạo môn tu hành gọi là pháp lực, phật môn tu hành gọi là phật lực, thần tu hành ra cái gọi là thần lực...giống như nhiệt lực, điện lực, quang lực, hỏa lực, thủy lực, điện từ lực...của kiếp trước.
Công pháp chính là nguyên lý tạo ra lực đó ví như thủy lực tạo ra điện lực, nhiệt lực tạo ra điện lực, quang lực tạo ra điện lực. Pháp thuật là cách ứng dụng lực như xe điện, đèn điện, động cơ điện. Người tu hành là giúp cơ thể họ tiến hóa lên cho phù hợp với loại lực lượng pháp lực họ có.
Khoa học chính là tạo ra ngoại vật có thể phóng ra thần thông để người thường cũng có thể sử dụng. Như xe ô tô là thần thông di chuyển, máy bay là thần thông du hành, điện thoại là thần thông thiên nhĩ, thiên nhãn, copy...
Trong hai con đường trên thì xét về góc độ cá nhân và tiến hóa giống loài thì tu hành kiểu tự nhiên là tốt nhất bởi người được lợi chính là bản thân mình. Khi tu hành thành công có thể mở mang trí huệ và gia tăng tuổi thọ. Tu hành kiểu tự nhiên cũng giúp cho bản thân có thể tiến hóa lên cấp bậc sinh mệnh cao hơn, làm chủ được bản ngã của mình. Tuy nhiên khuyết điểm của con đường này quá nhiều và chỉ áp dụng cho một số ít người trong xã hội.
Con đường Khoa học là con đường tu hành dựa vào ngoại cảnh, nó giúp cho người bình thường nhỏ yếu cũng có thể sử dụng thần thông. Dựa vào kiến thức khoa học để mô phỏng quy tắc của vũ trụ, thiên địa. Với đại đa số mọi người, khoa học chính là cánh cửa mở ra cả một thời đại mới giúp cho nhân loại tiến lên. Khoa Học chính là Nhân Đạo. Khuyết điểm của Khoa học cũng rất rõ ràng. Mượn nhờ ngoại vật thì vĩnh viễn không bằng tu hành tự thân. Đây là chân lý.
Đinh Liễn không phải là người tu hành và hắn cũng không đủ tâm tính cho việc tu hành. Hắn chuyển sinh phải gánh vác trách nhiệm cả quốc gia. Ưu điểm của hắn là biết chút ít về tương lai, nhưng ưu thế này sẽ dần biến mất khi hắn cố gắng cải hướng đi của lịch sử. Tương lai sắp tới sẽ khác tương lai mà hắn biết trong ký ức.
Ưu điểm thứ hai là hắn có thể nghiên cứu và phổ biến thần thông, pháp thuật nhân tạo dựa vào khoa học. Ưu điểm thứ ba là chính thân phận của hắn. Hắn là vua một nước, cai quản của một quốc gia, hắn có quyền nhào nặn nó theo ý mình bởi đây là nguồn lực lớn nhất. Muốn người có người, muốn tiền thì đúc tiền, muốn tài nguyên thì có tài nguyên, không có thì cho người đi mua, mua không được thì cho người đi cướp...
Vấn đề hắn lo sợ nhất là sức mạnh của những siêu nhân kia. Họ chính là những quả bom hạt nhân của kiếp trước. Hắn không để cho những thứ vũ khí nguy hiểm đó ngoài tầm kiểm soát. Phải tìm cách khống chế những lực lượng này làm việc cho đất nước. Thế mới có thể kê cao gối mà ngủ. Nghĩ tới đây, hắn giả đò hỏi:
“Trẫm muốn bí mật thành lập một bộ môn chuyên nghiên cứu và khắc chế một bộ phận sinh vật hại người kia. Ta cũng không dám tin tưởng và đánh cuộc vào may mắn hay sự từ bi của chúng. Không biết, Đạo môn và Phật Môn có thể khắc chế được chúng ko?”
Trương Ma Ni và đại sư Khuông Việt nhìn nhau, sau đó hướng về Đinh Liễn:
“Phật lực của Phật Môn và pháp lực của Đạo môn đều có thể khắc chế yêu lực, ma lực, tuy nhiên cũng chỉ là tương đối. Quan trọng là đạo hạnh của người thi pháp cao hay thấp, pháp lực nhiều hay ít, tâm tính kiên định bao nhiêu. Ý của bệ hạ là muốn Phật Môn và Đạo môn gia nhập cơ cấu này?” Đinh Liễn hỏi xác nhận
“Đúng vậy. Thay vì các vị vẫn hay tự phát trấn áp yêu ma thì bây giờ các vị cũng là cơ cấu của triều đình, nghĩa là mọi hành vi đều là hợp pháp. Đệ tử các ngài sẽ nhận bổng lộc của Triều đình sẽ làm giảm gánh nặng trần tục cho nhị môn, dù sao để tu hành thì Tài, Lữ, Pháp, Địa là không thể thiếu. Các đệ tử của nhị môn cũng có cơ hội thí luyện, hồng trần tẩy lễ, rèn luyện tâm tính mà lại tạo phúc cho nhân dân, cho dân tộc cũng là tích lũy công đức cho tu hành.
Hơn nữa, làm việc có tổ chức sẽ được lợi ở chỗ được cung cấp thông tin tình báo chính xác, hiệu suất làm việc nâng cao. Việc này cũng làm cho thanh danh của nhị môn trong dân chúng lên tầm cao mới, việc thu thập môn đồ, tín ngưỡng cũng vì thế mà thuận lợi.
Các ngài sẽ có thời gian rảnh hơn để tu luyện và nghiên cứu pháp môn. Việc hợp tác giữa Nhị môn cũng có tác dụng kiềm chế xung đột không cần thiết. Học hỏi nhau sẽ giúp cho các vị hiểu sâu sắc hơn về Đạo. Xưa kia, các vị giáo chủ để có thành tựu ai mà chẳng đi tầm sư học đạo nhiều nơi, nhiều người, nhiều môn phái?” Đinh Liễn nhiệt tình thuyết phục
Ánh mắt của Trương Ma Ni và đại sư Khuông Việt sáng lên. Đinh Liễn nói quá đúng nội tâm của họ. Dù sao Triều đình cũng là thế lực lớn nhất, có quyền sở hữu và cai quản muôn dân. Dựa vào triều đình sẽ giải quyết được rất nhiều khó khăn cho môn phái của họ. Gọi là cộng sinh cũng không quá đáng.
Hơn nữa, họ cũng hiểu bất kỳ một vị vua nào cũng có dã tâm và lòng chiếm hữu mạnh mẽ. Không tuân thủ rất có thể sẽ bị gây khó khăn hoặc bị đào thải. Thay triều đổi đại cũng không giải quyết được hết nguyên căn. Chi bằng hợp tác để cùng lớn mạnh mà lại không tổn hại.
Hơn nữa, địa vị của Nhị môn cũng đang bị Nho môn uy hϊế͙p͙. Nếu không nhanh đầu nhập, trễ e rằng sẽ sinh biến. Vụ đầu độc này chính là thủ đoạn của Nho môn. Bị ngã một lần, không thể không phòng.
“Không biết cơ cấu này gọi là gì và bên nào đóng vai chủ, bên nào đóng vai thứ trong tổ chức?” Đạo sĩ Trương Ma Ni lên tiếng hỏi rõ
Thấy hai vị lãnh đạo Phật – Đạo đã động tâm, Đinh Liễn biết đại sự đã ổn nên nói rõ:
“Cơ cấu này gọi là Tổng cục an ninh đặc biệt. Người đứng đầu là người của triều đình để điều tiết hoạt động và hòa giải mâu thuẫn khi cần thiết. Dưới có sáu phó chỉ huy. Một đội do Phật Môn đúng đầu gọi là Trấn ma quân, Một đội do Đạo môn đứng đầu gọi là Khốn Yêu quân, một sở nghiên cứu do đạo môn, phật môn, triều đình hợp tác, một sở tình báo, một sở quân nhu, một sở tài chính và đối ngoại.
Tất cả biên chế 6 sở. Mỗi một làng, một xã, một huyện đều sẽ cho xây chùa và đạo quan. Bình thường là phục vụ tín ngưỡng dân gian, bên trong là cử nhân viên chiếm giữ để tìm hiểu tình báo, trấn áp yêu ma, khống chế long mạch, yếu huyệt, động thiên, phúc địa.
Trẫm kiến nghị nhị môn ngoài mặt thành lập nên Giáo hội phật giáo và Giáo hội Đạo giáo bốn cấp để khống chế và quản lý nhân viên của mình. Triều đình sẽ ủng hộ và đảm bảo. Hơn nữa sẽ cấp đất đai và tiền bạc để xây chùa và đạo quan.
Tất nhiên, là dựa vào quân công, độ cống hiến của hai chi Trấn ma quân và Khốn yêu quân. Dân chúng cũng sẽ cúng dường cho chư vị nhưng không cho phép đòi hỏi quá đáng, bòn rút dân nghèo. Không cho tuyển người đi tu quá nhiều vì sẽ ảnh hưởng đến lực lượng lao động của đất nước.
Không cho phép tranh đoạt tín đồ bởi không ai quy định là một người chỉ tin có Phật mà không tin có Tiên. Nếu thực tế đã tồn tại cả Phật và Tiên thì ai ai đều có thể tin tưởng. Nói chung, tín ngưỡng phải bình đẳng. Dân chúng tin bên nào nhiều là do bên đó cống hiến cho dân tộc nhiều chứ không phải dựa vào nói xấu, đánh giết mà ra”.
Trương Ma Ni và đại sư Khuông Việt hưng phấn gật đầu. Đinh Liễn rất có thành ý. Cho thành lập giáo hội thì chẳng khác nào họ chính danh là người nhà nước mà không phải là môn phái giang hồ. Mà đã là người của quốc gia thì sẽ cùng chia sẻ khí vận quốc gia. Lực khống chế nhân viên cũng vì thế mà mạnh mẽ lên, có lợi cho việc chống cự các thế lực bên ngoài xâm nhập đòi chia một ngụm canh.
Bên Trung Hoa, triều đình Nho môn khống chế rất gắt gao. Chỉ có Nho môn là chính thống, còn Phật, Đạo hay các môn phái khác đều là ngoại đạo và gọi chung là dân giang hồ. Bên này Đại Cồ Việt tuy nước nhỏ nhưng bọn họ lại chính thống. Nếu cảm thấy đất nhỏ, dân ít thì chỉ cần ủng hộ triều đình khai hoang, mở mang bờ cõi là xong.
Leo lên chiến xa của Đinh Liễn thì phải toàn lực ủng hộ quyết sách của Đinh Liễn. Đinh Liễn nói rất đúng. Hợp tác thì lợi cả đôi bên, tách ra thì tổn hao, suy yếu. Kế hoạch này có thể thực hiện.
Đinh Liễn thấy nhị vị lãnh đạo hai môn đã đồng ý thì coi như chính thức gia nhập làm cổ đông tập đoàn Đại Cồ Việt. Tâm cũng buông lỏng. Hắn cũng không sợ nhị môn không theo. Tung ra miếng bánh lớn như thế khó có ai có thể từ chối. Muốn ăn thêm thì phải ra sức mở mang bờ cõi, đúng không?
-----------