Chương 34: Bên Trên Tầng Lầu
Tẩm cung Nguyệt Nương Thái Hậu,
Bên phía tẩm cung của Nguyệt Nương Thái Hậu hay còn gọi là Kiều Quốc Thái Hậu, nàng với con gái, công chúa Đinh Thị Ngọc Nương cũng đang ôm nhau khóc rống. Từ tối hôm qua đến giờ nàng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Sáng nay Triều Hội làm lễ đăng cơ cho Đinh Liễn, nàng cũng gắng gượng tham dự cho xong. Đến khi Dương Vân Nga ngất xỉu, nàng cũng được cho về tẩm cung nghỉ ngơi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho nàng cảm thấy không thích nghi nổi.
Những hình ảnh kỷ niệm của nàng và Tiên Đế như bộ phim quay chậm trong tâm trí nàng. Nàng tên thật là Dương Thị Nguyệt, quê nàng vốn ở thôn Đặng Xá, xã Văn Xá, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam.
Năm đó, khi Đinh Bộ Lĩnh đem tướng sĩ về Hoa Lư chiêu mộ hào kiệt đi dẹp loạn 12 sứ quân. Cha nàng là một vị hào trưởng có uy tín tại Kim Bảng tên là Dương Đỉnh và mẹ nàng tên là Đặng Thị Kính, đã nhận định Đinh Bộ Lĩnh là người làm nên nghiệp lớn, là chân mệnh thiên tử nên tới đầu quân ủng hộ.
Cha nàng mang theo nàng và gần 800 trai tráng cùng nhiều xe hàng, lương thảo đến ủng hộ Đinh Bộ Lĩnh xây dựng sự nghiệp. Lúc ấy nhìn thấy Đinh Bộ Lĩnh thiên tư anh hùng, hào hiệp nàng đã sinh lòng hướng tới.
Nhận thấy đấy là một cơ hội tốt nên cha nàng đã kết nối cho nàng và Đinh Bộ Lĩnh để mối quan hệ hai nhà Đinh - Dương đã thân nay lại thêm thân.
Đinh Bộ Lĩnh lúc ấy một mặt choáng ngợp trước dung nhan của Nguyệt Nương, mặt khác cũng muốn củng cố thế lực và làm yên lòng vị hào trưởng Dương Đỉnh nên đã đồng ý. Cuộc hôn nhân diễn ra nhanh chóng.
Nguyệt Nương tính cách ôn hòa, lãng mạn, dịu dàng động lòng người. Nàng rất thích ca múa và các trò chơi. Nói nàng là dân nghệ thuật cũng không quá. Đinh Tiên Hoàng cũng cực kỳ yêu thích nàng.
Cùng là tuýp người khéo léo nhưng nàng và Dương Vân Nga cũng rất khác biệt. Nàng truy cầu là một tình yêu lãng mạn, hoàn mỹ, một tình cảm chân thành. Còn Dương Vân Nga lại truy cầu quyền lực, địa vị và danh vọng.
Vì thế, tình yêu mà nàng dành cho Đinh Bộ Lĩnh là một tình yêu chung thủy, sâu sắc. Còn Dương Vân Nga thì chỉ coi tình cảm với Đinh Bộ Lĩnh như một công cụ để đạt mục đích. Thật giả từ đó mà có so sánh đối lập.
Sau khi bình định 12 sứ quân, thống nhất đất nước, Đinh Tiên Hoàng Đế đã đón Dương Thị Nguyệt Nương về kinh đô Hoa Lư lập làm Hoàng hậu. Cuộc sống hậu cung của nàng khá êm ấm. Cũng rất hòa hợp với Đinh Bộ Lĩnh. Bởi tính nàng không tranh.
Còn mối quan hệ của nàng với các tỷ muội thì có thân có lạnh. Nàng thân với Cồ Quốc Thái Hậu Nguyễn Thị Sen. Với Ngô phu nhân và Trinh Minh thì bình thường. Với Dương Vân Nga thì nàng không ưa vì luôn cảm thấy Dương Vân Nga đang diễn, sự giả tạo toát lên trong lời nói và việc làm.
Có lẽ tuýp người nghệ sĩ luôn đa sầu đa cảm, linh tính nhạy bén và đặc biệt nàng có hiểu biết về sân khấu nên nàng mới có thể phát hiện. Đinh Bộ Lĩnh có thể biết, cũng có thể không biết, hoặc có thể ông ấy quá tự tin về sự khống chế của mình hay chăng?
Nàng chính vì đam mê đàn ca múa hát và các trò chơi. Thế nên nàng hay viết thơ, khúc hý. Và chính nàng đã sáng tạo ra trò Nghè Xuân Phả mà sau này được vinh danh là di sản văn hóa quốc gia ở Thanh Hóa.
.........
Em ơi đừng khóc bóng tối trước mắt sẽ bắt em đi
Em ơi đừng lo, em ơi đừng cho tương lai vụt tắt
Sâu trong màu mắt có chút tiếc nuối phút cuối chỉ vì
Em đâu hề sai, em đâu thể mãi để trái tim đau
Không còn tương lai, em cũng chẳng còn thương ai
Sau bao niềm đau em mong rằng con tim em dừng lại
Nỗi nhớ này lâu phai, nhốt em trong một lâu đài
Lâu đài của những cơn đau bất tận
Vì sao em phải khóc?
Có đáng để buồn đâu?
Tình yêu như cơn lốc
Thoáng phút chốc lướt qua thật mau
Vì sao em phải khóc?
Có đáng để buồn đâu?
Rượu kề môi em nốc
Thoáng phút chốc đã vơi u sầu
Vì sao em phải khóc
Vì sao em phải khóc
Buông bàn tay để chấm hết
Tất cả thứ làm em buồn
Bao gồm cả cuộc đời của em
Em à cho dù có khóc
Cũng sẽ đến ngày phải quên
Thiên đường vẫn chờ ngày em đến
Bên trên tầng lầu - Tăng Duy Tân
----_---
Tại Cồ Quốc Thái Hậu,
Tại tẩm cung của Cồ Quốc Thái Hậu Nguyễn Thị Sen. Nàng bần thần ngồi bên khung cửi cả tiếng đồng hồ. Chuyện hôm qua như mới xảy ra. Trong đầu, mọi suy nghĩ trở nên trì trệ, trống rỗng. Từ hôm qua đến giờ nàng không ăn chút nào, mặc cho con gái nàng Công chúa Liên Hoa bên cạnh khuyên nhủ.
Nàng vốn quê ở Ứng Hòa, Hà Nội, là con một nông dân chính hiệu. Ngày đó Đinh Bộ Lĩnh đi qua quê nhà của nàng chiêu mộ quân lính. Trong lúc đi khảo sát địa hình sông núi, Đinh Bộ Lĩnh bắt gặp nàng đang hái lá dâu về nuôi tằm.
Ngơ ngẩn vì vẻ đẹp thôn nữ lại khéo tay dệt vải, Đinh Bộ Lĩnh liền tới làm quen. Trong khoảng thời gian ở đây, Đinh Bộ Lĩnh đã tìm hiểu và nảy sinh tình cảm. Lúc ra đi lưu luyến mãi không thôi. Ông hứa sau khi thống nhất đất nước sẽ quay về tìm bà. Xin bà chờ đợi.
Hai năm sau dẹp loạn xong, Đinh Bộ Lĩnh trở lại cầu hôn nàng. Nàng đồng ý theo Đinh Bộ Lĩnh về Hoa Lư làm Hoàng Hậu. Ngày đó, đám cưới được tổ chức rất lớn, cả nàng, cả xã đều mừng cho nàng.
Quê nàng cũng từ đó chuyên nghề trồng dâu nuôi tằm, dệt vải tiến cung. Hoàng gia bao thu, bao mua hết, khiến dân chúng nghèo khó dần được cải thiện tốt hơn.
Nàng là thôn nữ, tay nàng rất khéo. Nàng dệt vải và may y phục. Nàng sáng tạo ra kiểu áo dài đầu tiên cho nước Việt. Tất cả quần áo của triều đình từ vua, quan, hoàng tộc đến cung nữ, thị vệ, thái giám đều là do nàng thiết kế mẫu và chỉ huy sản xuất. Phụ trách xưởng y phục trong hoàng cung chính là nàng.
Có điều tính cách của nàng quá nhát gan, nhu thuận. Nàng không biết nói láo hay cãi nhau. Nàng cũng không quen tranh giành. Nếu ấm ức cũng chỉ về tẩm cung ôm gối khóc. Hết khóc thì nàng lại ra khung cửi dệt vải cho qua ngày. Chính tính cách này khiến cho Kiều Quốc Thái Hậu có cảm tình và chơi thân với nàng.
Trong năm vị Thái Hậu, nàng duy nhất là người không có bối cảnh, không có thế lực. Tính cách lại đơn thuần, đơn giản. Đinh Bộ Lĩnh cũng rất yêu thương nàng. Khi gặp chuyện bực mình Đinh Bộ Lĩnh hay đến chỗ nàng than thở, tâm sự.
Nàng không giỏi nói năng khuyên giải nên thường tĩnh lặng ngồi nghe, lâu lâu lại rót đầy ly trà cho Đinh Bộ Lĩnh uống cho thấm giọng. Có lần do uống trà nhiều quá, Đinh Bộ Lĩnh phải chật vật chạy đi xả nước cứu thân.
Những lúc ấy nàng cười lên như nắc nẻ, tiếng cười của nàng thánh thót như tiếng chuông gió, vui vẻ như tiếng chim sơn ca, khiến Đinh Bộ Lĩnh ngẩn ngơ quên hết muộn phiền. Có lẽ Đinh Bộ Lĩnh yêu nàng cũng vì điểm này chăng?
Mười bốn năm rồi kể từ ngày quen biết Đinh Bộ Lĩnh. Mười hai năm làm vợ ngài ấy. Giờ nàng cũng đã 40. Nàng chưa bao giờ đòi hỏi Đinh Bộ Lĩnh điều gì, cũng không dám đòi hỏi. Nàng như bông sen mọc giữa đầm lầy, đung đưa qua lại mỗi lần gió qua.
Đinh Bộ Lĩnh là người đàn ông mà nàng yêu thương và dựa dẫm. Đúng là dựa dẫm. Vì ngoài Đinh Bộ Lĩnh nàng nào có ai để dựa vào. Cha mẹ nàng đã mất. Con gái nàng Liên Hoa Công chúa mới 12 tuổi.
Cuộc sống nơi cung cấm vốn phức tạp. Chuyện tranh giành đấu đá diễn ra như cơm bữa. Nàng vốn không thích cuộc sống như vậy. Nhưng vì yêu Đinh Bộ Lĩnh, nàng đã cố gắng thích nghi. Nhưng có vẻ nàng mãi không thể thích nghi bởi nàng không thể thay đổi tính cách thì sẽ không bao giờ có thể thích nghi.
Nàng không có thế lực để dựa vào. Đinh Bộ Lĩnh chính là chỗ dựa lớn nhất. Ông ấy chính là Trời, là Đất, là toàn bộ thế giới bé nhỏ của nàng. Nhưng nay, mảnh Trời đó đã vỡ, mảnh đất đó đã sụp, thế giới ấy đã nát. Nàng còn lại gì đâu. Nội tâm nàng trống rỗng, mênh mang, vô định.
Nàng mịt mù nhìn tương lai nhưng mãi không thấy bờ bến, nàng không biết phải làm sao, tính toán như thế nào. Có lẽ, cuộc sống thôn quê, ẩn dật mới là cuộc sống của nàng. Có lẽ, sau lễ tang Đinh Bộ Lĩnh nàng và con gái sẽ xin phép Đinh Liễn cho về quê ẩn cư...nàng chợt lóe lên ý nghĩ ấy...
Khi người yêu khóc - Phan Mạnh Quỳnh
Nước mắt em đang rơi trên những ngón tay
Nước mắt em mang nỗi nhớ nỗi đắng cay
Khi những yêu thương em trao cho ai tan thành mây như hôm nay
Bối rối tôi đang bên em tai lắng nghe
Muốn giữ đôi vai đang run trong tái tê
Muốn nói quên anh ta đi em nhé sao phải mãi nặng nề
Tình yêu xưa đến nay là cơn lốc xoay
Dù ai cũng hay mà trong phút giây
Chấp nhận hết niềm vui dịu êm lẫn đọa đầy
Và nơi tôi có khi điều đang giấu đi
Chẳng hề khác chi giọt nước trên mi em rơi
Khi người mình yêu khóc
Nắng khắp lối nhưng mây giăng kín lòng
Mất người em say đắm hẳn là quá khổ tâm
Khi người mình yêu khóc
Tôi cũng đớn đau tôi cũng đớn đau
Bao ngày dài trông ngóng chỉ còn biết hy vọng
Có những cơn mưa ngăn ta không thấy nhau
Có nỗi ưu tư riêng thôi ai biết đâu
Dẫu trái tim anh luôn yêu thương em như là mối tình đầu
Muốn nắng theo đôi chân em trên bước đi
Muốn thấy ai yêu em như anh nghĩ suy
Những yếu đuối mong qua nhanh mỗi khi không hạnh phúc điều gì.
----------