Chương 48: Vì nữ nhân Đại Cồ Việt mở một mảnh trời

Đinh Liễn cùng Ngô Nhật Hoa cùng đoàn tùy tùng tiến tới tẩm cung ở Trinh Minh Thái Hậu. Thái Hậu cũng đã được cung nữ thông báo trước nên đã chuẩn bị sẵn nước trà và ngồi đợi.


Nội tâm của nàng đã có sự thay đổi rất lớn. Trước kia, dù Đinh Liễn có khởi tử hồi sinh, có sát phạt quyết đoán nàng vẫn còn có thể tiếp nhận Đinh Liễn vẫn là con người. Sau sự kiện sáng nay thì nàng đã nâng lên cấp độ của Thần. Cảnh tượng Đinh Liễn thi triển pháp thuật quá chấn động và không thể tin nổi.


Đến giờ trong hoàng cung, các cung nữ và thái giám vẫn còn to to nhỏ nhỏ bàn luận. Khi nghĩ tới Đinh Liễn, đều nổi lên lòng kính sợ, tôn kính. Nếu là người, ngươi còn có thể nổi lên tâm tư này nọ, thế nhưng là Thần, thì ngoài sự kính sợ tôn kính cũng chỉ còn là sự kính sợ tôn kính.


Đinh Liễn thân làm con, cũng nên đi hỏi thăm các mẫu hậu. Ngoài phận làm con thì một người với tư cách làm chủ gia tộc, làm chủ quốc gia đều phải làm như vậy. Hắn dẫn Ngô Nhật Hoa đi theo cũng là để gia tăng thêm khả năng hóa giải không khí lúng túng, cứng nhắc nếu phát sinh.


Bước vào tẩm cung, hai hàng cung nữ, thái giám của Trinh Minh Thái Hậu quỳ xuống hành lễ. Đinh Liễn và Ngô Nhật Hoa bước gần tới Trinh Minh Thái Hậu rồi thi lê:
“Nhi thần khấu kiến Thái Hậu, mấy nay quá nhiều bận bịu nên chưa kịp qua thăm hỏi Thái Hậu, kính xin ngài đại nhân, đại lượng, thông cảm”.


“Bệ hạ. Không sao cả. Mọi người đều bận rộn cả mà. Mời bệ hạ và hoàng hậu vào trong uống trà”.
Khi mọi người đã ngồi an vị thưởng thức qua một lượt trà, thấy không khí đã ấm áp như một gia đình, Trinh Minh Thái Hậu không khách khí liền mở miệng trước:


available on google playdownload on app store


“Liễn nhi, không biết phu thê hai người qua đây ngoài thăm ta thì có chuyện gì nữa không?”
Đinh Liễn cười khổ. Trinh Minh Thái Hậu đúng là tính cách nóng nảy, trực tiếp, không ưa lòng vòng.
“Mẫu hậu. Đã qua mấy ngày rồi, tâm trạng của người đã tốt hơn chưa?”


“Nếu người còn chưa khỏe thì để con dâu sai người vào kho mang tới một cây nhân sâm kính biếu mẫu hậu. Mong sao thân thể của người luôn được an khang”.


“Phu thê các ngươi có lòng hiếu thảo thì ta nhận. Tâm trạng của ta cũng đã tốt hơn nhiều. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, hoàng cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tiên Đế đã đi, ta cũng rơi vào một khoảng trống lớn. Nếu không phải Liễn nhi vượt khó vươn lên, không cho kẻ thủ ác đắc ý thì có lẽ thân già như ta cũng không có kết cục tốt đẹp. Hazz”


“Mẫu hậu. Chuyện đã qua rồi. Giờ là lúc cần nhìn vào tương lai. Trời sinh ra chúng ta đôi mắt ở trước mặt chính là muốn chúng ta nhìn về phía trước mà không phải lưu luyến phía sau. Quá khứ là không thể thay đổi nhưng tương lai lại có vô hạn khả năng”.


“Phu quân nói rất đúng. Người đi thì cũng đã đi, người còn sống thì vẫn phải sống. Trách nhiệm của chúng ta là phải luôn sống tốt. Cả hoàng gia và cả đất nước này vẫn còn chờ chúng ta gánh vác cơ mà”.


“Phu thê các ngươi thật là khéo nói chuyện. Mẫu hậu cũng cảm thấy an ủi phần nào”.
Đinh Liễn lúc này thay đổi chủ đề.
“Sự kiện sáng nay không làm cho mẫu hậu sợ hãi chứ?”
Trinh Minh Thái Hậu lập tức bị cuốn theo câu chuyện.


“Sao lại không sợ hãi. Có điều, Liễn nhi. Những thứ đồ kia là con hóa phép ra sao?”
“Mọi người đều đã nhìn thấy, mẫu hậu còn không tin sao?”
“Không phải là ta không tin, mà bởi quá khó tin nên nhất thời chưa tiếp nhận hoàn toàn”.
“Thế ngài đã sử dụng chúng chưa?”


Trinh Minh Thái Hậu hơi xấu hổ. Nàng đâu dám sử dụng. Đồ vừa quý hiếm lại đẹp như vậy, nàng đâu nỡ dùng. Nàng tính để lưu giữ, lâu lâu mang ra ngắm.


Đinh Liễn thở dài, chỉ có mấy đồ dùng bằng đá thôi chứ có phải là vàng bạc đâu. Kiếp trước những thứ đồ này cũng ít ai sử dụng, nếu có thì cũng là đồ thông thường, không có gì quá quý hiếm cả. Chỉ có mấy loại đá quý hoặc đá phong thủy mới được coi là quý giá mà thôi.


Thời đại này còn rất lạc hậu. Đồ gốm cũng vẫn chỉ ở giai đoạn sơ khai chứ chưa hoàn thiện như thời hiện đại. Đồ gốm cũng rất dễ hư hỏng, tính chắc chắn không cao nhưng cũng coi như phổ biến. Đồ đồng thì lại càng hiếm. Chỉ có tầng lớp thống trị mới có cơ hội sở hữu đồ dùng bằng đồng.


“Mẫu hậu. Ngài cứ an tâm mà dùng. Đồ đạc sinh ra là để sử dụng chứ có phải là để cất giữ đâu. Hơn nữa nhi thần còn có thể làm ra. Ngài cần, ta sẽ cho người mang đến”.


Trinh Minh xoắn xuýt trong lòng. Nàng không muốn quá mức làm phiền Đinh Liễn, cũng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của Đinh Liễn, lại gây ra dị nghị này kia. Nhưng nàng cũng biết Đinh Liễn nói đúng. Vậy là nàng đồng ý gật đầu.


“Được rồi. Mẫu hậu sẽ đem chúng sử dụng ngay. Ta cảm ơn Liễn nhi đã có lòng”.
“Trong đó có một bộ ấm trà bằng đá xanh, mẫu hậu cho người pha một ấm Trà ướp sen đi, nhi thần cũng muốn thưởng thức chúng”.


“Đúng..đúng... Linh nhi. Cầm ngay ấm trà bằng đá ra pha một ấm trà ướp sen lại đây để ta chiêu đãi bệ hạ”.
“Tuân lệnh. Nô tì đi làm ngay ạ”.
Thấy không khí đã hòa hợp. Đinh Liễn cất tiếng hỏi thăm:


“Sau này, mẫu hậu ngài định thế nào? Tâm ý của ngài như thế nào thì cứ nói để nhi thần sắp xếp”.
Trinh Minh Thái Hậu trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Năm nay ta cũng đã gần 50, cũng không biết phải như thế nào? Liễn nhi, ngươi có dự định gì không?”


Trinh Minh Thái Hậu cũng rất khôn khéo. Tuy tính cách nóng nảy nhưng nàng không có khờ. Hiện nay, mọi thứ đều do Đinh Liễn định đoạt. Thế nên tốt nhất cứ thăm dò tâm ý của Đinh Liễn thế nào rồi sẽ tính toán sau.


“Ha ha. Mẫu hậu còn khỏe mạnh minh mẫn lắm, làm sao đã già. Nếu mẫu hậu muốn vui thú điền viên thì Liễn nhi sẽ tìm một nơi hoa thơm cỏ lạ, phong cảnh tú lệ cho ngài điều dưỡng. Nếu mẫu hậu cảm thấy thân thể còn dẻo dai muốn làm cái gì đó thì Liễn nhi sẽ sắp xếp một công việc cho mẫu hậu tham gia. Dù sao, còn làm việc cũng là còn niềm vui”.


“Ồ. Về việc nghỉ dưỡng ta không nói tới nhưng về công việc thì ta bây giờ còn có thể làm được gì?”
“Ngài đừng có coi nhẹ mình. Ai cũng có những khả năng đặc biệt cả. Tuổi tác nào cũng có những công việc phù hợp. Nhi thần có một ý này, mẫu hậu thử cân nhắc xem sao?”


“Ừ. Liễn nhi cứ nói ta nghe”.


“Mẫu hậu thân là nữ nhân nhưng vốn là người văn võ toàn tài, là một tấm gương sáng cho giới nữ lưu noi theo. Nhi thần cũng vì thế mà vô cùng khâm phục. Nhi thần muốn hỏi, mẫu thân có muốn làm cái gì đó để cho những người phụ nữ của đất nước này có thêm cơ hội phô diễn tài năng hay ít nhất cũng sẽ bớt khổ cực?”


Trinh Minh Thái Hậu mở to mắt ngạc nhiên. Cái thiên đạo này, nơi đàn ông nắm toàn quyền trong gia đình và xã hội. Địa vị của nữ nhân cũng không cao bao nhiêu. Nào dám đòi hỏi quyền lợi. Nếu gia đình nàng không phải dòng dõi quan lại, quý tộc thì nàng làm sao có cơ hội học tập thi thư lễ nghĩa, chưa nói tới luyện võ, cưỡi ngựa, cầm cung.


Thế mà nay Đinh Liễn là vua một nước, lại có suy nghĩ nâng cao địa vị của phụ nữ. Lạ lắm thay. Mấy ngày nay, tư duy và hành động của Đinh Liễn ngày càng cấp tiến và khác lạ. Thật không thể hiểu nổi. Tuy vậy, nàng cũng hiếu kỳ Đinh Liễn có biện pháp gì?
“Ta thật có hứng thú. Liễn nhi thử nói ta nghe xem sao?”


“Nhi thần dự tính sau quốc tang sẽ thành lập một trường dạy nghề cho riêng phụ nữ. Tận dụng sự tỉ mỉ với đôi tay khéo léo, tâm tư tinh tế của nữ nhân, có rất nhiều nghề cần đến như dệt vải, làm gốm, nấu rượu, pha chế đồ uống...v.v


Mục đích là giúp cho chị em phụ nữ có một cái nghề trong tay, trước có thể tự nuôi sống mình, sau có thể giúp đỡ cha mẹ, gia đình. Lấy chồng thì giúp đỡ chồng. Nếu chồng không may tử nạn vì bệnh tật, tai nạn, chiến tranh thì còn có cơ hội kiếm sống nuôi con.


Phụ nữ trời sinh đã phụ thuộc vào đàn ông nhưng trong nhiều trường hợp, phụ nữ chỉ có thể tự lo cho mình. Nhất là khi đất nước loạn lạc, chiến tranh liên miên, đàn ông bị tử nạn rất nhiều. Số lượng mẹ góa con côi, con mất cha, vợ mất chồng nhiều không kể siết.


Nhi thần làm vua, thấy cảnh đó cũng rất đau lòng, tiếc thương. Nay muốn làm cái gì đó để cải thiện tình hình. Trường dạy nghề chính là một trong những biện pháp như vậy. Mẫu hậu. Ngài có thể cố gắng một chút, đảm nhiệm vai trò hiệu trưởng đầu tiên của ngôi trường này không?”


Trinh Minh Thái Hậu nghe Đinh Liễn nói vậy thì trợn mắt há mồm. Ngô Nhật Hoa ngồi bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên. Chồng nàng lại có ý nghĩ thật kỳ lạ.
“Liễn nhi. Ngươi nói sự thật chứ. Ta không phải là mơ ư?”


“Quân vô hý ngôn. Việc làm này vô cùng cần thiết và hữu ích. Cả nước hiện nay có rất nhiều phụ nữ từ 13 tuổi trở lên, có nhiều phụ nữ mẹ góa con côi sao bao năm loạn lạc. Nhi thần muốn tạo điều kiện giúp đỡ cho họ. Chúng ta sẽ xây dựng một ngôi trường dạy nghề lớn cho phụ nữ ở Tràng An.


Kinh phí xây dựng sẽ do Hoàng Gia bỏ ra. Giáo viên thì sẽ do các nghệ nhân tay nghề cao về giảng dạy. Ví dụ nghề dệt vải nuôi tằm có thể mời Cồ Quốc Thái Hậu đảm nhận đứng lớp, nghề ca múa nhảy hát sẽ mời Nguyệt Nương Thái Hậu đảm nhận giảng dạy...


Học phí sẽ có một khoản. Nếu gia đình nào giàu có thì tự lo. Nếu gia đình nào nghèo khó thì Hoàng Gia sẽ chi trả. Với điều kiện sau khi ra trường sẽ phục vụ trong các công xưởng của Hoàng Gia 10 năm. Học viên sau khi tốt nghiệp sẽ có ngay công ăn việc làm để kiếm thu nhập. Hoặc cũng có thể trở về gia đình hoặc gia tộc tự khởi nghiệp cho mình”.


Trinh Minh Thái Hậu đúng dậy kích động.
“Thật sự là quá hay. Nếu làm được như thế, nữ nhân sẽ có khả năng sinh tồn cao hơn trong cuộc sống. Nhưng Liễn nhi, liệu có gây ra lực cản của các gia tộc hay xã hội không? Dù sao thời đại này, nam nhân vẫn là chủ đạo”.


“Ngài đừng có lo lắng. Thứ nhất, không phải người phụ nữ nào cũng vào trường học. Họ đã an phận là điều tốt thì họ vào trường học làm cái gì? Đối tượng nhắm tới là những bé gái mới lớn, gia đình nghèo khó, mồ côi hoặc là góa phụ. Hơn nữa trường học đâu có phải ai cũng nhận, như vậy chúng ta làm sao đủ kinh phí mà duy trì. Đầu tiên, đối tượng sẽ là những người mẹ góa con côi, vợ và con của những người lính có công với đất nước. Không ai dám phản đối đâu. Sau đó mới tới các bé gái mới lớn”.


“Thời gian dạy nghề tùy vào loại nghề mà có thời gian khác nhau. Ngắn thì sáu tháng, dài thì 1 năm, 1 năm rưỡi. Thời gian này, nhi thần sẽ cho thành lập các xưởng sản xuất để cho học viên thực hành và học việc, sau khi tốt nghiệp sẽ làm chính thức”.
“Hay quá. Kế hoạch thật hoàn mỹ”.


“Do đó, nhi thần khẩn khoản mẫu hậu giúp đỡ một tay. Ngài chịu khó về làm hiệu trưởng khóa đầu của trường dạy nghề. Sau này nữ tử cả thiên hạ sẽ là học trò của ngài. Tên tuổi của ngài cũng vì thế mà vang danh sử sách, thiên thu muôn đời”.


“Được. Liễn nhi. Ta đồng ý. Việc này ta chắc định”.
“Vậy là quá tốt rồi. Có mẫu hậu giúp sức, việc này tất sẽ thành. Nhi tử thay mặt chúng sinh phụ nữ xin cảm tạ mâu hậu trước.”
“Không. Chính chúng ta mới phải cảm tạ ngươi. Bởi vì ngươi đã suy nghĩ cho chúng sinh nữ tử.”


“Vâng. Nhi thần không cãi láo nữa. Hậu, mau cùng trẫm mời mẫu hậu thưởng thức trà ngon”.
“Con dâu, cung kính mời mẫu hậu thưởng trà”.
---------






Truyện liên quan