Chương 64: Đá Thạch Anh (1)

Đinh Liễn trầm ngâm suy nghĩ, tay hắn gõ gõ lên tay vịn ngai vàng bằng Thạch Anh Tím. Phía dưới vẫn còn đang tranh luận say sưa về đúc tiền và các biện pháp chống làm giả. Người thì cho rằng ra thánh chỉ kẻ nào làm và lưu hành tiền giả sẽ bị chém đầu cả nhà.


Người thì bảo đúc nhiều loại kim loại vào một chỗ thành một loại hợp kim. Người thì nói tiền phải đúc với hoa văn tinh xảo...Rất nhiều sáng kiến được đưa ra nhưng đều có hạn chế rất lớn về nguyên liệu và kỹ thuật. Cho nên tạm thời không chút nào khả thi. Bất ngờ, Lương Ngọc làm bầm nói:


“Hazz. Ước gì tiền nhiều như đá quý thì hay biết mấy...”


Người nói vô ý nhưng người nghe lại hữu tình. Đinh Liễn giật nảy mình như người tỉnh mộng. Một luồng suy nghĩ táo bạo trong đầu hiện ra. Chúng lớn dần rồi như dòng thác lũ chạy qua tất cả từng tế bào não. Hắn đã nghĩ ra. A ha. Hắn đã nghĩ ra vấn đề giải quyết rồi.


Đinh Liễn bỗng đứng bật dậy khỏi ngai vàng, hắn hai mắt tỏa sáng, khí thế của skill Nhập Tâm phát ra như bão bao phủ lấy tất cả mọi người. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn...


“Ha. Ha. Ha. Trẫm nghĩ ra rồi. Ta nghĩ ra biện pháp rồi. Đúng là đi mòn gót sắt lại không thấy, khi không cần lại tìm chẳng mất chút công phu. Ha ha ha”.


available on google playdownload on app store


Mọi người bị khí thế của Đinh Liễn áp chế và đè xuống. Tim mọi người như bị bóp nghẹt, mũi như khó hít thở vì không khí đặc quánh, não ông ông như gặp phải trọng kích, miệng rỉ ra hàng máu tươi. Chúng hạ quan quỳ rạp xuống đất đầy sợ hãi. Đây chỉ là Đinh Liễn vô tình thả ra uy áp chứ không phải đặc biệt nhắm vào ai. Nếu không phút này liền có án mạng xảy ra.


Đinh Liễn sau cơn kích động bỗng nhận ra mình quá đà liền thu hồi khí thế. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Mặt vẫn còn đầy vẻ hoảng sợ. Thập Đại Đô Đốc còn đỡ vì họ là quân nhân lại còn trẻ, nhưng tứ trụ triều đình, Lương Ngọc các cung nữ, thái giám thì không được may như thế. Đinh Liễn vội nói chữa:


“Trẫm quá kích động. Các ái khanh không sao chứ?”
Cả bọn vội vàng bảo không sao. Nhưng thực tế là có sao. Song không ai dám trách Hoàng Đế cả. Họ đâu muốn bị mất đầu. Thế nên đành phải nói dối. Đinh Liễn nhìn ra được điều ấy nhưng cũng không nói gì.


Người lãnh đạo ấy mà, đôi khi sai lầm ra đó nhưng quyết không thể nhận sai. Vì khi nhận sai, thì không còn là lãnh đạo nữa. Thật ra, trong đời lãnh đạo cũng nên có một hai lần nhận sai, nhưng lãnh tụ thì không nên. Nếu có sai hãy sửa bằng hành động chứ lời nói thì không nên thốt ra.


“Các vị ái khanh ngồi xuống uống trà đi. Rồi trẫm có chuyện bàn với các khanh”.
- Vâng ạ.


Chư vị đại nhân ngồi lại xuống ghế, các cung nữ bắt đầu thay ấm trà mới. Đây là loại trà xanh kết hợp với vỏ quýt, uống rất thơm và có tác dụng ấm bụng ngày đông. Đinh Liễn cũng bắt đầu suy nghĩ và cấu tứ bộ khung ý tưởng.


Thông qua chuyện này, hắn đã nhận ra rất nhiều điều mà trước kia hắn biết nhưng lại không hiểu. Có những thứ hay dùng hàng ngày nhưng lại không biết nó có nguồn gốc ở đâu. Có những từ ngữ vẫn nói hàng ngày nhưng lại không biết nó bắt nguồn từ đâu.


Nói ví dụ, thời hiện đại hàng tháng vẫn nói chuyện với nhau là đi làm để cuối tháng nhận "lương". Lương hiện đại thì tất nhiên là bằng tiền nhưng tại sao lại không gọi là tiền thù lao, tiền công mà lại gọi là Lương.


Hóa ra là từ thời này, người ta trả công bằng lương tức thóc nên dẫn tới cứ sau mỗi tháng lại gọi nhận lương. Về sau này, dù đã trả tiền công bằng tiền nhưng vẫn gọi số tiền ấy bằng từ Lương.


Ngày nhỏ, hắn thấy mọi người nói chuyện cái gì cũng quy ra thóc từ tiền điện , tiền học, tiền ăn bát phở...tất cả đều quy ra thóc. Thói quen này đến tận những năm 90, 2000 ở các vùng quê vẫn còn sử dụng. Hắn nhớ lúc ấy muốn ăn bánh cuốn, hắn chỉ cần mang theo một hai ký thóc đem đến lò bánh cuốn, người ta cân thóc xong thì sẽ cân bánh cuốn cho hắn mang về.


Vậy là ngoài việc sử dụng tiền trong mua bán thì giữa các cộng đồng nông thôn vẫn còn thịnh hành cách trao đổi hàng hóa với nhau. Mãi cho đến khi đất nước mở cửa thị trường, các loại hàng hóa phong phú, các loại công việc bùng nổ, thì lúc ấy tiền mới chính thức chiếm lĩnh 100% các giao dịch. Lúc ấy, mọi người bắt đầu dùng từ Quy ra tiền chứ không dùng từ Quy ra thóc như trước nữa. Câu chuyện này thật thú vị.


Hắn cũng ngộ ra một số biện pháp để xã hội và mọi tầng lớp nhân dân chấp nhận giao dịch bằng tiền. Đầu tiên hãy tạo ra thật nhiều công việc và ngành nghề để có thể thúc đẩy việc trả lương bằng tiền. Thứ hai là tạo ra đủ mọi loại hàng hóa và tiện ích để nhân dân thèm muốn sở hữu và phải mua bằng tiền.


Thứ ba, giúp cho nhân dân tăng năng suất lao động để cho sản phẩm làm ra của họ thừa hơn nhu cầu thực tế khiến họ xuất hiện nhu cầu muốn bán sản phẩm dư. Thứ tư, cổ vũ thương nghiệp phát triển, để cho chính các thương nhân đi thúc đẩy việc trao đổi hàng hóa bằng tiền...


Đinh Liễn hắng giọng. Uh hừm. Mọi người trật tự hướng mắt về Đinh Liễn. Đinh Liễn gọi Lương Ngọc :


“Lương Ngọc, gia tộc ngươi giỏi việc buôn bán như vậy việc nắm bắt các loại giá cả các mặt hàng đều có tay nghề phải không? Vậy, ngươi thử xem giá mấy viên đá này đáng bao nhiêu thóc hoặc bạc?”


“Nói đoạn, Đinh Liễn thi triển siêu năng lực triệu hồi ra 8 viên đá thạch anh đủ mọi màu sắc bằng ngón tay cái.”


Đá Thạch Anh kiếp trước còn có tên tiếng anh là Quartz, tên tiếng Hán là Thủy Ngọc. Trong thế giới đá quý đây là loại đá được sử dụng nhiều nhất và phổ biến nhất. Vậy đá Thạch Anh có mấy màu chính? Đá Thạch Anh có 8 màu chính là các màu: tím, xanh, vàng, hồng, đỏ, trắng, nâu đất và màu đen. Mỗi màu sắc lại có những đặc điểm và ý nghĩa khác nhau, bởi chứa chúng các loại năng lượng Khí Vận khác nhau.


Lương Ngọc mắt sáng lên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoàng Đế thi triên phép thuật nên cũng rất kích động. Bệ hạ quả nhiên là Thần, nếu không phải là Thần chân chính thì cũng là Bán Thần. Nếu không làm sao mà có thể sử dụng pháp thuật được cơ chứ. Hắn cẩn thận, nhận lấy khay đá từ thái giám. Sau đó lật từng viên đá lên quan sát kỹ. Đây là một trong những nghiệp vụ chính của những người buôn bán.


Mọi người cũng đang rất tò mò không biết các loại đá kia có giá trị thế nào. Bọn hắn cũng chỉ biết một hai loại. Nghe nói còn quý hơn vàng bạc chứ cụ thể như thế nào bọn hắn cũng mù tịt. Lương Ngọc bắt đầu hắng giọng, đây là lĩnh vực của hắn nên hắn có quyền uy tuyệt đối...à mà không, có lẽ Hoàng Đế bệ hạ là ngoại trừ. Cũng không phải, bệ hạ không phải là con người nên không có tính vào đây. Hắn vẫn có quyền uy nhất cho nên hắn có sự kiêu ngạo:


“Muôn tâu bệ hạ. Tất cả các viên đá này đều là đá quý có tên gọi là Thạch Anh. Nó là một dòng họ lớn trong làng đá quý và ngọc đá. Thạch Anh vì là đá nên khai thác còn khó hơn cả vàng bạc. Độ quý giá thì vô lượng. Giữa các loại đá cũng tùy theo một số tiêu chí mà được gọi là tốt hay kém tốt”.


Ngừng một chút, Lương Ngọc bắt đầu giảng giải về vẻ đẹp bên ngoài của đá quý.
Đầu tiên là Màu sắc


Mỗi loại đá quý thiên nhiên mang màu sắc đặc trưng riêng. Đối với từng loại đá, màu sắc giữa các viên cũng có đôi chút khác biệt. Khi xem xét một viên đá, màu sắc càng đậm và tươi thì được xem là đẹp và có giá trị.
Thứ hai là độ trong suốt.


Một viên đá được xem là đẹp nhất khi độ trong suốt của nó lớn. Đá càng trong suốt, giá trị càng cao. Tiêu chí này đặc biệt quan trọng ở kim cương và những loại đá có màu sắc tươi sáng.
Thứ ba là độ ánh.


Đối với đá quý, ánh có nghĩa là độ phản chiếu ánh sáng của nó. Đá quý có độ phản chiếu càng lớn thì càng. Độ trong suốt có thể đánh giá sơ qua bằng mắt thường. Nhưng những người sư phụ lâu năm trong nghề mới có thể đánh giá chuẩn xác nhất.


Thứ tư là các khả năng đặc biệt
Đôi khi chúng ta có thể tìm thấy một viên đá không có vẻ ngoài hấp dẫn nhưng lại được bán với giá rất cao. Đó là nhờ nó sở hữu những khả năng đặc biệt hiếm có.


Ví dụ như hiệu ứng ngũ sắc của đá Ô ban hay hiệu ứng mắt mèo, hiệu ứng sao của đá hồng ngọc. Những yếu tố này khiến giá trị của viên đá tăng lên rất nhiều.
Thứ năm là độ bền


Đá quý cũng được đánh giá chất lượng dựa vào độ bền. Có hai tiêu chí chủ yếu chính là độ cứng và độ dai và độ bền.
Cuối cùng là độ hiếm có:


Một viên đá chỉ thực sự quý và có giá trị cao khi hiếm thấy. Cho nên mới gọi là quý hiếm. Nếu xuất hiện đại trà thì chúng không còn được gọi là quý nữa.
-------






Truyện liên quan