Quyển 2 - Chương 5: Mỹ nam trong lòng (5)
Phượng Khuynh Ca duỗi duỗi người, tóc dài như tấm lụa dài trải trên thác nước phủ kín trên giường. Hơi thở kế bên sớm đã biến mất. Đêm qua, Phượng Tử Thịnh giống như ăn phải thuốc kích thích, cô không rõ có phải do bức tranh cô vẽ ảnh hưởng đến hắn, sau đó lại đè cô ra điên cuồng muốn năm lần bảy lượt. Hiện tại cả người cô biến thành vô lực hơn nữa dấu vết trên người muốn che cũng không được.
Hôm nay cô sẽ không đi Bạch gia. Cô muốn điều tr.a một chút chuyện về Phong Thất Hiên. Sau khi kết thúc cuộc họp ngày hôm qua cô nhìn thấy ánh mắt của hắn có điểm lạ, cô phải biết rõ chuyện gì xảy ra.
Lười biếng mặc quần áo, cầm lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài. Phượng Khuynh Ca tuỳ ý liếc mắt nhìn thấy di động báo cuộc gọi nhở của Bạch Dật Thuỷ. Nghĩ lại cũng đúng, hiện tại đã hơn mười giờ, bình thường giờ này cô đã ở Bạch gia. Không nhìn thấy cô hắn gọi điện hỏi một chút cũng không sai. Nhưng mà cô làm thư ký của Phong tổng giờ vẫn không xuất hiện cũng không ai hỏi đến?
Phượng Khuynh Ca gọi điện cho Bạch Dật Thuỷ muốn nói với hắn hôm nay cô sẽ không qua đó. Điện thoại vừa thông đầu dây có người lên tiếng: “phượng tiểu thư?”
Phương Khuynh Ca có chút ngốc, giật mình nhớ đến là tiếng của quản gia. Cô nhìn số điện thoại trên máy, số này là của Bạch Dật Thuỷ, như thế nào: “Quản gia thúc? Anh Bạch đâu?”
"Phượng tiểu thư, người có thể qua đây một chút được không? Thiếu gia sinh bệnh!” giọng điệu của quản gia có chút bất đắc dĩ.
Phượng Khuynh Ca nghĩ một chút, lập tức đáp: “được, con lập tức qua đó.”
Phượng Khuynh Ca lấy túi xách ra ngoài, bình thường cả đoạn đường cô đi hơn một giờ nhưng hôm nay chỉ có bốn mươi phút. Thời điểm cô xuất hiện trước bạch gia, lão quản gia có chút kinh ngạc.
"ANh Bạch ở đâu? Gọi bác sĩ chưa?” Phượng Khuynh Ca theo quản gia vào phòng Bạch Dật Thuỷ. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng ngủ của hắn. Trước đó cô chỉ ở phòng khách cùng phòng vẽ tranh.
Quản gia cười khổ có chút bất đắc dĩ. Ông nhìn người nằm trên giường nói: “thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là…không thích bệnh viện, cũng không thích thuốc uống hay tiêm.”
Phượng Khuynh Ca chạm lên trán hắn, than nhẹ: “nóng quá, anh ấy có sốt không? Bao nhiêu độ?”
"Bốn mươi!" Quản gia nói: "Bất quá Phượng tiểu thư yên tâm, mọi người đã lau mát cho thiếu gia, chính là thời gian hạ sốt rất lâu chỉ có thể uống thuốc mới mau hạ.”
“đem thuốc đến đây, chuẩn bị thêm nước ấm cùng khăn khô.” Phượng Khuynh Ca ngồi trên giường nhìn khuôn mặt Bạch Dật Thuỷ đỏ bừng, hai chân mày nhíu lại lộ ra vẽ khó chịu.
Sau khi đưa thuốc, nước ấm huẩn bị sang cho cô liền mang theo mọi người lén lút ra ngoài.
Phượng Khuynh Ca bỏ thuốc vào trong ly nước chờ cho đến khi tan hết cô đem ly nước uy đến miệng hắn. Khuôn mặt Bạch Dật Thuỷ càng thêm thống khổ, đầu di chuyển tránh nén, đầu lưỡi dùng sức đem toàn bộ thuốc đẩy ra ngoài. Phượng Khuynh Ca nghĩ nghĩ, chính cô hóp một ngụm thuốc, dùng môi áp lên môi hắn. Bạch Dật Thuỷ cảm nhận mùi thuốc liền né tránh đầu lưỡi tiếp tục đẩy ra, Phượng Khuynh Ca biết hắn sẽ hành động như vậy liền dùng đầu lưỡi chính mình ngăn chặn.
Hai môi chạm nhau, đầu lưỡi dây dưa chẳng những uống được thuốc mà chính mình đang hưởng thụ cũng không hay biết. Phượng Khuynh Ca có chút khó chịu rời khỏi, mặt cô đỏ ủng, tim đập nhanh hơn, giúp hắn nằm trên giường ngay ngắn, sửa lại chăn cô liền quay đầu xấu hổ không dám nhìn.
Đây là người đầu tiên cô động tâm, hiện tại mỹ nam nằm trước mắt làm sao không có phản ứng? Chính là...