Chương 50: Vi phu cũng đói bụng
Hô hấp dần trở nên nóng rực da thịt hai người an ủi lẫn nhau, thời gian giống như đột nhiên chậm lại, cảm giác mỗi một giây đều quá dài như vậy, chậm rãi, môi Cung Mạch Khiêm ôn nhuận cực nóng rốt cục chạm vào môi anh đòa của Vân Khinh, hai môi trong nháy mắt dính với nhau, giống như có một dòng điện đột nhiên chạy vào trái tim của hai người bọn họ.
Đôi mắt Cung Mạch Khiêm tràn đầy nhu tình ý cười sáng quắc, thì ra mèo con của hắn cũng khẩn trương nha… Ha ha, rốt cục nàng cũng đã không bình tĩnh sao? Lòng của nàng… Rốt cuộc… đã bắt đầu tiếp nhận hắn sao?
Hơi thở nóng rực đập vào mặt, môi Cung Mạch Khiêm ôn nhuận gắt gao hôn lên đôi môi Vân Khinh, dùng lưỡi linh hoạt ẩm ướt của hắn khiêu khích Vân Khinh, xâm nhập vào trong miệng của nàng, mềm nhẹ ɭϊếʍƈ tai mềm mại của nàng giống như an ủi cảm giác khẩn trương của nàng. Ngay lúc Vân Khinh từ từ trầm tĩnh lại thân thể không cứng ngắc như vậy nữa, cảm nhận được động tác của Cung Mạch Khiêm dần dần trở nên mãnh liệt, thân thể nằm trên người Vân Khinh, hai người kề sát nhau nằm trên giường mềm mại.
“Ưm… ưmm…” Rốt cuộc không thể khắc chế chính mình Cung Mạch Khiêm điên cuồng hôn sâu Vân Khinh, mãnh liệt tùy ý đoạt lấy nước bọt trong miệng nàng, luồn quét từng cái góc trong miệng nàng, cái lưỡi ẩm ướt không ngừng dây dưa cùng nàng, truy đuổi, chơi đùa, cùng múa, bá đạo cướp đoạt hô hấp của nàng…
Không đủ! Căn bản là không đủ! Tư vị của nàng quả thực là mỹ vị nhân gian làm cho hắn muốn ngừng mà không được, không nghĩ rời đi, lại càng không muốn buông ra! Trong lòng chỉ có một cái ý niệm, là: Muốn nàng, hung hăng yêu nàng!
Càng hôn càng sâu Cung Mạch Khiêm điên cuồng chiếm lấy thần trí Vân Khinh, nàng vô lực chống đỡ, chỉ có thể bất lực vươn hai tay lên cổ hắn, theo động tác dẫn dắt của hắn, dưỡng khí còn sót lại trong lồng ngực càng ngày càng loãng. Đầu óc Vân Khinh bởi vì Cung Mạch Khiêm hôn sâu mãnh liệt nên tạm thời thiếu dưỡng khí, hiện tại trở nên mờ ảo không rõ, căn bản là không thể tự hỏi, cả người yếu đuối vô lực tùy ý hắn đoạt lấy, âm thanh mê người không thể khống chế từ trong miệng nàng tràn ra.
Âm thanh ái muội mà yêu kiều quanh quẩn bên tai Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh ngây ngô đáp lại lại giống như ủng hộ Cung Mạch Khiêm xâm chiếm. Ngay tại thời điểm Vân Khinh không thể hô hấp, Cung Mạch Khiêm hảo tâm để nàng thở, hơi hơi rời môi của nàng kéo ra một chút khoảng cách, hai môi xuất hiện một chỉ bạc ái muội, hình ảnh đúng là vô cùng mị hoặc.
Rốt cục có không khí hô hấp Vân Khinh tham lam hít thở, trong đầu trống rỗng nàng liền kinh ngạc nhìn nụ cười vô cùng tà tứ, vô cùng nhu tình của Cung Mạch Khiêm, thần trí hỗn độn dường như vẫn chưa tỉnh táo lại.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Vân Khinh đỏ bừng mà say lòng người, đôi mắt ngày thường bình thản giống như hắc bảo thạch lúc này tràn ra một mảnh kiều mỵ. Nàng dưới thân ngàn vạn mê người, vô cùng câu hồn, hắn thật vất vả mới áp chế được nơi nào đó rục rịch muốn thức tỉnh, không có biện pháp, đành phải dời đi lực chú ý của mình.
Con ngươi đen hàm chứa sâu thẳm hiện lên một tia ẩn nhẫn bất đắc dĩ, bây giờ còn chưa thể ăn a… Hắn không thể vì cái tham nhất thời mà chặt đứt hạnh phúc về sau nha.
“Ha ha… Xem ra về sau vi phu cần luyện tập với mèo con nhiều hơn một chút mới được, miễn cho mèo con về sau bởi vậy…” Nhưng mà nói đến cuối cùng lại không nói thêm gì nữa, nhưng Vân Khinh lại biết nội dung phía sau hắn không nói hết là gì. Vân Khinh không mở miệng, chỉ lẳng lặng nằm thở gấp, muốn bình phục cảm xúc sắp không thể khống chế của nàng.
Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, trên mặt Cung Mạch Khiêm ôn nhuận nhộn nhạo ý cười vô cùng mị hoặc, con ngươi đen tràn đầy ánh sáng lóe ra tình ý, “Mèo con, nàng thẹn thùng sao?” Tiếng nói khàn khàn mang theo khiêu khích nhè nhẹ từ miệng hắn tràn ra.
“… Không có…” Vân Khinh yên lặng dời tầm mắt đối diện Cung Mạch Khiêm, tiếng nói thản nhiên lạnh nhạt mà kiều mị, trái tim của nàng đang không ngừng nhảy lên mãnh liệt, nhưng… Nàng không muốn thừa nhận đó là bởi vì thẹn thùng mà khiến cho tim đập nhanh.
Cung Mạch Khiêm không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của nàng, trước mắt lông mi của nàng được tạo hình rất đẹp, môi anh đào của nàng bởi vì bị hắn hôn mà sáng bóng hồng nhuận mê người, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt nàng nhu hòa duy mĩ, lộ ra mị sắc nhè nhẹ, rất mê người.
Không phải xấu hổ sao? Ha ha… Vậy là tốt rồi đến lúc ‘Chính sự’ của hai người bọn họ thì… Ha ha… Trên mặt Cung Mạch Khiêm nhộn nhạo ý cười vô cùng chói mắt, rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy một mảnh vô cùng mị hoặc, dụ dỗ Vân Khinh trầm luân. Mỗ hồ ly giảo hoạt lại bắt đầu tính kế người… Phúc hắc, rất phúc hắc.
“Mèo con còn muốn tiếp tục ngủ sao?” Cung Mạch Khiêm hơi hơi kéo khoảng cách của hai người ra, cúi người nhìn Vân Khinh dưới thân cất giọng ôn hòa nói. Hiện tại, không phải thời điểm có thể tiến triển nhanh, vạn nhất dọa mèo con của hắn chạy đi vậy thì mất nhiều hơn được nha… Cho nên vì hạnh phúc về sau hắn đành phải ủy khuất chính mình tạm thời không thể đem nàng ‘sách cốt nhập phúc’ được.
“… Không được… Ta đói bụng.” Thấy Cung Mạch Khiêm dời đề tài, Vân Khinh thu hồi tầm mắt của mình, nhìn hắn thản nhiên nói, nhưng câu trả lời tiếp theo làm cho nàng nhịn không được ảo não chính mình thế nào lại ăn nói hàm hồ như vậy.
“Đói bụng sao? Vi phu cũng đói bụng! Hơn nữa là rất đói bụng, rất rất đói bụng…” Ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Khinh, đôi mắt đầy ý cười ôn hòa hàm chứa một tia thâm ý mịt mờ.
Ngữ điệu mang theo hứng thú lời nói làm cho trong lòng Vân Khinh vừa bình tĩnh đi xuống nhất thời lại nhấc lên sóng to gió lớn, nàng biết, hắn là vì nàng mà nhẫn nại khi hắn đang bừng bừng phấn chấn, hẳn là rất khó chịu? Nàng thấy sắc mặt hắn liều mạng ẩn nhẫn, giống như rất thống khổ? Hắn là để ý cảm giác của nàng cho nên mới không tiếp tục đi xuống?
Nàng thật cảm động, cảm giác này giống như là có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng của nàng, giống như chảy đến tứ chi của nàng, làm cho cả người nàng đều cảm thấy ấm áp, thật thư thái… Nếu hắn tiếp tục đi xuống, nàng, sẽ có phản ứng gì? Là kháng cự hay là… Chắc là sẽ không kháng cự? Nàng không nghĩ kháng cự hắn, cũng vô lực kháng cự… Nhưng là… Nàng hiện tại cần thời gian, cần chậm rãi tiêu hóa.
Mấy trăm năm nàng đều một mình lẳng lặng ở Địa phủ, sau khi thấy được Thanh Y nàng vẫn giữ lại bên người không để nàng rời đi. Thời gian dần dần cũng trôi nhanh, bất tri bất giác Thanh Y cũng chậm chậm tiến vào trong lòng của nàng, mà nàng cũng thành thói quen có sự tồn tại của Thanh Y, nhưng chỉ cho Thanh Y ở gần. Hiện tại, đột nhiên một bóng dáng màu trắng xâm nhập vào lòng của nàng, trong khoảng thời gian ngắn làm cho nàng thực khó tiếp nhận, thực hỗn loạn…
Nhưng nàng khẳng định là hắn, đã ở sâu trong lòng của nàng, đuổi không đi, quên không được …
“Ha ha… Đến, để vi phu mặc y phục giúp nàng, thời tiết trở lạnh rồi, nếu không mặc ấm, sinh bệnh thì sẽ không tốt lắm nha.” Động tác mềm nhẹ giúp Vân Khinh mặc xong y phục, nhìn sắc mặt giật mình của Vân Khinh, đôi mắt Cung Mạch Khiêm âm u chợt lóe, quyết định không “ăn” nàng, hắn sẽ chậm rãi xâm nhập vào trong lòng nàng, hoàn toàn giữ lấy nó, chỉ là hiện tại bọn họ cần thời gian.