Chương 60: Hạ độc

Edit: BạchBeta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy(Vy Vy đã trở lại!!!)
“Đến đây, ngồi xuống đi.” Cung Diệc Diệp mời chào tiếp đón.


Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, Cung Diệc Diệp nhìn Cung Mạch Khiêm rồi lên tiếng: “Hoàng huynh đã đặc biệt chuẩn bị riêng rượu ngon, thức ăn ngon cho các ngươi đây, vốn dĩ cũng muốn chiêu đãi cả Ngũ hoàng đệ nhưng đáng tiếc là hắn có chuyện đột xuất nên không đến được, đúng rồi, sức khoẻ Tam hoàng đệ có tốt hay không?”


“Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Nhị hoàng huynh quan tâm.” Cung Mạch Khiêm cười ôn hoà.


“Nói gì vậy, Nhị hoàng huynh không thể làm gì cho Tam hoàng đệ, thật sự là hổ thẹn, may mà mấy hôm trước thủ hạ ta phái đi mời tới một ít thần y ở chỗ bọn họ, hay là để bọn họ bắt mạch cho Tam hoàng đệ đi, biết đâu có thể có phương pháp nào đó giúp sức khoẻ Tam hoàng đệ khá hơn.” Cung Diệc Diệp có vẻ rất quan tâm Cung Mạch Khiêm. Ở trong mắt người ngoài, hắn quả thực là huynh trưởng tốt yêu thương đệ đệ.


Nghe vậy, đáy mắt Cung Mạch Khiêm loé lên một tia sáng lạnh, thuận tiện cười càng hiền lành: “Được, Nhị hoàng huynh để tâm hoàng đệ như vậy, hoàng đệ khắc sâu vào ngũ tạng (nội tạng).”


“Ha ha, huynh đệ với nhau còn khách sáo làm gì, thân là hoàng huynh, quan tâm hoàng đệ là chuyện đương nhiên, mau mau mau, dùng bữa, dùng bữa đi.”


available on google playdownload on app store


Vân Khinh lẳng lặng ngồi bên cạnh Cung Mạch Khiêm mà không hé răng nói nửa lời, chỉ là khi nàng vô tình nhìn thấy đoá hoa trong chậu hoa bên cạnh cửa sổ đang toả hương thơm ngát thì sâu trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia sáng u tối khác thường.


Ngôn Thiên Nhu vẫn trầm mặc ngồi đó ăn đồ ăn trong bát, liếc đến dung nhan tinh xảo của Vân Khinh thì đáy mắt ngưng tụ ghen tỵ cùng phẫn hận, sau đó giống như nghĩ tới chuyện gì đó vui vẻ nên tâm tình lại tốt còn cong môi cười đầy thâm ý.


Sau khi ăn xong, Cung Diệc Diệp kêu người dọn dẹp rồi gọi mấy danh y kia đến nội đường, “Thần y, mời giúp Tam hoàng đệ của ta xem một chút, xem có thể giúp đệ ấy điều trị thân thể hay không? Mặc kệ dùng dược liệu quý báu thế nào, chỉ cần Tam hoàng đệ dùng có tác dụng thì cứ việc kê đơn.”


“Vâng vâng vâng, chúng ta nhất định tẫn hết khả năng.” Những người đó nghe Cung Diệc Diệp nói xong liền lập tức gật đầu đáp.
“Mời Tam hoàng tử đưa tay của ngài đặt lên gối mềm này, Kiều mỗ nhất định ra sức giúp ngài xem mạch.” Một người cung kính nói với Cung Mạch Khiêm.


“Được, vậy làm phiền thần y.” Cung Mạch Khiêm phối hợp đưa tay đặt lên gối mềm bắt mạch, vẻ mặt vô cùng hiền lành.
“Không dám, không dám.” Người nọ bật người nói rồi tĩnh tâm bắt mạch.


Một lúc lâu sau, người nọ hơi nhíu nhíu mày, đôi mắt loé lên thần sắc phức tạp, giống như đang gặp rắc rối gì đó, sau đó rút tay về.
“Tam hoàng đệ thế nào?”


“Xin thứ cho Kiều mỗ nói thẳng, mạch tượng của Tam hoàng tử xem ra rất không vững vàng, nhưng do đâu mà vậy…xin thứ Kiều mỗ vô năng, vẫn không nhìn được ra.”
“Sao có thể không nhìn được?”


“Kiều mỗ học nghệ không tinh, hổ thẹn hổ thẹn, chi bằng để thần y khác đến xem một chút xem có thể giúp Tam hoàng tử hay không.”
“Ngươi không phải thần y sao? Vì sao có thể không chẩn ra bệnh?” Cung Diệc Diệp nghe như thế liền vô cùng phẫn nộ, còn chưa nói xong đã bị Cung Mạch Khiêm ngăn lại.


“Nhị hoàng huynh, không sao, ở đây còn có vài người kìa, để bọn họ cùng xem đi, nếu vẫn không thể nhìn ra bệnh gì cũng không sao, dù sao cơ thể đệ tự đệ biết, hiện tại không giống trước kia ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng đệ cũng đã thấy mãn nguyện rồi.” Cung Mạch Khiêm tự giễu, vẻ mặt đầy cô đơn.


“Tam hoàng đệ đừng nghĩ như vậy, để thần y khác xem xem.” Cung Diệc Diệp an ủi hắn, sau đó để người tiếp theo lên bắt mạch cho hắn.
Đến người cuối cùng cũng vẫn lắc đầu như trước, rất rõ ràng, tất cả bọn họ đều chung một đáp án, không thể tìm ra nguyên nhân Cung Mạch Khiêm bị như vậy.


Biết được kết luận của bọn họ, Cung Mạch Khiêm không nói thêm gì mà ngược lại còn an ủi Cung Diệc Diệp gần như đang phẫn nộ: “Nhị hoàng huynh, người tự có mệnh, hoàng đệ hiện tại đã tốt hơn so với trước kia nhiều, về phần sau này thế nào thì thuận theo ý trời đi, có rất nhiều chuyện cũng thể cưỡng cầu. Thời gian cũng không còn sớm, đệ cùng Khinh Nhi cáo từ trước. Nhị hoàng huynh mỗi ngày đều phải giúp đỡ phụ hoàng giải quyết chính sự, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”


“Được, vậy hoàng huynh sẽ không tiễn các ngươi.” Cung Diệc Diệp nghe vậy liền loé tia nhìn âm hiểm, tiện đà nở nụ cười tiễn khách.
“Chúng ta cáo từ đây.” Cung Mạch Khiêm mang theo Vân Khinh luôn im lặng không nhanh không chậm đi giống như tản bộ rời khỏi Diệp phủ.


Cung Diệc Diệp đứng đó nhìn chằm chằm cửa lớn, những lời Cung Mạch Khiêm vừa nói thực sự là đang cảm thán hay là có thâm ý gì khác muốn nói với hắn? Không thể cưỡng cầu sao? Chỉ cần là thứ Cung Diệc Diệp hắn muốn, không ai có thể ngăn cản được. Cái vị trí kia Cung Diệc Diệp hắn cũng nhất định muốn.


Vẻ âm ngoan dần dần ngựng tụ trong mắt Cung Diệc Diệp.
“Diệc Diệp, bọn họ….thật sự sẽ không phát hiện sao?” Ngôn Thiên Nhu nghĩ nghĩ một chút rồi chần chừ nói.


“Phát hiện cái gì? Không phải chúng ta cũng chưa làm gì sao?” Cung Diệc Diệp cười nhạo Ngôn Thiên Nhu rồi chuyển ánh mắt đến bồn hoa mà Vân Khinh đã nhìn lúc trước, ánh mắt hiện lên vẻ độc ác. Bồn hoa này cũng không phải độc, nhưng có thêm một ít đồ ăn trên bàn…thì sẽ trở thành độc dược trí mạng, sở dĩ những người đó bắt mạch cho Cung Mạch Khiêm là vì xác định hắn có trúng độc này hay không.


“Thế nào?” Thu hồi tầm mắt, Cung Diệc Diệp bình tĩnh hỏi mấy người vừa bắt mạch cho Cung Mạch Khiêm.
“Hồi bẩm Nhị hoàng tử, từ mạch tượng mà nói, độc kia đích thực đã xâm nhập vào cơ thể hắn, hơn nữa cơ thể hắn thật sự rất yếu ớt.” Một người trong đó đi lên cúi đầu bẩm báo.


“Được rồi, đi xuống đi.” Cung Diệc Diệp nâng tay vẫy lui người đó, chỉ cần độc đã nhập thể là tốt rồi.
Những người đó được Cung Diệc Diệp cho phép xong liền lập tức lui xuống.


“Diệc Diệp, chàng có cảm thấy nữ nhân kia hình như có chút khang khác hay không?” Chờ mọi người lui hết xuống để lại hai người trong phòng, Ngôn Thiên Nhu giả bộ như lơ đãng, ánh mắt đen nhánh không chớp nhìn chăm chú vào hắn giống như vô tình muốn biết hắn đang nghĩ gì.


Từ sau khi Cung Diệc Diệp nhìn thấy sát tinh kia vẫn luôn khiến cho nàng bất an nên phải thử hắn.
Cung Diệc Diệp nghe vậy thì nhíu mày hỏi ngược lại, “Có gì khác?”


“Chẳng lẽ chàng không phát hiện nàng trở nên, trở nên…đẹp hơn sao?” Ngôn Thiên Nhu cắn nhẹ môi, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thật, hơn nữa vì muốn biết suy nghĩ của Cung Diệc Diệp đối với sát tinh ch.ết tiệt kia, nàng cũng không tiếc nói ra lời nàng không muốn nói.


Đẹp hơn, hơn nữa còn là đẹp thêm phần hấp dẫn, nhưng những điều này hắn sẽ không nói ra, dù sao hắn còn phải lợi dụng thế lực của Ngôn Khánh Phong trong triều để giúp đỡ mình. “Có sao? Ở trong mắt bổn hoàng tử, nàng mới là đẹp nhất.” Cung Diệc Diệp dùng tay phải nâng cằm Ngôn Thiên Nhu, đôi mắt hoa đào mang theo chút tà khí nhìn nàng.


“Thật sao?” Lời nói của Cung Diệc Diệp khiến lòng nghi ngờ của Ngôn Thiên Nhu tan thành mây khói, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, mặt nàng không tự giác mà ửng đỏ mê người.


“Đương nhiên là thật, có Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân như nàng ở bên cạnh bổn hoàng tử, trong mắt bổn hoàng tử làm sao có thể chứa thêm ai khác đây.” Tay kia của Cung Diệc Diệp đặt lên vòng eo mảnh khảnh, ngón tay cách một tầng quần áo mà di chuyển, đốt lên từng đám lửa nhỏ.


“Ưm, Diệc Diệp, đừng ở trong này, chẳng may có người….” Ngôn Thiên Nhu lúc này đã bị lạc trong thâm tình của Cung Diệc Diệp, yêu kiều đối với hắn lộ vẻ dục cự còn nghênh, vẻ mặt vô cùng kiều mỵ.


“Vậy chúng ta liền vào phòng.” Cung Diệc Diệp nhìn Ngôn Thiên Nhu đang cúi đầu đầy thẹn thùng mà nhộn nhạo, thanh âm tà khí vừa dứt liền ôm nàng nhanh chóng đi vào buồng trong.


“Aiya, chán ghét, chàng xấu lắm…” Ngôn Thiên Nhu giả vờ gõ nhẹ vào ngực Cung Diệc Diệp, khí lực nhỏ không đau không ngứa, tâm tình Ngôn Thiên Nhu đã hoàn toàn tự động bay tới việc bọn họ sẽ làm tiếp theo, cơ bản không hề nhìn thấy lãnh ý trong mắt Cung Diệc Diệp.


Ngươi, cũng chỉ là quân cờ có giá trị lợi dụng mà thôi.
Cung Mạch Khiêm cùng Vân Khinh ngồi trong xe ngựa, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên đường.
“Không sao chứ?” Vân Khinh thản nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn Cung Mạch Khiêm hiện rõ sự lo lắng.


“Ha ha, không sao, mèo con thì sao?” Cung Mạch Khiêm tựa vào tấm đệm dày cười khẽ, thần sắc ôn nhu, tuy rằng biết Vân Khinh không trúng độc nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi thăm.
“Ta không sao.” Vân Khinh chăm chú nhìn hắn, mày liễu nhíu lại.


Quả nhiên lần này Cung Diệc Diệp mở tiệc là có âm mưu, chậu hoa trên cửa sổ kia tuy rằng rất có vấn đề nhưng lại không nhìn ra chỗ nào không dúng, chỉ là một chậu hoa dùng để trang trí mà thôi, nhưng đồ ăn trên bàn lại không giống vậy, có những thứ một mình thì vô hại nhưng nhiều thứ cùng xuất hiện một lúc thì lại có hiệu quả bất ngờ.


May mà trước khi đi hắn cho Vân Khinh ăn một viên giải độc đan sư phụ để lại, còn về phần hắn không dùng là vì hắn biết Cung Diệc Diệp không đơn giản mà bỏ qua cho mình như vậy, Vân Khinh…hắn đối với Vân Khinh…ít nhất hiện tại sẽ không thương tổn nàng.


Cung Diệc Diệp làm sao có thể ngờ được khi hắn nhìn thấy bồn hoa kia liền hiểu rõ âm mưu lần này, cũng may hắn có một sư phụ lão ngoan đồng, tuy rằng bề ngoài tính tình trẻ con nhưng y thuật của ông tuyệt đối không thua người nào, là thần y Vân Y Tử nổi tiếng giang hồ người người đều biết.


Trở về phủ Vân Khinh lập tức kêu Cung Mạch Khiêm ăn giải độc đan, sau đó mới yên lòng.
“Chàng đêm nay muốn làm gì?” Vân Khinh thản nhiên hỏi, trong lời nói đã khẳng định Cung Mạch Khiêm sẽ có hành động vào đêm nay, hắn không phải người sẽ ngồi chờ ch.ết.


“A. Vẫn là phu nhân hiểu rõ vi phu nhất.” Trên khuôn mặt tuấn dật vẽ lên nụ cười mê hoặc lòng người, thừa dịp Vân Khinh còn đang ngây người, hắn nhanh chóng trộm hương trên môi nàng, ừm, mùi vị thật tuyệt vời…
“Ta cũng muốn đi.”
“Phu nhân cũng muốn đi sao?”


“Ừm.” Vân Khinh thản nhiên lên tiếng, hàm chứa sự kiên định không chấp nhận nhượng bộ.
“Thật sự muốn đi?”
“…….”
“Được rồi, nếu phu nhân dùng sắc đẹp hối lộ vi phu, vi phu có thể suy nghĩ một chút.” Cung Mạch Khiêm giống như thoả hiệp nói với Vân Khinh


“…….” Vân Khinh khó nén tức giận trừng mắt nhìn Cung Mạch Khiêm, nhưng lại khiến người ta cảm giác giống như đang làm nũng.


“Phu nhân không muốn đi sao? Vậy vi phu đi trước vậy…” Cung Mạch Khiêm nhìn khuôn mặt hồng nhạt của Vân Khinh, con ngươi sâu thẳm xẹt qua vài ý cười sáng rực, thanh âm từ tính hàm chứa sự trêu tức.


Cung Mạch Khiêm làm bộ phải đi thì cảm thấy cổ tay áo bị người kéo một góc, ý cười trong mắt càng thêm tà tứ, khi nhìn Vân Khinh lại khôi phục thành bộ dáng ôn hoà kia.
“Phu nhân nghĩ xong rồi sao?” Cung Mạch Khiêm không chớp mắt nhìn Vân Khinh.


Vân Khinh không trả lời mà đưa tay ôm lấy cổ Cung Mạch Khiêm, dùng hành động trực tiếp nói cho hắn biết đáp án của nàng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, chậm rãi cảm nhận được hô hấp của nhau.


Đôi mắt đen lánh của Cung Mạch Khiêm không chớp một cái nhìn khuôn mặt tinh xảo đang dần phóng đại trước mắt, tâm tình phập phồng chờ việc chủ động hiếm thấy của Vân Khinh, đôi môi chạm nhau, khoé miệng Cung Mạch Khiêm không tự chủ cong lên, thuận theo rung động trong lòng mà đôi tay ôm eo Vân Khinh dần siết chặt khiến nàng ngã vào ngực mình.


Chậm rãi cạy mở hàm răng ngậm chặt của nàng, cùng đầu lưỡi dây dưa chơi đùa. Không thể kìm lòng mà càng hôn càng sâu, mạnh mẽ mà phóng túng đoạt lấy toàn bộ ngọt ngào của nàng.


Mãi đến khi Vân Khinh sắp không thở được thì Cung Mạch Khiêm mới lưu luyến không rời buông môi nàng ra, trán cụng trán, nhìn nàng thở gấp như đang cướp lấy không khí, Cung Mạch Khiêm thầm cười khẽ.


Ừm, mỹ vị này, thật sự là tú sắc khả cơm (sắc đẹp có thể ăn thay cơm) khiến hắn luyến tiếc buông ra mà chỉ muốn tiếp tục trầm luân. Tuy nhiên bây giờ thì không được, ừm, hương vị mèo con khi chủ động quả nhiên có khác biệt, quá mất hồn, xem ra về sau phải nghĩ nhiều biện pháp cho mèo con chủ động hơn.


Cung Mạch Khiêm vươn ngón tay thon dài trắng nõn cởi áo khoác của Vân Khinh, sau khi Vân Khinh cảm giác được động tĩnh trên người mình chỉ nhìn Cung Mạch Khiêm, thuỷ mâu mang theo một tia ȶìиɦ ɖu͙ƈ mờ mịt mà mê mang cũng nghi hoặc, nàng tin tưởng hắn là người có chừng mực, cho nên cũng không đưa tay ngăn cản, chỉ là im lặng nhìn hắn.


“Ừm, phu nhân nếu lúc này dùng ánh mắt câu dẫn vi phu, vi phu thật sự sẽ không kiềm chế được hiện tại liền một ngụm ăn sạch phu nhân nha.” Cung Mạch Khiêm hôn nhẹ môi Vân Khinh, cười vô cùng tà mị, ánh mắt đen sâu vô cùng vô tận giống như đang dụ dỗ Vân Khinh trầm luân.


Vân Khinh nghe xong liền không nhìn hắn mà vùi đầu vào ngực hắn, tuỳ hắn hành sự, Cung Mạch Khiêm thấy vậy liền nở nụ cười làm càn, rất nhanh giúp nàng mặc y phụ dạ hành rồi hai người liền nhẹ nhàng rời khỏi Khiêm vương phủ.
Đêm, bầu trời đêm đã không có sao làm đẹp, chỉ đen nhánh một màu.


Hai bóng dáng nhanh chóng xuất hiện trên nóc nhà, để lại vài đạo tàn ảnh, nhanh khiến người ta cứ ngỡ là bị hoa mắt.


Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh đồng thời dừng lại trên nóc một căn phòng, hai người nín thở nhấc lên một viên ngói rồi quan sát động tĩnh trong phòng, dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng hai thân thể đang quấn quýt trên giường kia, từng tiếng từng tiếng rên rỉ của nữ nhân cũng tiếng thở dốc trầm thấp không ngừng vang lên.


Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh bên cạnh, đôi mắt của nàng vẫn bình thản hờ hững như vậy, không có một chút thẹn thùng hay xấu hổ gì, a, chỉ có đối mặt với hắn nàng mới không thể lạnh lùng sao?


Ngay khi thanh âm giống như hai người chuẩn bị lên đỉnh cao dục vọng, trong mắt Cung Mạch Khiêm hiện lên một tia tà vọng, sau đó…


“Ai?” Nghe thấy tiếng động nhỏ trên đỉnh đầu, người trên giường lập tức đình chỉ động tác rồi hét lớn, ngay lúc đó, ám khí trên giường cũng ném về phía phát ra âm thanh kia, ngay khi người nọ ngẩng đầu, dung mạo của hắn cũng hoàn toàn lộ rõ dưới ánh trăng, hắn thế nhưng…


“Diệc Diệp” Ngôn Thiên Nhu sắp đạt cao trào thấy hắn dừng lại thì vô cùng khó chịu đành dùng thanh âm kiều mị gọi hắn.


“Ngươi ngủ trước đi, ta còn có việc.” Cung Diệc Diệp đã sớm mặc xong quần áo nhìn Ngôn Thiên Nhu trên giường liếc mắt một cái xong thản nhiên bỏ lại một câu rồi bước chân ra khỏi phòng, vẻ mặt bình tĩnh kia tuyệt đối không giống người chưa được thoả mãn dục vọng chút nào.


Ngôn Thiên Nhu oán hận cũng chỉ còn cách phát tiết lên chiếc chăn phủ trên người, cố nén cảm giác trống rỗng trong người khiến đôi mắt đẹp tràn đầy mị hoặc động lòng người lúc này chỉ còn lại vẻ phẫn hận.
Cung Diệc Diệp lặng lặng ngồi trong thư phòng giống như đang chờ gì đó.


Rất lâu sau, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng.
“Thế nào?” Cung Diệc Diệp đang tĩnh toạ nghiêm túc hỏi ám vệ do chính mình bồi dưỡng.
“Thuộc hạ vô năng, không đuổi kịp hai người kia, chỉ là…”






Truyện liên quan