Chương 77: Kết cục bi thảm của Uyển Tư Tư

Một tia giảo hoạt chợt lóe lên trong đôi mắt thâm u của Cung Mạch Khiêm.


Uyển Tư Tư nghe Cung Mạch Khiêm đồng ý ở lại, liền nhớ kế hoạch của Xuân Đào, mình có thể sẽ trở thành người của Cung Mạch Khiêm thì trong lòng vô cùng kích động và cực độ khẩn trương, vì thế căn bản không chú ý vẻ kỳ lạ chợt quét qua trong đôi mắt của Cung Mạch Khiêm, càng không suy nghĩ vì sao bình thường Cung Mạch Khiêm đều tránh nàng như rắn rết nhưng lần này hắn lại đồng ý.


Xuân Đào nhìn Cung Mạch Khiêm lệnh cho Mạc Ngôn và Mạc Ngữ lui xuống thì trong lòng cực kỳ cao hứng, vốn nàng còn đang lo lắng suy nghĩ biện pháp để hai người hộ vệ thân cận Mạc Ngôn và Mạc Ngữ này rời khỏi, không nghĩ tới bởi vì nữ nhân kia nên công tử lại bảo bọn họ rời đi, thật là vừa khéo, như thế mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo để tiểu thư có cơ hội trở thành người của công tử.


Đang cảm thấy vui mừng thay cho tiểu thư nhà mình nên thừa lúc Cung Mạch Khiêm đi lại gần Vân Y Tử nằm bất tỉnh trên giường thì Xuân Đào liền tranh thủ liếc mắt ra hiệu với Uyển Tư Tư, nhìn thấy trên mặt nàng đỏ ứng nhàn nhạt thì không nhịn được cười cười, dự định rời đi dành thời gian còn lại cho bọn họ.


“Híc, tiểu thư, công tử, Xuân Đào lui xuống trước, sau khi Xuân Đào chuẩn bị xong cơm tối sẽ bưng vào trong phòng cho tiểu thư và công tử ạ.” Xuân Đào cung kính nói xong liền lui ra khỏi phòng, để lại hai người Uyển Tư Tư và Cung Mạch Khiêm chờ ở trong phòng, còn rất thức thời khép cửa phòng lại.


Trong phòng cũng chỉ còn có Cung Mạch Khiêm và Uyển Tư Tư, Uyển Tư Tư cố gắng bình tâm lại, cầm lấy ấm trà trên bàn rót ra chén rồi chậm rãi đi tới trước mặt Cung Mạch Khiêm đưa chén trà cho hắn: “Sư huynh, huynh có muốn uống chén trà không?”


available on google playdownload on app store


“Cảm ơn, không cần, cứ để ở đó đi, hiện tại ta không khát, ngươi hãy đi nghỉ ngơi một lúc trước đi, nếu như sự phụ còn không tỉnh lại, thì buổi tối còn phải tiếp tục bảo vệ sư phụ.” Cung Mạch Khiêm liếc chén trà trong tay nàng, sau đó ôn hòa nói với Uyển Tư Tư.


“... Được, vậy muội để trà ở đây, hiện tại muội muốn ở bên cạnh sư phụ nên không muốn nghỉ ngơi.” Uyển Tư Tư nghe Cung Mạch Khiêm nói như vậy thì nét mặt xán lạn, nhu hòa, dịu dàng cười cười trả lời, đặt chén trà ở một chỗ trên khay trà.


Quả nhiên, sư huynh vẫn quan tâm tới mình, tất cả đều sợ mình sẽ mệt mỏi nên bảo mình đi nghỉ ngơi, Xuân Đào nói không sai, mình và sư huynh vẫn còn hi vọng.


Trong lòng Uyển Tư Tư cực kỳ vui sướng, trên phương diện đơn phương khiến nàng cho rằng vì lo lắng sợ nàng mệt mỏi nên Cung Mạch Khiêm mới kêu nàng đi nghỉ ngơi. Nếu như Cung Mạch Khiêm biết ý nghĩ trong lòng nàng thì nhất định sẽ xem thường cười nhạo.


Lo lắng cho nàng? Sợ nàng mệt mỏi? Hừ! Buồn cười, làm sao hắn có thể lãng phí tình ảm của mình với một người ngoài như vậy? Có điều, hắn không muốn nhìn thấy Uyển Tư Tư cho nên mới muốn nàng đi nghỉ ngơi, nữ nhân này có tư cách gì để cho hắn lo lắng? Chỉ lãng phí cảm tình.


“Tùy ngươi thôi, vậy ngươi hãy bảo vệ sư phụ, ta đi nghỉ ngơi trước.” Cung Mạch Khiêm nói xong liền đứng dậy đi tới ghế nằm cách một khoảng rất xa với chiếc giường, nhắm mắt lại dựa ở trên đó dáng vẻ như là đang nghỉ ngơi.


Uyển Tư Tư vốn muốn mượn cơ hội này để một mình ở riêng với Cung Mạch Khiêm chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi tới nghỉ ngơi ở chỗ cách nàng rất xa, tâm tình đang vui sướng nhất thời như có một chậu nước lạnh dội thẳng lên người vậy, toàn bộ kích động xen lẫn hưng phấn gì gì đó đều tan thành mây khói.


Như vậy thì làm sao bồi dưỡng cảm tình với sư huynh được? Một người thì ở bên kia nhắm mắt nghỉ ngơi, còn một người thì ở chỗ này bảo vệ sư phụ, khoảng cách xa như vậy nên nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn, biết vậy nàng sẽ không nói mình muốn bồi sư phụ, tuy bây giờ coi như hai người bọn họ ở cùng một phòng nhưng chuyện gì cũng làm không được.


Thực ra, nàng không biết rằng ở trong phòng không chỉ có Vân Y Tử nhắm mắt nằm ở trên giường không biết khi nào tỉnh lại mà còn có một người khác, nếu Tịch không đi theo Vân Khinh, vậy thì nó ở lại đây chính là vì phòng ngừa Uyển Tư Tư và Cung Mạch Khiêm làm ra chuyện gì đó quá trớn.


Vì thế coi như Uyển Tư Tư nghĩ tất cả biện pháp để ám muội với Cung Mạch Khiêm cũng không thể thực hiện được, bởi vì Tịch sẽ canh giữ nghiêm ngặt nơi đây.
Uyển Tư Tư không cam tâm cắn môi dưới, căm giận nhìn Cung Mạch Khiêm tự nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, vậy chỉ có thể chờ đến tối.


Mặc dù Cung Mạch Khiêm đang nhắm mắt dựa ở trên ghế nằm nhưng lại không ngủ, trong đầu rất thanh tỉnh, nếu không phải muốn để hai người bọn họ sập bẫy thì một khắc hắn cũng không muốn đợi ở đây.


Không biết hắn nên vui mừng vì mèo con của hắn thông minh như thế hay là nên vui mừng vì mèo con thật sự tin tưởng hắn đây, lại đi đẩy hắn vào hang sói... Lỡ như hắn bị nữ nhân này làm bẩn thì sao?


Khụ khụ, được rồi, hắn thừa nhận đó là ý nghĩ không thiết thực, thế nhưng nàng lại hy sinh phu quân của mình đến bên cạnh tình địch là không đúng, nàng làm như vậy là không thể được!


Ừm, hắn ở đây chịu đựng thống khổ lớn như vậy, nghe theo phu nhân làm được cống hiến lớn như vậy, khi trở lại nhất định phải bắt phun nhân bồi thường xứng đáng cho hắn mới được.
Người nào đó đang nghĩ đi nghĩ lại thủ đoạn phúc hắc “hèn mọn”...


Ngược lại với người nào đó đang chịu đựng giày vò thì Vân Khinh đã trở lại phòng của nàng và Cung Mạch Khiêm, biểu hiện của nàng vẫn tự nhiên, không hề có chút dị thường, chỉ giữa đường về dặn dò Mạc Ngôn và Mạc Ngữ âm thầm đi quan sát Xuân Đào.


Phong Nhiễm Tuyệt theo sát Vân Khinh đi vào gian phòng, vừa ngồi ở đối diện Vân Khinh thì không thể chờ được nữa lên tiếng hỏi: “Tẩu dự định làm cái gì?” Dựa vào hiểu biết bao năm của y về bạn tốt của mình, Khiêm nói những câu nói kia nhất định còn có ý tứ khác, hắn chỉ có thể đoán biết được tin tức trong đó nhưng lại không đoán được hai người bọn họ định làm gì.


“Đợi” Vân Khinh liếc mắt nhìn hắn lạnh nhạt nói. Hiện tại điều bọn họ cần phải làm là chờ, chờ các nàng thả lỏng cảnh giác, để các nàng cho rằng đã giấu diếm được bọn họ do đó sẽ tiến hành kế hoạch kế tiếp. Như vậy bọn họ có thể nhắm đúng thời điểm khiến các nàng hiện nguyên hình, giành được nhân chứng vật chứng, tóm lại khiến các nàng không kịp trở tay.


“Làm sao tẩu phát hiện?”
“Đôi mắt, vẻ mặt, một ít động tác nhỏ.”


Tuy rằng Uyển Tư Tư cực lực kiềm nén, nhưng nhìn ánh mắt Xuân Đào, thoáng qua thì thấy rấy bình thường nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn kĩ sẽ phát hiện ra vẻ đắc ý chợt lướt qua trong mắt nàng ta ngay, tiếp theo các nàng nhất định sẽ có hành động, cho nên nàng liền ám chỉ phải khiêm nhường để dẫn xà xuất động.


Haiz, thật là lực quan sát quá nhạy cảm, quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người cũng phân biệt như vậy! Con hồ ly này đã đủ thông minh rồi, không nghĩ tới tìm bạn đời cũng thâm tàng bất lộ như vậy!


Bình thường nữ nhân này thanh nhã như nước, lạnh nhạt như gió, một bộ dạng lười biếng vô dục vô cầu, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt lại có thế quan sát tỉ mỉ như vậy, tâm tư cẩn thận, không trách có thể làm cho Ngục Cung và Minh Cung của Khiêm không phân cao thấp. Nữ tử thông tuệ như thế tại sao lại bị con hồ ly này phát hiện ra cơ chứ? Ách, thực sự vận may của người kia thật tốt làm cho người ta đố kị.


Aizzz, không biết khi nào hoa đào của y mới có thể nở, nghĩ đến đây Phong Nhiễm Tuyệt không nhịn được thở dài ở trong lòng, ánh mắt lơ đãng trong đôi mắt quét tới người nào đó, nổi bật trong đôi mắt kia là một bóng dáng màu xanh lạnh lùng.


Phong Nhiễm Tuyệt thu hết toàn bộ vẻ mặt của Vân Khinh đang ngồi yên ở đó vào mắt, khuôn mặt tinh xảo của nàng vẫn là vẻ hờ hững tự nhiện, không ai phát hiện vẻ khác lạ chợt lóe lên trong đôi mắt phượng của nàng.


Hoàng hôn rút đi vẻ mỹ lệ của ban ngày, màu mực thâm trầm nhiễm đen toàn bộ không gian, màn đêm đã buông xuống.


Đặc biệt Xuân Đào bưng bữa tối đã chuẩn bị cho Uyển Tư Tư cùng Cung Mạch Khiêm đi vào bên trong gian phòng, thì thấy hai người trong phòng cũng không phát sinh một ít chuyện gì như nàng mong muốn, bầu không khí lạnh nhạt này làm sao khiến cho nam nữ xúc động được cơ chứ?


Vốn nàng còn muốn để tiểu thư và công tử bồi dưỡng cảm tình nhiều một chút đây, xem dáng vẻ này phỏng chừng là chưa hề có gì hết, sao tiểu thư không biết chủ động một chút vậy chứ?


Xuân Đào khẽ cau mày than vãn đi đến, căn bản nàng không biết, mặc kệ Uyển Tư Tư chủ động như thế nào thì Cung Mạch Khiêm vẫn có biện pháp để hai người bọn họ đều “bình an vô sự”, không làm được chuyện gì quá trớn. Hơn nữa còn có Tịch đang ở chỗ này, trên danh nghĩa là vì Vân Khinh nên canh chừng bọn họ nhưng trên thực tế chỉ muốn ở lại xem cuộc vui.


“Tiểu thư, công tử, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi.” Xuân Đào cho Uyển Tư Tư một ánh mắt an ủi, sau đó liền nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn, mở miệng cung kính nói.
“Sư huynh, cơm tối đã được chuẩn bị xong.”


“Ừm” Cung Mạch Khiêm đáp một tiếng rối đứng dậy đi tới trước bàn ngồi xuống, Uyển Tư Tư lập tức ân cần đặt bát cơm tới trước mặt cho Cung Mạch Khiêm, dịu dàng nói: “Sư huynh, huynh hãy ăn nhiều một chút.”


Nàng dịu dàng hiền thục gắp thức ăn cho hắn, nếu để cho người khác nhìn thấy không biết còn có thể tưởng rằng nàng là thê tử của hắn không đây, dáng vẻ này của nàng quả chính là tiêu chuẩn của một hiền thê.


Cung Mạch Khiêm cũng không từ chối, cặp mắt đẹp đẽ kia nhìn Uyển Tư Tư chăm chú, làm Xuân Đào lầm tưởng Uyển Tư Tư làm như vậy đã khiến cho tình cảm của hắn lung lay, cho nên hắn mới nhìn nàng ấy thâm tình như vậy, lại nhìn tiểu thư nhà mình, thì trong lòng nàng đắc ý không thôi.


Đáy mắt xẹt qua bàn cơm, rất nhanh tiểu thư sẽ có thể trở thành người của công tử ngay,... Uyển Tư Tư nhìn vị sư huynh trước mặt mà mình đã ái mộ đã lâu đang nhìn ngắm mình không hề chớp mắt thì không nhịn được đỏ mặt, cực kỳ thẹn thùng cúi xuống chậm chạp mở miệng: “Sư huynh, trên mặt của Tư Tư có gì khác lạ sao? Sao huynh cứ nhìn Tư Tư như vậy?”


“Không có chuyện gì, chỉ là muội nên ăn nhiều một chút thôi.” Cung Mạch Khiêm thu hồi tầm mắt của mình lạnh nhạt nói, rồi lại nhìn bát cơm của mình nhưng cũng không có ý định động đũa.


Vốn hắn chỉ thuận miệng nói qua loa một câu với Uyển Tư Tư nhưng ý tứ mà Uyển Tư Tư và Xuân Đào nghe được lại không phải ý đó, sau khi hai người nghe xong đều lầm tưởng Cung Mạch Khiêm bắt đầu để ý tới Uyển Tư Tư, vì thế nên quan tâm đến nàng.


Xuân Đào nhìn tình huống như vậy thì trong lòng vô cùng thỏa mãn, đắc ý ở trong lòng: Hừ! Nàng biết tiểu thư nhà nàng ôn nhu thiện lương lại mềm mại uyển chuyển, một nữ tữ si tình như vậy làm sao công tử không động tâm được đây? Hiện tại, không phải công tử rất quan tâm tiểu thư đó sao?


Còn Uyển Tư Tư nghe hắn nói như thế thì trong lòng không kìm nén được kích động, ánh mắt dần dần bịt kín một tầng hơi nước, lệ nóng quanh tròng nhìn Cung Mạch Khiêm, sau đó nghĩ đến mình phải bày ra một bộ dạng hoàn mỹ ở trước mặt hắn, để hắn bị nàng cảm động, vội vã giơ tay lên dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau lau một chút ướt át ở khóe mắt.


Nàng vô cùng nghe lời mà đại chiến khắp những món ăn làm người thèm nhỏ dãi, nội tâm kích động không thôi khiến hiện tại trong đầu nàng trống rỗng, chỉ còn dư lại lời nói bảo nàng ăn nhiều một chút của Cung Mạch Khiêm, cho nên nàng không chú ý tới Cung Mạch Khiêm vẫn chưa hề động đũa.


Uyển Tư Tư thần hồn điên đảo nên không chú ý tới, cũng không có nghĩa Xuân Đào ở bên cạnh cũng không chú ý tới.


Làm sao mà công tử vừa nói một câu tiểu thư đã quên hết kế hoạch của các nàng như vậy? Công tử mà không ăn, nếu như dược liệu trong cơ thể tiểu thư phát tác trước vậy thì sẽ lộ hết mất! Ai nha!


Xuân Đào không ngừng nháy mắt với Uyển Tư Tư, nhưng Uyển Tư Tư hiện đang ở nơi nào rồi làm gì chú ý đến nàng, trong mắt nàng tất cả đều hiện lên bóng hình của Cung Mạch Khiêm, không thấy Xuân Đào gấp đến mức trong lòng đang như lửa đốt. Không hi vọng Uyển Tư Tư có thể chú ý tới nàng, không thể làm gì khác hơn là chính mình mở miệng lên tiếng nhắc nhở Uyển Tư Tư


“Sao công tử không ăn vậy? Có phải là thức ăn không hợp khẩu vị của công tử?”


“Đúng đó, Đúng đó, sư huynh, tại sao huynh không ăn?” Rốt cục nàng cũng bị giọng nói của Xuân Đào gọi tỉnh táo lại lí trí, Uyển Tư Tư nghe xong sắc mặt trắng bệnh, nhìn trong bát kia không có một chút thức ăn thì trấn định lại, có chút bối rối nói.


“Không có, hiện tại ta vẫn chưa đói, muội ăn trước đi, đợi lát nữa nếu như đói ta sẽ tùy tiện ăn một chút.” Cung Mạch Khiêm khép đôi mắt sẫm màu lại ôn hòa nói.


“Công tử nên ăn nhiều một chút, công tử còn phải tiếp tục chiếc cố lão gia tử nữa” Xuân Đào nghe Cung Mạch Khiêm nói căn bản không muốn ăn, trong lòng lo lắng không ngớt, âm thầm nói hỏng bét, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ trấn định.


“Đúng đấy, sư huynh.” Một luồng cảm giác khô nóng lập tức dâng tới toàn thân nàng, ngay cả lời nói ra cũng trở nên yếu đuối, mềm mại, mị hoặc. Dược liệu phát tác.


Lúc này sắc mặt của Uyển Tư Tư ửng hồng, sóng mắt dập dờn, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp đầy vẻ động tình, cả người tỏa ra vẻ quyến rũ câu hồn, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy nàng thì đều không nhịn được máu huyết sôi sục, muốn nhào tới ân ái với giai nhân một trận, cùng nhau mây mưa một đêm xuân.


“Ngươi bỏ xuân dược vào thức ăn?” Cung Mạch Khiêm nhìn dáng vể dập dờn ý xuân của Uyển Tư Tư liền nheo mắt đẹp lại, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Xuân Đào đang đứng đó, sắc mặt âm u khiến cho Xuân Đào kinh sợ đứng ở đó, chân đã mất đi tri giác.


“Nô, nô, nô tì không có!!...” Xưa nay đều chưa từng thấy dáng vẻ này của Cung Mạch Khiêm nên Xuân Đào sợ đến mức hồn cũng không còn, nhìn hắn phủ nhận.


Thật sự là nàng bỏ xuân dược vào thức ăn, vì để Cung Mạch Khiêm phát sinh quan hệ với tiểu thư, nàng còn đặc biệt hạ liều lượng nhiều hơn, đảm bảo hai người nhất định “làm” mãi cũng không hết tinh lực... Nhưng mà nàng không nghĩ tới hắn lại không ăn một miếng nào cả.


“Làm sao lại không có! Hai chúng ta tận mắt thấy ngươi bỏ thuốc vào thức ăn.” Mạc Ngôn núp ở trong bóng tối thực sự không nhịn được nữa đột nhiên nhảy ra đánh gãy lời nói muốn tiếp tục phủ nhận của Xuân Đào.


Bọn họ cũng không ngốc, loại chuyện này nối liền cùng nhau, đáp án rất rõ ràng, điều hắng không hiểu nổi là bình thường lão gia tử đối xử với Uyển Tư Tư tốt như vậy, lại dạy nàng y thuật, cho nàng sự quan tâm của trưởng bối, vậy mà nàng lại nhẫn tâm xuống tay được với lão gia tử như thế?


Dạng nữ nhân nội tâm độc ác còn vọng tưởng được chủ tử bọn họ yêu? Thật là khiến người ta cực kỳ căm ghét.
Vân Khinh cũng xuất hiện trong phòng, mọi người hiện đang ở chỗ này đều không có một ai thương cảm với Uyển Tư Tư, chứ đừng nói là đồng tình với nàng.


Nhìn người vừa tiến vào, Xuân Đào ngã sập xuống đấp, nàng biết mọi chuyện đều chấm hết rồi, đôi mắt phủ đầy hơi nước, kế hoạch của các nàng có thể sớm đã bị bọn họ phát hiện, tiểu thư...


Xuân Đào nhìn Uyển Tư Tư nằm nhoài cứng nhắc ở trên bàn, đôi mắt phủ ứa lệ, đều tại nàng hại tiểu thư, đều là tại nàng!


Một làn sóng rồi lại một làn sóng khô nóng tập kích thần trí của Uyển Tư Tư, mị dược trong cơ thể đã bắt đầu hoàn toàn phát tác, trong đầu của nàng đã là một mảnh hỗn loạn, không ngừng có một âm thanh rêu rao lên, nóng! Nóng quá! Vô cùng nóng!


Uyển Tư Tư tay không tự chủ được tự cởi quần áo của mình, chỉ muốn tìm cảm giác mát mẻ, chỉ muốn giải nhiệt, cũng không có để ý nhiều người như vậy đều đang ở đây, nhưng nàng thần trí mơ hồ nên làm cho y phục rối loạn mãi cũng không cởi được, cần cổ, trước ngực và trên vai đều lộ mảng lớn da thịt ra bên ngoài, trắn nõn như tuyết.


Xuân Đào nhìn thấy động tác của nàng thì lập tức đứng dậy vọt tới bên người nàng, kéo quần áo lên cho Uyển Tư Tư, che khuất cảnh “xuân” đang lộ ra ngoài, gào khóc: “Hu hu hu... Tiểu thư đều tại Xuân Đào có lỗi với người, đều tại Xuân Đào sai a, hu hu...”


“Nóng, nóng quá, ta nóng quá...” Uyển Tư Tư sớm đã bị mị dược nồng nặc trong cơ thể ăn mòn lý trí không còn một mảnh, không ngừng hô nóng.


“Đi tìm mấy nam nhân đến đây, không phải nàng đang nóng sao? Vậy chúng ta liền giúp nàng hạ nhiệt.” Cung Mạch Khiêm đã đứng ở bên cạnh Vân Khinh vô cùng hiểu ý, mở miệng nói. Âm thanh ôn hòa dễ nghe, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến cho Xuân Đào nghe xong liền hoảng sợ.


“Không thể! Làm sao ngươi có thể làm như vậy với tiểu thư?! Tiểu thư cũng là do yêu ngươi mà! Yêu nữ này có điểm gì so được với tiểu thư chứ?!” Xuân Đào không thể tin được nhìn Cung Mạch Khiêm lớn tiếng quát.


Nếu như sau khi tỉnh lại tiểu thư lại biết nàng bị nam nhân khác vấy bẩn, tiểu thư làm gì còn mặt mũi mà sống tiếp ở trên đời này! Làm sao công tử có thể độc ác như vậy? Làm sao hắn có thể phá hủy trinh tiết của tiểu thư?!


“Ồ? Ta không thể? Không có chuyện gì là Cung Mạch Khiêm ta không thể làm! Ta có cho phép nàng ta yêu ta sao? Nàng ta có tư cách gì mà yêu ta? Nhìn thấy nàng, ta chỉ có căm ghét.” Cung Mạch Khiêm nhìn Xuân Đào đang gáo thét, ôm eo Vân Khinh nhíu mày nói, vẻ mặt dịu dàng rút đi, thay vào đó chính là vẻ mặt tự nhiên mà thô bạo! Bễ nghễ chúng sinh, thời khắc này khiến trong lòng mọi người phải kích động cúi đầu.


Cho đến giờ phút này, Xuân Đào mới biết hóa ra Cung Mạch Khiêm nho nhã hữu lễ, ôn nhu như ngọc đều là giả tạo, kỳ thật hắn vốn là một người lãnh huyết tàn khốc, nhưng tất cả đều đã trễ, đều trễ...


Rất nhanh, Mạc Ngôn và Mạc Ngữ đã tìm được vài nàm tử đi vào, khuôn mặt mấy người nam tử này đều rất bình thường, rất phổ biến, không quá xấu.
“Chủ nhân, người đã tìm đến rồi.”


“Hừm, nữ nhân này thưởng cho các ngươi, các ngươi muốn chơi thế nào cũng được, không cần kiêng kị chúng ta, cứ coi như chúng ta không tồn tại.” Cung Mạch Khiên nhàn nhạt đáp mấy tiếng sau đó nói với mấy nam tử kia.


“Ai u… vị chủ nhân này, nữ nhân xinh đẹp này thật sự thưởng cho chúng ta?” Một người trong đám nam nhân đó có vẻ không tin hỏi, xem trang phục của bọn người Cung Mạch Khiêm đều quý phái, đương nhiên bọn họ không dám đắc tội, vì thế đột nhiên vô duyên vô cớ thưởng mỹ nhân khiến bọn họ không thể không cẩn thận một chút.


“Chủ nhân từ trước tới giờ nói một không nói hai, nói thưởng chính là thưởng cho các ngươi.” Không đợi Cung Mạch Khiêm mở miệng, Mạc Ngôn liền nói.


“Vâng, vâng, vâng” Những người kia sau khi nhe xong liền lập tức trả lời. Sau đó trên mặt từng người lộ ra sắc mặt không có ý tốt đi đến chỗ Uyển Tư Tư và Xuân Đào.


“Cút ngay! Ngươi, các ngươi không được tới đây! Cút!” Xuân Đào thấy mấy tên nam nhân cách nàng và Uyển Tư Tư càng ngày càng gần liền lớn tiến gào thét.


“Ai nha, tiểu thê tử, cái này không phải do ngươi định đoạt nha, ha ha ha, các huynh đệ, lên!” Tên nam nhân kia không để ý chút nào đến vẻ mặt hung ác của Xuân Đào cười cực kỳ ɖâʍ đãng nói.
Dứt lời, mấy người kia đồng thời nhào tới, cùng lôi kéo Xuân Đào.


“A! Các ngươi cút ngay! Cút ngay cho ta! Không cho các người chạm vào tiểu thư! Cút ngay!” Xuân Đào che chở Uyển Tư Tư, ra sức phản kháng.
“Chờ đã.” Cung Mạch Khiêm nói nhàn nhạt: “Đem các nàng đi ra ngoài, không nên ở chỗ này, rất ồn ào.” Hắn không hi vọng âm thanh ô uế này truyền vào trong tai của sư phụ.


Vốn Xuân Đào còn mong chờ một chút hy vọng nhưng sau khi nghe như thế thì lòng như tro nguội, chỉ có thể dùng sức của chình mình phản kháng mấy tên nam nhân kia. Nhưng nàng là nữ nhân khí lực yếu đuối sao có thể chống lại mấy đại nam nhân khỏe mạnh?


Rất nhanh nàng gào thét bị mấy tên nam nhân kéo ra ngoài. Dục hỏa trong cơ thể của Uyển Tư Tư bị xuân dược mãnh liệt kích thích đến cực hạn, khi đó có một nam tử vừa đụng vào nàng, Uyển Tư Tư liền lập tức leo dán lên người nam tử đó, hiện tại nàng chỉ biết nàng đang rất nóng, cả người cực kỳ khó chịu, theo bản năng dựa sát vào thứ khiến nàng cảm thấy thoải mái.


Bên ngoài, trong đình viện lại đang ngang nhiên trình diễn một hồi xuân sắc, cảnh sắc sống động “thơm ngon”, bên trong gian phòng không có bất kỳ người nào đi ngăn cản, đó là tội mà các nàng phải chịu, không đáng đồng tình.


Vài canh giờ sau, âm thanh rã rời yêu kiều cùng với tiếng thở thô kệnh dần dần nhỏ lại, xuân dược trong cơ thể đã từ từ tản đi nên thần trí của Uyển Tư Tư cũng tỉnh táo lại, đôi mắt mê ly lộ vẻ quyến rũ dần dần khôi phục lại sự trong sáng.


Khi nàng cảm giác được vật cương cứng lấp đầy trong cơ thể liền nhấc đôi mắt về phía nam tử đang nằm nhoài trên người mình, khi thấy khuôn mặt hoàn toàn xa lạ kia, trong đầu tự dưng ầm ầm nổ tung, chỉ còn lại một ý nghĩ: Hắn không phải sư huynh, sự trong sạch của nàng lại bị một tên nam tử hoàn toàn xa lạ đoạt đi, sư trong sạch của nàng... bị phá...


“Aaaaa…., mẹ kiếp, con mụ này thật con mẹ nó thoải mái!” Nam nhân ở trên người Uyển Tư Tư thoải mái gầm nhẹ, sau đó liền đứng dậy mặc quần áo, sửa sang lại y phục trên người, chưa hết thỏa mãi thở dài nói, đáng tiếc chơi quá lâu, tinh lực đều bị ép khô, thực sự không còn khí lực nữa, lần này thực sự làm cho bọn họ đủ thỏa mãn.


“Đi thôi, đi thôi, trời sắp sáng rồi.” Một người nam tử trong đó nhìn sắc trời một chút liền mở miệng thúc giục mấy tên nam nhân khác.


“Đến đây, đến đây, đi thôi.” Những người kia ngẩng đầu nhìn sắc trời còn xám xịt rồi lập tức theo sau, đại gia bên trong đã nhắn nhủ, bọn họ làm xong chuyện có thể trực tiếp rời đi.


Mấy người nam tử kia đi rồi, Uyển Tư Tư nằm trên đất vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ánh mắt trống rỗng phảng phát như linh hồn đều đã bay đi hết.


“Tiểu thư, tiểu thư, hu hu hu... Đều là tại Xuân Đào sai, đều... đều là Xuân Đào hại người thành cái dạng này... hu hu” Cũng đồng thời bị mấy tên kia cường hϊế͙p͙ cùng với Uyển Tư Tư, Xuân Đào mau mau dùng quần áo quấn thân thể của chính mình lại, rồi nhanh chóng bò tới bên người Uyển Tư Tư mặc quần áo vào cho nàng, ôm nàng nức nở nói.


“Tiểu thư, người làm sao vậy? Tiểu thư, người nói một câu đi, dừng dọa Xuân Đào mà? Tiểu thư...” Xuân Đào thấy Uyển Tư Tư không hề có một chút phản ứng nào lập tức lắc lắc thân thể của nàng, hoảng hồn không ngừng gọi, nhưng cho dù nàng gọi thế nào thì Uyển Tư Tư đều vẫn là dáng vẻ trống rỗng như mất đi linh hồn.


“Hả? Đã kết thúc rồi sao?” Một âm thanh từ tính dễ nghe vang lên, làm cho Xuân Đào không nhịn được co rúm lại, đây chính là âm thanh mà nàng ghét cay ghét đắng của hắn, là tên ác ma kia!


Cung Mạch Khiêm cùng một đám người đi bộ đến trong sân, vẻ mặt đầy khinh bỉ, chán ghét nhìn Uyển Tư Tư và Xuân Đào.


“Sư huynh, muội vẫn còn thuần khiết, muội vẫn là thuần khiết.” Nghe thấy giọng nói của Cung Mạch Khiêm, vốn Uyển Tư Tư còn như đang mất đi linh hồn trong nháy mắt liền đổ đầy ánh sáng, thật chăm chú nhìn kỹ Cung Mạch Khiêm, trong miệng không ngừng nói nàng còn thuần khiết, nàng còn thuần khiết...


“Bộ dáng này của người cũng có thể nói ngươi còn thuần khiết sao? Có điều ngươi thuần khiết hay không thuần khiết đều không có một chút liên quan gì đến ta.” Cung Mạch Khiêm tuấn dật xuất trần nhíu mày nhìn Uyển Tư Tư quần áo ngổn ngang không thể tả nói.


Vừa nghĩ tới nếu như mình ăn thức ăn rồi mị dược phát tác cùng nàng xảy ra cái kia... đáy mắt liền vô cùng âm u. Nàng lại còn dám nhẫn tâm ra tay với sư phụ? Quả thực là vong ân bội nghĩa, không biết sống ch.ết. Nếu không phải sư phụ cứu nàng rồi nuôi lớn, dạy nàng y thuật thì làm sao nàng có thể sống tốt như vậy? Cùng hít chúng một bầu không khí với nữ nhân như vậy quả thực khiến hắn vô cùng căm ghét.


“Không có! Muội vẫn còn thuần khiết, muội không có không thuần khiết, muội không có...” Dường như cảm thấy vẻ mặt căm ghét của Cung Mạch Khiêm, Uyển Tư Tư cực lực phủ nhận nói.


“Tên ác ma ngươi! Ngươi sẽ không có kết quả tốt! Ngươi và yêu nữ này đều sẽ không có kết quả tốt!” Xuân Đào hung tợn nhìn Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh, giọng nói khàn khàn tràn đầy thù hận nguyền rủa.


“Thật không? Ác ma? Để ta cho ngươi thấy một chút cái gì mới thật sự là ác ma, Mạc Ngôn, tìm một con đao không sắc bén đến đây.” Cung Mạch Khiêm nén tức giận ở trong lòng, ánh mắt âm trầm nhìn Xuân Đào rồi mở miệng truyền lệnh cho Mạc Ngôn đang đứng một bên.






Truyện liên quan