Chương 91: Phẫn hận thấu tim

Vì sao… Vì sao vẫn không buông tha nàng…
Vân Khinh nằm bên cạnh Cung Mạch Khiêm tuy rằng đã hôn mê, nhưng dung nhan tinh xảo kia cũng theo nàng rơi vào ảo cảnh ý thức dần dần lộ ra sắc mặt thống khổ, là bàng hoàng, là bi thương, cũng là giãy dụa…


Đặt mình trong ảo cảnh, Vân Khinh giống như trở lại trước đây, theo trí nhớ từng chút một hiện về. Sự việc đó đã chôn sâu dưới đáy lòng, khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm vĩnh viễn không bao giờ quên được một màn trước kia, chúng cứ như vậy hiện ra trước mắt của nàng.


Đó là một hòn đảo nhỏ vô cùng xinh đẹp, mây mù lượn lờ, chim hót hoa thơm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp đảo nhỏ, xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống đất, làm cho hòn đảo nhỏ này được bao trùm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho hòn đảo càng giống như tiên cảnh ở nhân gian.


Đúng lúc này, trong rừng truyền ra từng tiếng như hoàng oanh, một giọng nữ dễ nghe đang gọi, “Khinh Nhi! Khinh Nhi… Muội ở đâu? Khinh Nhi…”
“Sư tỷ, ta ở đây.” Một âm thanh réo rắt khác nhàn nhạt truyền đến đáp lại lời gọi của nữ tử kia.


“A! Thì ra muội ở đây! Rốt cục cũng tìm được muội rồi!” Nữ tử áo vàng ở trong rừng tìm kiếm Khinh Nhi nghe thấy lời nàng đáp lại sau đó lập tức theo âm thanh chạy đến, vẻ mặt vui mừng nói. Chỉ thấy nữ tử kia mặc váy dài màu vàng nhạt, trên cổ tay áo thêu hoa mẫu đơn màu lam nhạt, trước ngực là chiếc yếm cũng màu vàng, khi nàng chạy làm cho vạt váy dài cũng theo động tác mà không ngừng tung bay, nổi lên từng tầng cuộn sóng, giơ tay nhấc chân thướt tha như gió, đây không thể nghi ngờ chính là một mỹ nhân dung mạo tuyệt thế, có nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.


“Sư tỷ sao tỷ lại tới đây? Ta cũng đang chuẩn bị đi về.” Nữ tử thanh âm réo rắt nhìn thấy nữ tử áo vàng đi đến trước mặt mình trong lòng có chút nghi ngờ, sư tỷ lúc này không phải đang luyện công sao? Làm sao đột nhiên lại tìm đến nàng? Nhưng mà lúc này nàng cũng không suy nghĩ nhiều, cho nên cũng tự nhiên không chú ý tới đáy mắt của nữ tử áo vàng kia chợt lóe dị sắc rồi biến mất cùng với sắc mặt không được tự nhiên.


available on google playdownload on app store


“A, ai nha, mỗi ngày đều phải luyện công, dù sao cũng không mất nhiều thời gian, cho nên sư tỷ liền…. hắc hắc. Lười biếng một lần, cho dù sư phụ biết cũng là chuyện sau này tính sau.” Nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra một tia tinh nghịch, nếu như có nam tử ở đây nhìn thấy nhất định sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo (ch.ết mê ch.ết mệt), không thể tự kềm chế mà thích nàng.


“… Được rồi.” Nữ tử tên Khinh Nhi nghe được lời của nàng kia không lập tức trả lời mà thoáng ngây người vài giây, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc hiển nhiên là không thể tin được vị sư tỷ trước mắt vẫn luôn chăm chỉ luyện công, chưa hề lười biếng nhưng lần này lại phá lệ? Nhưng mà kinh ngạc đối với việc nữ tử trước mắt đột nhiên thay đổi cũng không duy trì bao lâu, bởi vì nàng, rất nhanh sẽ xóa sạch vẻ kinh ngạc, thay vào đó là lạnh nhạt giống trước đây.


“Hắc hắc… Ta biết Khinh Nhi là tốt nhất mà!” Lương Phi Yến kéo cánh tay của nữ tử trước mắt cười hì hì nói, con ngươi đen lấp lánh mỉm cười nhìn nữ tử mặc bạch y trước mặt mình so với nàng còn tuyệt mỹ hơn.


Một thân y phục lụa mỏng màu trắng, trâm bạch ngọc làm nổi bật mái tóc đen lộ ra dung nhan trong sáng thuần khiết, cho dù không phấn son trang điểm cũng thanh nhã tuyệt lệ như vậy, tuyệt mỹ vô song! Da trắng như tuyết đầu mùa, mịn màng như noãn ngọc có ánh sáng nhu hòa, con ngươi đen như hắc bảo thạch, sóng mắt lại giống như một hồ nước sâu, tản ra sự lạnh nhạt không tương xứng với tuổi của nàng. Mỹ nữ lạnh nhạt, môi nhỏ nhắn như anh đào có màu hồng nhạt tự nhiên, váy dài màu trắng ôm lấy các đường cong lung linh, thắt lưng tinh tế, đẹp không tỳ vết, không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như cửu tiên huyền nữ giáng trần.


Nàng chính là Vân Khinh, nữ nhi bảo bối của chủ nhân hòn đảo này.


Đồng thời cũng là sư muội của Lương Phi Yến nàng, nhưng mà Vân Khinh ngoại trừ khinh công ra thì không có võ công gì khác, không phải bởi vì đảo chủ không dạy, cũng không phải tư chất nàng không tốt, mà bởi vì nàng không thể học. Vì Vân Khinh bị sinh non từ nhỏ nên thân thể đã không tốt, cho dù không ngừng dùng tới nhiều dược liệu quý báu để điều dưỡng thân thể nhưng vẫn như trước không thể vận động mạnh, không thể mệt nhọc quá mức, tâm tình cũng không thể bực bội, bằng không với thiên phú của nàng mà đi học võ chắc chắc sẽ hơn cả sư huynh sư tỷ bọn họ.


“Vậy sư tỷ đi chơi đi, ta đi về trước.” Vân Khinh đẹp không giống phàm nhân thấy ý cười trong suốt của nữ tử thì chỉ thản nhiên nói, nói xong liền hạ thắt lưng, cúi xuống cầm giỏ trúc đựng đầy các loại thảo dược ở bên cạnh sau đó chuẩn bị rời đi, vừa bước được một chút thì cánh tay của nàng đã bị Lương Phi Yến kéo lại.


“Ấy ấy, sư muội, muội cũng không thể đi!” Lương Phi Yến dùng sức cực lực ngăn cản giữ chặt Vân Khinh sắp rời đi, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia bối rối, nếu nàng đi rồi bên kia sẽ không diễn được.
“Hả? Làm sao vậy sư tỷ?” Vân Khinh dừng lại đứng ở đó nhìn Lương Phi Yến nghi hoặc hỏi.


“A, sư, sư muội nếu muội đi rồi, vậy sư tỷ ta còn chuồn ra để làm gì? Hơn nữa sư muội thường xuyên đến vùng này hái thuốc, muội cũng biết sư tỷ bình thường đều ở Vụ Long cốc cho nên đối với nơi này cũng không biết nhiều. Muội xem sư tỷ vất vả lắm mới chuồn ra vậy sư muội ở lại chơi với tỷ đi? Được không, được không?” Lương Phi Yến nhìn thấy cặp con ngươi đen trong suốt thuần khiết kia làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, trong mắt hiện lên một tia bối rối hơi tránh đi, đem tầm mắt của mình dời khỏi dung nhan tuyệt mỹ kia.


“Dạ?…” Nghe được lời của nàng Vân Khinh hơi cau mày, bình thường nàng làm xong đều sẽ về ngay, nếu không trở về phụ thân khẳng định sẽ rất lo lắng…


Như là nhìn thấu sự lo lắng của Vân Khinh, Lương Phi Yến lập tức lên tiếng: “Ai nha, về trễ một chút cũng không có vấn đề gì, lúc ra ngoài ta có gặp Sương sư đệ, hắn biết ta tới tìm muội, nếu sư phụ phát hiện muội chưa về khẳng định sẽ hỏi bọn hắn, Sương sư đệ sẽ nói cho sư phụ, không cần lo lắng! Đi một chút đi, dẫn tỷ đi dạo đi!” Nói xong không đợi Vân Khinh mở miệng nói gì thì đã lôi kéo nàng đi về hướng ngược lại với hướng đi về cốc.


Mà Vân Khinh cũng không phát hiện một tia khác thường trong đó, cứ như vậy hai người đi đến lúc sắc trời gần hoàng hôn mới về tới Vụ Long cốc.
Mới vừa đi đến cách vài bước là tới Vụ Long cốc đã ngửi thấy mùi lạ trong không khí, đó là… Máu! Là mùi máu tươi!


Vân Khinh hơi ngẩn ra, lập tức bước nhanh hơn đi vào bên trong Vụ Long cốc, càng đến gần không khí bên trong trong càng đậm mùi máu tươi, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng Vân Khinh.


Mùi máu tươi nồng đậm như vậy nhất định là có một lượng máu lớn mới có thể phát ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Làm sao có thể có mùi máu tươi nồng đậm như vậy? Người trong cốc đâu? Phụ thân và các sư huynh đâu?!


Chỉ lo đi vào trong tìm kiếm người trong cốc, Vân Khinh cũng không chú ý tới trên khuôn mặt khuynh thành của Lương Phi Yến ở phía sau nàng không có một tia khẩn trương, sợ hãi hay là lo lắng, ngược lại nhìn thấy nơi đây trống rỗng thì đôi mắt còn hiện lên một chút ý cười, không chút hoang mang đi theo sau Vân Khinh.


Càng đi vào bên trong, dần dần có thể nhìn thấy trên mặt đất các vết máu loang lổ, xung quanh không giống bình thường là sạch sẽ mà ngược lại trở nên lộn xộn, đó là dấu vết đánh nhau để lại.
Không có!… Không có!… Đây cũng không có!… Vẫn không có…


Người trong cốc đâu? Đều đi đâu rồi?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Vân Khinh nhìn thấy trong phòng trống trải không có người hơn nữa lại trở nên lộn xộn như vậy, trong lòng càng ngày càng rối. Con ngươi đen dần bớt lạnh nhạt, thay vào đó là tràn đầy lo lắng, trái tim truyền đến từng đợt đau nhói, hô hấp trở nên nặng nhọc, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng Vân Khinh đều không màng tới, chỉ chịu đựng đau đớn không ngừng truyền đến từ ngực chạy đi xem xét các phòng, xem có thể tìm được bóng dáng một người nào hay không.


Một cánh cửa rồi lại một cánh cửa bị mở ra, là một lần lại một lần thất vọng, càng làm cho cước bộ của Vân Khinh nhanh hơn, cũng làm cho lòng của nàng càng ngày càng đau đớn…


Đúng lúc này, đột nhiên từ nơi nào đó truyền đến một tiếng tức giận tiếng mắng chửi, Vân Khinh nhạy bén nghe được âm thanh kia, âm thanh mà nàng không thể nào không biết, là Sương sư huynh! Vân Khinh lấy tay ôm ngực của mình, muốn làm cho nơi đó bớt đi đau đớn, chống đỡ thân thể của mình đi về phía có âm thanh kia.


Từ dầu đến cuối không chú ý tới phía sau, khóe miệng Lương Phi Yến gợi lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt thâm độc.


“Các ngươi là.. tiểu nhân hèn hạ! Các ngươi làm sao biết cửa vào của Vụ Long cốc?!” Một nam tử tuấn tú ngã trên mặt đất tay bị trói chặt vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn đại hán tay cầm đại đao đang đắc ý quát, rõ ràng là rống giận nhưng lời nói lại giống như vô lực, muốn âm thầm cởi dây thừng nhưng một chút khí lực cũng không có.


“Ha ha… Tiểu tử, lão tử khuyên ngươi đừng đùa giỡn trước mặt lão tử, muốn cởi dây thừng sao? Đừng phí sức, đã trúng nhuyễn kinh tán còn có thể sử dụng bao nhiêu sức nữa. Ha ha ha…” Trên mặt đại hán kia có một vết sẹo do đao để lại nhìn nam tử thanh tú vô lực, vẻ mặt đắc ý làm cho người bị trói trong mắt tản ra lửa giận hừng hực, ánh mắt kia rõ ràng là hận không thể giết hết toàn bộ những người từ ngoài đến, nhưng bọn họ lại….


“Đúng đúng! Ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn lấy Bạch Lộ đan giao ra đây! Bằng không… hừ hừ! Các ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ!” Đại hán bên cạnh với dáng vẻ xấu xí trừng mắt nhìn bọn họ lộ ra ánh sáng tàn nhẫn. Uy hϊế͙p͙ nói.


Người bị trói vừa nghe lập tức biến sắc, bọn họ làm sao có thể biết được Bạch Lộ đan?!
“Chúng ta không có Bạch Lộ đan, các ngươi hết hy vọng đi!” một người trong đó lớn tiếng nói, lời nói cũng vô lực như vậy, nhưng vẫn có thể làm cho mọi người xung quanh nghe được rõ ràng.


“Hừ! Còn muốn gạt chúng ta?! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Cho ngươi không thành thật này, cho ngươi không thành thật này.” Nam tử xấu xí nghe được câu trả lời hắn không tin, đi đến bên cạnh người nọ giơ chân lên hung hăng đá mạnh vào thân thể của hắn, miệng còn không ngừng nói.


“Hự……” Lực đạo ở chân hung hăng đá vào trên người hắn, mỗi một đá đều dùng sức như vậy, mỗi nơi bị đá đều rất đau, nhưng hắn vẫn như trước không kêu rên một tiếng hoặc là cầu xin tha thứ.


“Dừng tay! Người của Vụ Long cốc còn không đến phiên các ngươi làm loạn!” Giọng nói của nam tử trung niên nằm dưới đất truyền đến, cho dù bị hạ nhuyễn kinh tán nhưng vẫn tản ra uy nghiêm và khí phách của người đứng đầu một đảo! Khuôn mặt đẹp đẽ không khó nhìn ra khi còn trẻ đã anh tuấn như thế nào, ngọc thụ lâm phong, làm say mê ngàn vạn cô gái.


“Được rồi được rồi, Nhị Tử, đừng đạp, các ngươi nên ngoan ngoãn giao vật kia ra đây, nơi này có Bạch Lộ đan hay không thì người trong cốc đã nói cho chúng ta biết rồi.” Một đại hán diện mạo bình thường đại khái hơn ba mươi tuổi ngăn cản nam tử diên mạo xấu xí.


“Là ai?! Là ai nói cho các ngươi chúng ta có Bạch Lộ đan?!” Bạch Lộ đan, mọi người trong cốc đều biết đó là đan dược của nữ nhi đảo chủ – Vân Kinh dùng để kéo dài tính mạng, cực kỳ trân quý, luyện chế cũng cực kỳ phức tạp.


“Là ta!…” Ngay lúc mọi người trong cốc đang suy nghĩ xem là ai tiết lộ ra ngoài thì một giọng nói như chim hoàng oanh từ bên ngoài truyền đến.
Theo tiếng đi tới, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu chậm rãi đi tới xuất hiện trước mặt mọi người, một bàn tay còn gắt gao nắm lấy yết hầu của Vân Khinh.


“Là ngươi?!” Người trong cốc thấy dung nhan khuynh thành kia thì vẻ mặt của mọi người đều là không dám tin. Làm sao có thể là Lương Phi Yến? Nàng không phải rất thương yêu và che chở Vân Khinh sao? Như thế nào, làm sao có thể…


“Vì sao phải làm như vậy?” Vân Hải Thiên không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào dung nhan của Lương Phi Yến, trầm giọng hỏi, trên mặt khí phách không lộ ra thần sắc gì, làm cho người ta đoán không được ông rốt cuộc đang suy nghĩ gì.


“Ha ha… Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không phải nữ nhi bảo bối của ông cướp đi Liễu sư huynh, nếu không phải nàng ta! Liễu sư huynh sẽ không…” Lương Phi Yến nhìn Vân Hải Thiên cười nhạo một tiếng rồi oán hận nói, nhớ lại nam tử tuấn tú kia, Lương Phi Yến càng nhớ lại càng hận, dung nhan khuynh thành cũng bởi vì trong lòng đầy hận ý đối với Vân Khinh mà trở nên vặn vẹo, xấu xí không chịu nổi.


“Ngươi đừng đổ tội lên đầu sư muội! Rõ ràng chính Liễu sư huynh tự mình uống rượu mới trượt chân ngã nhào xuống núi mà ch.ết!” Nghe được lời của nàng, một nam tử trong đó lên tiếng phản bác.


“Ha ha… Ha ha ha ha… Trượt chân? Nếu không phải nữ nhân này câu dẫn sư huynh yêu thương nàng rồi lại không chịu hắn, sư huynh làm sao có thể mượn rượu giải sầu mà trượt chân té ch.ết? Đều tại nữ nhân này làm hại! Đều tại nàng!” Lương Phi Yến nghe được người nọ nói thì cười to ra tiếng, bóp chặt yết hầu của Vân Khinh, bộ mặt dữ tợn nhìn Vân Khinh càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt càng ngày càng thống khổ, ánh mắt tràn đầy ý cười điên cuồng.


“Dừng tay! Dừng tay! Không được làm Khinh Nhi bị thương! Có cái gì thì tìm ta!” Vân Hải Thiên nhìn vẻ mặt của nữ nhi bảo bối đang ngày càng thống khổ thì còn đâu là người uy nghiêm đứng đầu một đảo? Hiện tại ông chỉ còn là một phụ thân đang lo lắng cho nữ nhi bảo bối của mình.


“Ha ha ha… Ta lên kế hoạch lâu như vậy chính là muốn làm cho nàng ta đau lòng, đừng nóng vội, ta bây giờ sẽ không cho ngươi ch.ết, ta muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến những người quan tâm ngươi, bảo vệ ngươi, yêu thương ngươi… từng người từng người một ch.ết trước mặt ngươi, bọn họ có kết cục thê thảm này đều bởi vì ngươi, đều là bởi vì Vân Khinh ngươi! Ha ha ha…” Lương Phi Yến chậm rãi nói vào bên tai Vân Khinh, giống như muốn Vân Khinh nhớ rõ mỗi lời nàng nói, trong mắt lộ ra tia âm độc, thẳng tắp nhìn vào cặp con ngươi đen trong suốt xinh đẹp đang dâng đầy đau đớn của Vân Khinh.


“Lương Phi Yến! Liễu sư huynh thích sư muội là chuyện của hắn, ngươi làm sao có thể làm như vậy?! Sao ngươi lại dám dẫn người ngoài vào hủy diệt Vụ Long cốc! Ngươi…”


“Giết cho ta!” Lương Phi Yến nghe được người nọ nói vậy hai tròng mắt lạnh đi một mảnh, thần sắc bén nhọn bắn về phía người nọ, lạnh lùng ra lệnh cho mấy người ngoài cốc kia.


“Cái mụ đàn bà kia! Ngươi dám ra lệnh cho Tam Ác Lai chúng ta, ngươi…” Tên nam tử bộ dạng xấu xí tên Nhị Tử kia nghe Lương Phi Yến nói vậy lập tức phát hỏa, ánh mắt trừng lớn, chuẩn bị mở miệng muốn quát lại lời nói của nàng nhưng còn chưa nói xong liền bị Lương Phi Yến đánh gãy.


“Chúng ta chẳng phải đã nói phải hợp tác cho tốt sao? Chỉ cần các ngươi hiện tại giúp ta xử lý những người này, tất cả bảo vật trong Vụ Long cốc ta đều dâng cho các ngươi, nếu các ngươi không muốn hợp tác với ta thì bảo bối giấu ở Vụ Long cốc các ngươi một cái cũng đừng mong có được!”


“Ngươi!…” Nghe được ý tứ uy hϊế͙p͙ trong lời nàng nói, Nhị Tử kia chỉ có thể thốt lên một cái! Tam Ác bọn họ khi nào thì phải chịu loại kiêu ngạo này? Nay lại bị một con đàn bà thối ra lệnh! Mẹ nó! Chờ sau khi lấy được bảo bối xem ta thu thập ngươi như thế nào!


“Được rồi được rồi, nếu chúng ta đã là quan hệ hợp tác thì chúng ta đương nhiên sẽ giúp Lương cô nương, mọi người hiện tại đều là người cùng một thuyền, không nên tổn thương hòa khí, không nên tổn thương hòa khí.” Nam tử diện mạo bình thường ra mặt nói, ngăn cản động tác của Nhị Tử, dùng ánh mắt ám chỉ với hắn.


Thu được ánh mắt người nọ, Nhị Tử áp chế lửa giận trong lòng lui sang một bên.


“Lương Phi Yến ngươi không phải là người?! Nếu không có sư phụ liệu ngươi có thể sống cho tới hôm nay không? Ngươi…” Người trong cốc nghe được lời của nàng thì cả đám đều tức điên, hận không thể tự tay giết ch.ết nữ nhân vong ân phụ nghĩa ác độc Lương Phi Yến kia. Người nọ nói đến một nửa còn chưa xong thì lại bị một màn kế tiếp mạnh mẽ làm cho nghẹn lại ở trong cổ họng, hai tròng mắt trừng lớn nhìn cái đại hán kia một đao đi xuống liền trực tiếp giải quyết sư huynh.


“Ha ha a… Thế thì đã sao? Nếu Vân Khinh không câu dẫn sư huynh, ta làm sao có thể đối đãi như thế với các ngươi chứ? Muốn trách thì phải trách Vân Khinh! Ai bảo nàng ta có bộ dạng xinh đẹp như vậy? Nếu nàng không xinh đẹp thì sư huynh cũng sẽ không sẽ thích nàng mà là thích ta! Như vậy cũng sẽ không sẽ phát sinh loại chuyện như hôm nay, ha ha ha… Đau lòng sao? Đã có một vị sư huynh bởi vì ngươi mà ch.ết, ha ha ha…” Lương Phi Yến bóp chặt yết hầu Vân Khinh như trước, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng thì cười đến vô cùng khoa trương, tiếng cười chói tai truyền vào trong tai mỗi người ở đây, bên trong ẩn chứa sự điên cuồng làm cho người ta không thể thừa nhận được, đúng vậy, là điên cuồng!


Lúc này Lương Phi Yến giống như mất đi bản tính và lương tri, chỉ còn lại hận ý trả thù, sâu sắc điên cuồng!


“Là ngươi giết sư huynh! Không liên quan đến sư muội, là ngươi! Sư muội đừng để ý nàng, là Lương Phi Yến phát rồ, cho dù chúng ta ch.ết, Lương Phi Yến cũng bị trúng độc, không có một chút gì liên quan đến ngươi.” Nghe thấy Lương Phi Yến nói những lời này trong mắt đầy hận ý, nhìn thấy nàng ta bóp chặt yết hầu của Vân Khinh, vẻ mặt Vân Khinh thì ngày càng tái nhợt đau đớn, các đệ tử được Vân Hải Thiên nuôi dưỡng đều rất đau lòng, không phải vì dung mạo tuyệt mỹ của Vân Khinh mà vì bọn họ đều sớm xem Vân Khinh là muội muội của mình, người cùng một nhà sao có thể trơ mắt nhìn người nhà đau đớn như vậyhaha, thật đúng là thương hương tiết ngọc






Truyện liên quan