Chương 5
Lúc Trâu Nhạc nói được, Sở Hàm có điểm không tin được.
Y thậm chí còn sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, kia coi như là đối phương đã sảng khoái đồng ý rồi?
Sở Hàm hơi xấu hổ khụ khụ một tiếng, sau đó nở nụ cười co quắp với đối phương. “Cảm tạ”.
Vốn dĩ lúc y nói ra mấy lời lúc trước vẫn còn rất lo lắng.
Hiện tại Trâu Nhạc đồng ý thoải mái như vậy, y ngược lại có chút không được tự nhiên. Có lẽ là ngay từ đầu đã không nghĩ tới câu trả lời của đối phương lại là như vậy, thậm chí y còn chuẩn bị tốt tâm lý phải cùng đối phương lằng nhằng một trận, ai ngờ đến cuối cùng lại là mình lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử. Vài lần xấu hổ liên tiếp khiến cho Sở Hàm đối với chính mình rất không hài lòng.
Y trầm mặc rất lâu rồi ngẩng đầu, nhìn Trâu Nhạc. “Tôi nói thật, cảm ơn”.
Biểu tình có hơi quá nghiêm túc.
Lần này đến phiên Trâu Nhạc hài lòng, hắn nhìn vẻ mặt chân thành của Sở Hàm, ánh mắt không tự giác lại trầm xuống. Hắn nhếch nhếch khoé miệng không nói gì, chỉ ra hiệu bảo Sở Hàm ra phòng khách. “Cậu không cần ngủ ở phòng khách, lúc trước tôi có chuẩn bị khách phòng, chờ nhân viên chữa cháy thu dọn xong, cậu quay về đem đồ đạc qua đây là được, chìa khoá tôi sẽ làm thêm cho cậu một cái”.
Sở Hàm nhận lấy cốc nước Trâu Nhạc đưa cho, gật đầu. “Con người anh thật không tồi”.
Đối với câu khen này của Sở Hàm, Trâu Nhạc không tỏ vẻ gì, hắn chỉ quay đầu nhìn y, cười đến ý vị sâu xa.
Kết quả chờ nhân viên chữa cháy làm xong việc, trời cũng đã gần sáng.
May là cửa chính không bị phá hỏng, vẫn còn khoá lại được. Sở Hàm thu dọn một ít vật dụng hàng ngày cùng những thứ cần thiết dọn đến khách phòng nhà Trâu Nhạc. Dù sao hai người cũng là hàng xóm, nếu y thực sự cần cái gì, cứ trực tiếp quay về nhà lấy là được.
Nhà của Trâu Nhạc thực ra lớn hơn nhà của Sở Hàm.
Tuy rằng đều là một tầng, nhưng thiết kế cũng không quá giống nhau. Gian khách phòng mà Sở Hàm đang ở so với phòng ngủ chính nhà y còn rộng hơn, phong cách bài trí rất giống phòng khách sạn, rất có mùi làm ăn.
Chờ Sở Hàm đem đồ vào phòng sắp xếp xong, đến lúc đi ra đã thấy bữa sáng được Trâu Nhạc chuẩn bị tốt. Hắn nhìn y một cái. “Bình thường mấy giờ cậu đi làm?”
“Tám rưỡi”.
Đồ ăn trên bàn đều có hai phần, rõ ràng là Trâu Nhạc đã chuẩn bị thêm cả phần của Sở Hàm. Sở Hàm đứng ở cửa phòng bếp không nhúc nhích, thẳng đến khi Trâu Nhạc ngồi xuống cầm đũa, phát hiện y không có phản ứng thì mới lên tiếng. “Đứng đấy làm gì, ăn sáng thôi!”
Thái độ của hắn như là chuyện đương nhiên phải thế, khiến cho da gà da vịt của Sở Hàm nổi hết cả lên.
Cục diện này muốn nói không ăn cũng không được, Sở Hàm ngồi đối diện Trâu Nhạc, ăn một bữa sáng mà cả ngày hôm đó y không thể nào quên được.
Nói thật ra, y cũng không nhớ đã bao lâu rồi không được cùng ngồi ăn với gia đình, hưởng thụ bầu không khí ấm áp bên mâm cơm….
Từ khi rời đi, Sở Hàm vẫn chỉ sống một mình, bữa sáng là thứ có cũng được mà không có cũng không sao.
Từ tối hôm qua mà nói, hết thảy những gì mà Trâu Nhạc đã làm cho Sở Hàm khiến y rất khó để xếp hắn vào danh sách ‘không phải người tốt’. Dù sao vào lúc y gặp khó khăn mà có người đưa tay ra giúp đỡ cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi trước đó hai người cũng chẳng nói chuyện với nhau được bao nhiêu. Loại hành vi này đặt vào bất cứ thời điểm nào đều sẽ là tấm gương điển hình cho ‘người tử tế’.
Nhưng là, Sở Hàm vẫn cảm thấy không quá thích hợp.
Nếu như người giúp đỡ là Nhâm Kiệt, Sở Hàm sẽ cho rằng đây là việc đương nhiên.
Mặc dù theo hiểu biết của y đối với Nhâm Kiệt mà nói, cậu ta không phải là loại người vừa mới quen biết hàng xóm thì đã cho người ta vào ở.
Vô luận là từ khí chất hay những biểu hiện bên ngoài, Trâu Nhạc đều cho người ta cảm giác hắn không phải là người hiền lành. Cho nên, cho dù mọi chuyện mà hắn làm đều khiến người ta cảm thấy đây đúng là hành động đáng cảm động, thì với Sở Hàm lại tạo thành áp lực không nhỏ.
Chẳng có miếng bánh nào lại tự nhiên rớt xuống.
Đây là đạo lý mà Sở Hàm đã thấu triệt từ sớm, tuy rằng trước mắt y vẫn chưa nghĩ ra người có điều kiện như Trâu Nhạc thì có thể chiếm tiện nghi gì ở mình. Thế nhưng ở đời có câu nhân tình khó trả, nợ người ta một nhân tình lớn như vậy, trong lòng Sở Hàm cứ như đang mang tội.
Buổi sáng tới công ty, trước lúc họp Nhâm Kiệt có đi một chuyến đến văn phòng Sở Hàm. “Hôm qua tiểu khu chỗ cậu có cháy nổ à?”
Sáng sớm nay Nhâm Kiệt nhận được điện thoại của Lý Chu Dương, nói là di động của Sở Hàm vẫn tắt máy. Cậu ta có một người bạn ở gần tiểu khu chỗ Sở Hàm, kể là đêm qua ở chỗ đó có nổ lớn, náo loạn cả một đêm”.
May là hôm nay Sở Hàm có đi làm, nếu không hai người bọn họ còn định họp xong thì xin nghỉ sớm để đi tìm người.
Sở Hàm nhíu mày, có chút ngoài ý muốn vì tin tức truyền đi nhanh như vậy. “Tôi không sao, chính là cái nhà ngay bên dưới nhà tôi cháy ga, liên luỵ người vô tội là tôi gặp hoạ”.
“Cháy tới nhà cậu?”
Sở Hàm thở dài. “Phòng khách cháy sạch”.
Nhâm Kiệt theo bản năng nhíu mày. “Vấn đề bồi thường có người xử lý không?”
“Có, công ty bảo hiểm với gia đình nhà bên dưới đều tìm tôi nói chuyện rồi, hẳn là không có vấn đề gì”. Sở Hàm tựa vào ghế thở dài. “Chẳng qua nhà không ở được, phải sửa sang lại đã”.
“Vậy bây giờ cậu ở đâu?”
“Ở nhờ nhà hàng xóm.
Nghĩ đến Trâu Nhạc, biểu tình Sở Hàm có điểm kỳ quái. Y nén xấu hổ ho khan một tiếng, lại khiến cho Nhâm Kiệt thấy khó hiểu. “Không phải cậu cũng vừa mới chuyển đến sao?”
Tuy rằng thoạt nhìn có chút thần kinh thô, nhưng từ trước đến nay Sở Hàm chưa bao giờ là người thuộc phái gần người. Nhâm Kiệt chưa bao giờ hỏi nhiều đến cuộc sống riêng tư của bạn bè, nhưng đối với Sở Hàm, cậu ta vẫn luôn có điểm thiên vị mà để ý nhiều một chút.
Đối với những lời này, Sở Hàm cũng chỉ có thể nhún vai. “Không quá thân quen, nhưng con người đối phương cũng không tệ. Dù sao cũng chỉ ở nhờ một thời gian, thuận tiện trông nhà, chờ sửa sang lại xong tôi sẽ dọn về”.
Nhâm Kiệt không nói tiếp, suy nghĩ trong chốc lát sau đó nhìn Sở Hàm. “Hay là cậu đến ở chỗ tôi đi?”
Những lời này nếu là người khác nói thì không sao cả, nhưng bởi vì là Nhâm Kiệt, Sở Hàm có chút ngoài ý muốn trợn mắt nhìn đối phương, cuối cùng trong mắt mang theo thần sắc phức tạp cười cười. “Không sao, tôi lo liệu được”.
Sở Hàm cùng Nhâm Kiệt tuy là bạn học cùng trường, nhưng kỳ thật lúc trước giao tình cũng không sâu, sau này vào làm cùng một công ty mới chậm rãi xuất hiện tình bằng hữu. Rất nhiều người nói, ở nơi làm việc sẽ chẳng bao giờ tìm được bằng hữu chân chính, nhưng hôm nay nghe được những lời này của Nhâm Kiệt, không hiểu sao trong lòng Sở Hàm có điểm đắc ý.
Sở Hàm cầm văn kiện, cười cười đứng lên. “Dù sao tôi không có việc gì là được, cả nhà tôi từ trong nhà ra ngoài có mỗi cái xác tôi là đáng giá nhất. Đi họp trước đây”.
Nói xong, y vỗ vỗ vai Nhâm Kiệt rồi ra ngoài, tâm tình buồn bực vì nhà bị cháy cũng bị y ném qua sau đầu.