Chương 63: Hồng đậu
Diệu bệ hạ nở nụ cười mắng: “Đúng là miệng quạ đen.”
“Quạ đen?” Tiêu Sơ Lâu liếc mắt nhìn vị Đế vương hắc phát hắc y (tóc đen đồ đen) bên cạnh mình, lại nhìn cả người mình một lượt, đôi mắt liền cong lên cười nói, “Vị công tử này, ngươi mới giống quạ đen đó, còn bổn vương á hả…”
“Sao nào?” Dáng cười của Huyền Lăng Diệu dần dần mở rộng, khuếch tán trong đôi mắt đen, bám lên cả đuôi lông mày.
Tiêu Sơ Lâu ghé sát lại người y, đè thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Giống thiên nga đó nha.”
“Xì~~” Khóe miệng Diệu bệ hạ co giật lại, nhịn nửa ngày rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thoáng chốc liền cười ra tiếng.
Lúc đầu vẫn còn dè dặt rụt rè, chỉ là cúi đầu mà cười, mãi đến cuối cùng, hầu như là vang vang cười to: “Được lắm, hay cho một con bạch thiên nga thích tự kỷ!”
Tiêu vương gia bị giễu cợt cũng chẳng biết thẹn là gì, ngược lại, hắn còn dương dương tự đắc: “Ngô, con cóc cũng đừng hòng nha, ai~, thịt thiên nga của bổn vương không thể làm gì khác hơn là tiện nghi cho con quạ đen ngươi rồi a…”
Vừa nói vừa rung đùi đắc ý, lại còn ra vẻ như mình là kẻ bị chiếm hết tiện nghi không bằng.
Cả đời Huyền Lăng Diệu sống cho tới bây giờ, đã từng được người ta khen, được người ta tán dương, cũng có bị người ta châm chọc, bị người ta chửi bới, nhưng mà chưa có ai dám nói y như vậy cả — cái gì mà hắc quạ đen muốn ăn thịt thiên nga chứ.
Hoàng đế bệ hạ trong nháy mắt hận không thể đem cái tên hỗn trướng vô lại này nhét vào trong bát đậu hủ.
Nhưng rồi cuối cùng, y vẫn nhịn không được mà cười rộ lên, nhịn không được mà len lén nhéo nhéo bàn tay của đối phương ở bên người, nói: “Giống ‘Hắc Bạch Vô Thường’(*) mới đúng a.”
(*) Hắc Bạch Vô Thường: Mây không biết hai vị này xuất xứ từ đâu, chỉ biết là ai ai cũng sợ hãi, cho là hai con quỷ hại người. Ấn tượng của thế gian là, Hắc vô thường là mặc áo đen, Bạch vô thường là mặc áo trắng. Một hôm nào lỡ gặp hai vị nầy thì có nghĩa là số mạng đình chỉ , phải lo gấp “hậu sự”. Nhưng có số sách vở nói rằng, đừng nên sợ hãi khi gặp hai vị Hắc Bạch nầy, lúc đó chỉ cần bình tỉnh, thành tâm cầu bái và xin hai vị cho mình “bất cứ món đồ gì”, nhất định về sau sẽ “đại phú quí” ! Cho nên, trên bàn thờ của một số đoàn hát kịch ở một vài địa phương có thờ hai vị Hắc Bạch Vô Thường chung với Thần Tài, mà chiếc mão trên đầu hai vị có ghi câu “Nhất kiến sinh tài” (một lần thấy ta ắt có tiền).
Tựa hồ trong trí nhớ, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy Huyền Lăng Diệu cười đến trong sáng mà rực rỡ như vậy.
Đường nét lãnh tuấn đầy sắc bén ấy như đang dần dần tan chảy ra, mi nhãn nhu hòa, hệt như ánh mặt trời ấm áp trong những ngày đông lạnh buốt…
Tiêu Sơ Lâu nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn đến ngây người. Một lát sau liền cầm lấy tay người nọ, nâng tới bên môi, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hai người cùng nhau nắm tay đi dạo một vòng chợ, rồi lại ăn vặt ở những hàng quán ven đường.
Quen ăn sơn trân hải vị đã lâu, lúc này lại nhâm nhi thưởng thức vài món điểm tâm đặc sắc của dân gian, không khỏi có chút hứng thú.
Lửng thững đi một hồi, hai người rốt cuộc cũng dừng lại ở ven hồ Tương Tư ở ngoại thành đế đô.
Hồ nước không lớn cũng không nhỏ, vì cách xa nơi phố xá ầm ĩ sầm uất nên thập phần trữ tĩnh. Sở dĩ nó được gọi là Tương Tư hồ, là bởi vì bên hồ có một mảnh rừng cây hồng đậu (*), hạt đậu đỏ nở đầy cả một vùng, đỏ thắm.
(*) Hồng đậu còn có nghĩa là tương tư ^^
Bông tuyết hỗn loạn lất phất giữa không trung, rơi xuống mặt hồ trong suốt như kính, lấp lánh kim quang nho nhỏ.
Mặt nước vào mùa đông được phủ một lớp băng mỏng, vì thế cũng không thể du thuyền được. Đầu xuân năm sau, băng tuyết hòa tan, tương tư đậu mạn sơn biến dã (tràn khắp núi đồi), nhiệt tình tự hỏa, sẽ có những đôi tình nhân bên bờ hồ thủ thỉ lời yêu, đâu đó còn có thuyền hoa bập bềnh trôi trên mặt nước, đây mới thực sự là mỹ cảnh thiên hạ.
Có cơn gió mát xào xạc thổi qua, có chút bông tuyết nhẹ nhàng nở rộ. Rừng tương tư được khoác một lớp áo trắng bạc (ý nói là bị tuyết phủ), nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến một mảnh phong tình.
Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu cùng đạp tuyết mà đến, trên mặt tuyết trắng thuần lưu lại bốn dấu chân uốn lượn song song với nhau.
Bọn họ kề vai nhau mà đứng dưới tàng cây hồng đậu, nhìn tuyết trắng mịt mùng, nhìn mặt hồ tĩnh mỹ.
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Sơ Lâu cảm thấy toàn bộ thế gian này như chỉ còn hai người bọn họ, bạch và hắc cùng đan vào nhau.
Huyền Lăng Diệu không phải là Hoàng đế, không có huyết hải thâm cừu, không có gia quốc đại nghiệp; Tiêu Sơ Lâu cũng không phải là Thục Xuyên vương, không có chấp niệm toán kế, cũng không có chiến hỏa tiêu yên.
Giờ phút này đây, bọn họ chỉ là một đôi tình nhân, miên miên nói lời ân ái, ôn nhu trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Giờ phút này đây, nhã trí mà trữ tĩnh, mỹ hảo mà đơn thuần.
Đúng lúc đó, có một tiểu cô nương xách một giỏ trúc thở hổn hển chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái đỏ bừng lên, cũng không biết là vì đông lạnh hay là vì nhìn thấy hai vị nam tử tuấn mỹ phi phàm này mà động động xuân tâm.
Tiểu cô nương không dám nhìn nữa, chỉ hơi cúi đầu, kéo tấm vải bông trên giỏ trúc xuống, lộ ra một rổ hồng đậu mới hái, diễm lệ ướt át.
“Hai vị công tử… Mua hai chuỗi tương tư đậu đi, được thắt bằng tơ hồng a, Nguyệt lão sẽ phù hộ cho duyên phận bất đoạn.”
Huyền Lăng Diệu sửng sốt, mỉm cười liếc mắt nhìn đối phương: “Không bằng cứ mua đi, cũng ứng với tình cảnh chứ nhỉ?”
Hoàng đế bạ hạ đã lên tiếng rồi, Tiêu Sơ Lâu đương nhiên không có ý kiến, vươn tay chọn lấy hai chuỗi đậu đỏ, rồi lại lấy một ít bạc vụn từ trong lòng ra đưa cho tiểu cô nương nọ.
“Không… Không cần nhiều tiền như vậy…” Tiểu cô nương lại càng hoảng sợ, liên tục xua tay, “Vòng tay này đều là đồ thủ công cả, chỉ cần hai đồng là đủ rồi.”
“Cứ nhận đi, đi mua một ít lương thực để dành ăn, mùa đông cũng không dễ dàng sống qua ngày đâu.” Tiêu vương gia ôn hòa cười, nhìn tiểu nha đầu mặt đỏ tới bên tai, thầm nói tạ ơn, rồi trong chớp mắt đã chạy đi mất.
“Ngươi thật biết lấy lòng người a.” Huyền Lăng Diệu nhìn hắn, dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay hắn.
Tiêu Sơ Lâu ha ha cười, đưa tay bắt lấy y, đem người ôm vào trong lòng, ở bên tai thổi thổi nhiệt khí, cúi đầu trầm trầm nói: “Đừng ăn vị (ghen a), ta chỉ muốn lấy lòng ngươi mà thôi…”
Không chịu nổi lời âu yếm trắng trợn như vậy — đặc biệt là từ trong miệng của Thục Xuyên vương khí phách trương dương nói ra nữa chứ…
Diệu đế bệ hạ chấn động, bông tuyết chung quanh bay tán loạn, nhưng trong lòng lại cảm thấy mềm mại ấm áp.
Cái ôm ấp này tựa hồ quá mức ấm áp, vì thế bông tuyết vừa hạ xuống, trong nháy mắt đã tan chảy ra.
Hai chuỗi vòng tay hồng đậu đeo ở trên cổ tay, màu son mượt mà êm dịu, từng hạt từng hạt, trông rất là khả ái.
Một trận hàn phong cuốn theo tuyết trắng chợt thổi qua.
Có lẽ là cảm thấy thật lạnh, vì thế cánh tay của Tiêu Sơ Lâu càng siết chặt hơn nữa, cúi đầu gác ở trên vai Huyền Lăng Diệu.
Nhiệt khí thở ra phun sau gáy y — tựa như mèo cào — khiến Diệu bệ hạ không khỏi vì ngứa ngáy mà rụt cổ lại.
“Ta hát cho ngươi nghe nhé, được không?” Tiêu Sơ Lâu thanh thanh giọng một chút, sau đó nhẹ nhàng ngâm nga:
“Còn chưa kịp cảm thụ cái khí hậu khi mùa hoa tuyết nở, chúng ta cùng nhau run rẩy, mới càng hiểu rõ được, như thế nào là sự ôn nhu.
Còn chưa kịp cùng ngươi tay trong tay, đi qua đồi cát hoang vu, để từ đó có thể học được, cách quý trọng thiên trường và địa cửu.”
Tiêu Sơ Lâu hát rất từ tốn, thanh âm trầm thấp, có chút không được lưu loát cho lắm…
“Còn chưa kịp vì ngươi đem hồng đậu nấu thành vết thương vương lòng, để mình cùng nhau chia sẻ, sẽ càng hiểu rõ nỗi đau buồn của sự tương tư.
Còn chưa kịp cảm thụ được sự dịu dàng trong nụ hôn mỗi sớm mai thức dậy, có lẽ chỉ khi ở bên ta, ngươi mới khát khao theo đuổi niềm tự do cô độc.”
Huyền Lăng Diệu lẳng lặng mà nghe, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến, thần tình càng nhu hòa hẳn ra, khuôn mặt dần dần nhiễm thượng ý cười.
“Có đôi khi, có đôi khi ta tin rằng tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ kết thúc, hợp rồi lại tan, có lẽ là chuyện thường tình…
Không có gì là trường tồn bất tận
Thế nhưng mà, có đôi khi, ta tình nguyện lựa chọn lưu luyến mãi không rời, cho đến khi mỹ cảnh thế gian đều đã nhìn thấu
Biết đâu một ngày nào đó ngươi sẽ theo ta, cùng nhau ngắm tế thủy trường lưu(*)…”
(*) Tế thủy trường lưu: nước chảy từ từ mà không dứt.
Điệu hát triền miên chậm rãi tiêu tán, trong lòng Huyền Lăng Diệu khe khẽ run rẩy.
Y quay đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt của đối phương, nền tuyết trắng xóa làm nổi bật hết thảy thâm tình đầy chân thành trong đôi mắt đen láy ấy.
Y thấy trong đôi mắt ấy, phản chiếu gương mặt của chính mình.
Huyền Lăng Diệu chỉ cảm thấy viền mắt nở ra, trái tim cũng nở ra, kìm lòng không đậu mà hôn lên đôi môi lành lạnh của người nọ.
Cũng không kịch liệt mà chỉ như khúc ‘Hồng đậu’ triền miên sầu muộn kia.
Tiêu Sơ Lâu nhắm mắt đáp lại, đôi môi ướt át ấm nóng tinh tế ma sát, quấn lấy, giống như mang theo biết bao quyến luyến ôn nhu không đếm hết được.
Có đôi khi, có đôi khi, ta tình nguyện lựa chọn lưu luyến mãi không rời…
Chóp mũi Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên chua xót, hắn chôn đầu vào vai người nọ, thanh âm trầm thấp gọi tên của đối phương…
“Huyền Lăng Diệu…”
“Ân?” Đế vương bị nhu tình quấn lấy cũng không phát hiện ra hắn đang khe khẽ run rẩy.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Tiêu Sơ Lâu hướng về phía y mỉm cười, nụ cười kia tựa như ánh mặt trời ấm áp vừa mới mọc, mang theo ba phần ngu ngơ, hai phần khẩn trương, một phần ngượng ngùng — thật giống như một nam hài ngây ngô đang cố lấy hết dũng khí, tỏ tình với người mình thầm mến đã lâu vậy.
“Huyền Lăng Diệu,” Tiêu Sơ Lâu lại gọi y một lần nữa, thanh âm khàn khàn, rất đạm rất nhạt, “Ta có lẽ chưa từng nói qua, ta yêu ngươi.”
Đế vương vĩ đại của Đông Huyền, trong nháy mắt bị ba chữ ngắn ngủi ấy làm cho chấn động thật sâu.
“Sơ Lâu…”
Có lẽ kinh hỉ tới quá mức đột nhiên, Huyền Lăng Diệu chỉ cảm thấy trong đầu đều đã bị sự cuồng hỉ bao phủ lấy, vì thế nên trống rỗng, nói không ra lời.
“Huyền Lăng Diệu, ta yêu ngươi.” Tiêu Sơ Lâu ngây ngốc mà ôm y, ngây ngốc mà nói cho y một lần lại một lần, rồi lại ngây ngốc mà cọ cọ gương mặt của người nọ.
Trong thanh âm đó còn lộ ra sự quyến niệm khôn cùng, cùng với luyến tiếc không muốn buông tha.
Nơi yết hầu của Tiêu Sơ Lâu khàn khàn mà đắng chát, hắn, thật ra còn ba chữ vẫn chưa nói ra a…
Ta phải đi.
Huyền Lăng Diệu, ta phải đi.
Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, những cánh hoa lục lăng dần dần được phủ một lớp tuyết, trắng ngần mềm mại tựa như lông ngỗng vậy.
Trên người bọn họ rơi đầy những bông tuyết, Huyền Lăng Diệu đưa tay giúp hắn nhẹ nhàng phủi xuống, nụ cười trên mặt nhu hòa như làn thu thủy.
Y thấy chóp mũi của Tiêu Sơ Lâu đỏ bừng, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Rất lạnh sao? Người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng rằng Thục Xuyên vương cường đại của chúng ta đang khóc nhè đấy.”
“Ha ha, ta làm gì phải khóc cơ chứ?” Tiêu Sơ Lâu cười loan đôi mắt, có lẽ là bầu trời đầy tuyết trắng phản quang lại, chiếu rọi vào đôi đồng tử đen láy của hắn, khiến nó long la lóng lánh như nước.
Hắn nói tiếp: “…Ở cố hương của ta, khi nào tân nương và tân lang thành thân, phải mặc lễ phục màu trắng và màu đen a.”
“A?” Nhãn quang Huyền Lăng Diệu chợt hiện lên một tia kinh ngạc, “Không phải lễ phục màu đỏ sao? Thục Xuyên còn có tập tục này sao?”
Tiêu Sơ Lâu chỉ là cười cười, nói tiếp, “Sau đó tân nương và tân lang sẽ trao đổi nhẫn…”
“Nhẫn?”
“Dùng cái này thay thế đi.” Tiêu Sơ Lâu nắm lấy cổ tay của y, hai chuỗi hồng đậu đỏ tươi lay động va vào nhau, vang lên thanh âm giòn hưởng.
Huyền Lăng Diệu cũng không có dò xét xem ý tứ của nó, chỉ nhìn mi tâm ôn nhuyễn của hắn, trong lòng khẽ động.
“Sơ Lâu,” Huyền Lăng Diệu nhẹ vỗ về gương mặt của đối phương, nhàn nhạt mỉm cười, đưa tình ôn nhu, “Hôm nay chính là ngày ta khoái hoạt nhất, thật đấy.”
Lồng ngực Tiêu Sơ Lâu đột nhiên nảy lên một cái, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị Đế vương cắt đứt.
“Còn hơn một tháng nữa là đầu xuân rồi, đến lúc đó tuyết trên hồ sẽ tan ra, không bằng hai người chúng ta lại tới đây du hồ, được không?”
Tâm tình Huyền Lăng Diệu rất phấn khởi, y quay đầu lại nhìn mặt hồ Tương Tư lấp lánh ba quang, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, liền nghiêng đầu ngưng mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu, cười nói.
“Đầu xuân năm sau tới du hồ…” Tiêu Sơ Lâu nhìn thần tình nhàn nhạt chờ mong của đối phương, mấp máy môi, rốt cuộc cũng đáp lại một chữ, “Hảo”.
Đế vương nhận được lời hứa hẹn cũng hết sức hài lòng, có lẽ là bị lời tỏ tình bất ngờ của Tiêu Sơ Lâu lây nhiễm, Huyền Lăng Diệu cũng buông hết rụt rè của mình ra, vươn người tới chế trụ đầu hắn, hôn lên mi tâm của nam nhân, ngay giữa trán.
Một nụ hôn nhàn nhạt, chẳng hề mang theo một tia dục niệm nào.
Cái trán thì lạnh đấy, nhưng môi lại ấm nóng.
Nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng khiến Tiêu vương gia run rẩy cả lên, nhưng như thế cũng đâu gây trở ngại gì a, khóe miệng hắn liền lộ ra một nụ cười hề hề thật ngốc nghếch.
— Tựa như những nam tử bình thường trong thiên hạ, khi giành được trái tim của người mình yêu thì hân hoan vui sướng.
Vành tai của Diệu bệ hạ khẽ động, gương mặt có chút đỏ lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên y chủ động như vậy trước mặt công chúng a.
Tuy rằng xung quanh cũng chẳng có ai.
Trên đỉnh đầu là trời xanh bao la, dưới bàn chân là đại địa trầm ổn.
Nhiệt khí thở ra trong nháy mắt hóa thành sương trắng, gió lạnh thổi qua khiến mắt người mê ly.
Trong một ngày trời đông tuyết phủ, có hai tên ngốc ôm nhau đứng đó, tựa như hai con thú xù lông nho nhỏ dựa sát vào nhau mà sưởi ấm qua những ngày đông giá lạnh.
Tiêu Sơ Lâu cọ cọ tóc mai đen nhánh của người nọ, sợi tóc quét qua mặt, có chút ngưa ngứa.
Hắn nghĩ, hắn thật khờ a…
Lại nghĩ, nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này, vậy thì thật là tốt biết bao.
Tốt biết bao…
Đáng tiếc, hoàng hôn đã dần trầm xuống phía Tây, sắc trời rốt cuộc cũng nhá nhem tối.
Tiêu Sơ Lâu dắt người nọ đi dạo trong rừng Tương tư một chốc, bầu không khí lúc này rất tốt a, nguyệt hắc phong cao, nếu không làm cái gì đó thì thật là quá đáng tiếc, đúng không nào?
Lúc đầu Diệu bệ hạ từ chối mãi vẫn không có hiệu quả, ban ngày ban mặt nằm dưới đất, ở trong rừng tuyết làm cái loại chuyện này, cũng không tránh khỏi — quá mức mất thể thống!!
Bất quá, muốn đối phó với sắc mặt của Diệu bệ hạ vì buồn bực xấu hổ mà từ hồng chuyển xanh, Tiêu vương gia luôn có cả đống biện pháp a…
Ôm chặt vòng eo, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, cọ cọ hôn hôn, vừa trêu ghẹo khiêu khích vừa nói lời âu yếm — Làm sao mà lửa không cháy được cơ chứ?
Có trời mới thấy, nơi này tối đen tĩnh mịch, tứ phía không một bóng người, lại có rừng cây lớn che khuất, thật sự là kêu trời trời không thấy, kêu đất đất chẳng hay a.
“Sơ, Sơ Lâu… Nhẹ một chút… Ân…” Cả người Diệu bệ hạ bị để ở trên thân cây, ngửa đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh trắng ngần.
Hai mắt y nhắm nghiền, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Thắt lưng đong đưa lay động theo động tác hung ngoan mà kịch liệt của Tiêu Sơ Lâu.
Mỗi một hơi thở phun ra cũng giống như là nhiệt hỏa, Tiêu Sơ Lâu nặng nề thở dốc, cường ngạnh bá đạo mà mở rộng hai chân y, từng chút từng chút một, xâm phạm vào nơi sâu nhất.
“Lăng Diệu, bên trong ngươi nóng quá… Gắt gao cắn ta…” Hắn cúi người chà đạp đôi môi của đối phương, thỏa mãn thoải mái mà mê man nói.
“Ha a… Ân —” Những cú thúc mãnh liệt khiến Đế vương không thể nói nên lời, trong cổ họng tràn ngập tiếng rên rỉ ngâm nga ngọt ngào đứt quãng, cự vật cao thẳng ở phía dưới cũng đã ở trong lòng bàn tay đầy hỏa nhiệt của nam nhân, không ngừng nhỏ giọt nước mắt.
Khóe mắt Đế vương có chút ẩm ướt, trên khuôn mặt là một mảnh ửng đỏ, hệt như tương tư đậu đỏ tươi ngập đầy khắp rừng vậy.
“Ân… Nhanh một chút… A —” Mải mê hưởng thụ sự thư sướng như sóng triều của hoan ái, Diệu bệ hạ nhịn không được mà nâng lên thắt lưng phối hợp với những đợt xỏ xuyên thâm sâu của nam nhân, rồi dường như cảm thấy mình quá mức tu sỉ, bịt tai trộm chuông mà quay đầu đi, chỉ để lộ một cái lỗ tai nho nhỏ đỏ bừng hướng về phía Tiêu Sơ Lâu.
Mỹ cảnh như vậy rơi vào mắt Tiêu vương gia lại khiến dục hỏa tăng vọt lên, yết hầu càng thêm khô khốc, khống chế không được.
“Thật sự là đáng yêu a…”
Nhãn thần Tiêu Sơ Lâu càng thêm thâm trầm, động tác va chạm cũng càng hung ngoan kịch liệt hơn…
Cảm giác được cái bàn ủi trong cơ thể đột nhiên nặng nề xông lên không ngừng, cả người Huyền Lăng Diệu như bị phỏng đến chấn động, mãnh rên ra tiếng, hơn nửa người trong thoáng chốc đã mềm nhũn rã rời.
Đầu ngón tay của y vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch, hai chân bị mở rộng mà run rẩy co quắp lại, giữa tiếng thở dốc nặng nhọc của hai người mà mặc cho nam nhân phóng tứ ở trên người mình, muốn làm gì thì làm…
Gió thổi cây động, gào thét trong cánh rừng hoang vu.
Màn trời đen kịt, trăng sáng treo cao. Tiếng va chạm thở dốc đều bị gió lạnh cuốn lấy, yếu ớt quanh quẩn trong rừng cây.
Tiêu Sơ Lâu vén lên lọn tóc dài ươn ướt mồ hôi trên trán người nọ, thanh âm khàn khàn, khẽ cười nói: “Vi thần hầu hạ bệ hạ như vậy có thoải mái không a?”
Đế vương hãy còn thở dốc không thôi, nghe xong lời này, đồng tử có hơi co rút lại, thâm trầm chăm chú nhìn vào ánh mắt của đối phương: “Không bằng… Ái khanh để trẫm thượng một lần đi?”
Tiêu Sơ Lâu sửng sốt, tựa hồ không ngờ tới y sẽ nói đến việc này, rồi lại nghĩ nghĩ một chút, Huyền Lăng Diệu dù gì cũng là một nam nhân dương cương, lại còn đường đường là ngôi cửu ngũ tôn quý, nếu chưa từng nghĩ tới việc áp đảo hắn — mới là lạ đó nha.
Vì thế nhướng mi ha ha cười nói: “Chờ khi nào bệ hạ đánh thắng được ta, ta cũng sẽ không ngại a.”
Đánh thắng được ngươi?
Diệu bệ hạ đảo mắt khinh bỉ hắn, âm thầm nghĩ rằng, nếu thật có một ngày nào đó, Tiêu Sơ Lâu còn muốn ở giữa nơi thanh thiên bạch nhật này mà làm càn — Vậy thì cứ trực tiếp trói lại, nhốt vào tẩm cung là xong!
Huyền Lăng Diệu suy nghĩ một chút, lại bất đắc dĩ mà bật cười.
Rốt cuộc cũng là vì mình quá sủng ái người này rồi…
Tiêu Sơ Lâu đương nhiên nhìn ra sự sủng nịch thâm tình trong mắt đối phương, trong lòng càng thêm nhu hòa mềm mại hẳn lên, bị một nam nhân như long như phượng đối đãi như vậy, cho dù là tảng đá cũng phải hòa tan a.
Hắn thầm nghĩ như thế, cũng chưa phát giác ra ánh mắt của mình đang càng ngày càng dịu dàng, nhàn nhạt hướng Huyền Lăng Diệu cười.
Chỉ là bên trong nụ cười ấy còn có một lớp sương mù mờ mịt, đem biết bao chua xót đau khổ ẩn sâu xuống…
Suốt trọn một ngày, Tiêu Sơ Lâu kéo Huyền Lăng Diệu đi làm những chuyện lãng mạn mà những đôi tình nhân hay làm, du hồ, dạo phố, ngắm hoa, thưởng tuyết, ôm ấp, hôn môi, làʍ ȶìиɦ…
Sau đó…
Sau đó…
Tiêu Sơ Lâu biết rõ, hôm nay suy cho cùng cũng phải qua đi.
Tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ kết thúc, hợp rồi lại tan, có lẽ chỉ là chuyện thường tình, không có gì là trường tồn bất tận…