Chương 16: Ngoại truyện
Công ty đĩa nhạc Bách Tín.
“Kiệt, lần chụp hình này rất thành công”. Tiểu Kiều mở máy tính ra, cho Trình Vũ Kiệt xem những bức ảnh đã qua xử lý photoshop.
“Ờ”. Mắt Trình Vũ Kiệt không hề nhìn vào màn hình, chỉ trả lời một tiếng.
“Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi”. Trình Vũ Kiệt thờ ơ đáp.
“Ừ…”. Tiểu Kiều biết Trình Vũ Kiệt kiệm lời, nhưng báo tin tức tốt như vậy mà anh không hề vui mừng, Tiểu Kiều cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô không muốn đi sâu vào chuyện đời tư của người khác, liền bỏ đi.
Nghe thấy tiếng khép cửa nhẹ nhàng, Trình Vũ Kiệt không chịu được, liếc nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình, anh trông phóng khoáng biết bao, nho nhã biết bao, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay nhảy múa trên phím đàn, đây thực sự là một bức ảnh hoàn mỹ. Nhưng anh chỉ nhìn qua một cái rồi chuyển ánh mắt.
Cho dù anh nho nhã bao nhiêu, thành công bao nhiêu thì vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng, bởi đã không còn Kha Mộng Kì.
Anh cứ nghĩ lần này về nước nói rõ hết mọi chuyện với cô, thì cô có thể hiểu được lòng anh, hai người vẫn có cơ hội ở bên nhau, nhưng anh đã sai, tất cả hoàn toàn không như suy đoán của anh.
Sự lạnh nhạt, dứt khoát của cô đối với anh, không cho anh một cơ hội vì không muốn làm tổn thương đến Phương Văn Húc, điều này khiến anh vô cùng đau lòng.
Có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng cô ấy vẫn là cô gái năm nào, tình cảm của cô đối với anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫn yêu thương anh. Cho dù ba năm đã qua đi, anh vẫn chắc chắn như vậy.
Chính vì có sự chắc chắn đó, nên anh vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc. Cho dù cô ấy đã là người yêu của người khác…
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, anh không bỏ cuộc không có nghĩa là cô ấy sẽ chọn anh.
Câu cuối cùng mà cô nói với anh “Chúng ta là không thể, ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng thế” lúc nào cũng giằng xé anh, khiến anh cứ ngẩn ngơ mỗi khi làm việc.
Lẽ nào cô ấy thực sự đã quên anh, yêu Phương Văn Húc rồi sao?
Vấn đề này anh đã từng nghĩ đến. Từ những lời Kha Mộng Kì nói với anh không khó để nhận ra điều đó, cô ấy không muốn chia tay với Húc, điều này nói lên điều gì?
Hôm đó sau khi chia tay Kha Mộng Kì, anh nhìn đằng sau lưng cô, anh biết hai người ngày càng xa nhau.
Từ đó, anh không thể bước vào thế giới của cô nữa.
Nếu cô ấy không còn yêu anh nữa, nếu cô ấy đã yêu Phương Văn Húc, anh còn gì để theo đuổi? Người ta đã thành đôi thành cặp, lẽ nào anh còn muốn cướp Kha Mộng Kì từ tay Phương Văn Húc như năm xưa đã từng cướp đi Lâm Phương Phi?
Cứ cho là cướp được Kha Mộng Kì thì sao? Trái tim của cô sớm đã không còn chỗ cho anh nữa, cướp lại cũng có ý nghĩ gì?
Tất cả sự kiên trì chẳng qua cũng chỉ là của riêng anh. Khi kiên trì trở thành vô vọng, có lẽ tất cả đã chấm dứt.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, sự buông tay của anh sẽ tác thành cho hạnh phúc của hai người họ.
Chỉ còn lại một mình anh lạc lõng, cô độc bước về phía trước.
Ngoại truyện Lâm Phương Phi Mùa đông một năm trước.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trời lạnh đến đông cứng lại khiến người ta vui thêm vài phần.
Lâm Phương Phi nhìn qua cửa sổ, thấy tuyết càng lúc càng dày, hứng lên muốn chơi trò chơi thời nhỏ, liền gọi điện cho Phương Văn Húc.
Tiếng trả lời từ đầu dây bên kia là xin lỗi, nói anh đang ở bên Kha Mộng Kì. Cô nghe thấy, rất bực mình, sau khi ngắt điện thoại, vẫn tự đi đến nhà Phương Văn Húc.
Đường đi rất trơn, xe cộ trên đường thưa thớt. Chiếc taxi mà cô thuê chạy rất chậm chạp, đoạn đường ngắn ngủi cũng trở nên dài đằng đẵng.
Xuống xe, những bông tuyết vẫn bay phất phơ như tơ liễu, nhưng không còn to như lúc trước nữa. Từng bông tuyết rơi trên người, trên mặt cô, lành lạnh, thậm chí buốt giá, nhưng không thể làm đông cứng trái tim cô.
“Phương Phi, mau vào nhà đi”. Bà Giang Lê nhìn thấy trên đầu Lâm Phương Phi đầy tuyết, liền vội vàng mời cô vào nhà.
“Mau cởi áo khoác ra, xem này, cháu ướt hết cả rồi”. Bà Giang Lê đau lòng nói, sau đó cầm cái áo khoác Lâm Phương Phi treo lên mắc, “Tuyết rơi to như vậy, sao còn đi ra ngoài?”.
“Cháu tìm Húc có chút việc ạ”. Lâm Phương Phi nói. Kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì cả, chỉ là muốn anh đi chơi với cô.
Phương Văn Húc đang ngồi với Kha Mộng Kì, nhìn thấy Lâm Phương Phi đến, bèn đứng dậy nói: “Phương Phi, có chuyện gì không?”.
“Chúng ta ra ngoài nặn người tuyết được không?”. Lâm Phương Phi cười.
“Em đến chỉ vì chuyện này?”. Phương Văn Húc cảm thấy hơi khó nghĩ. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trời lại lạnh như thế, cô ấy đến tìm mình không vì chuyện gì, chỉ vì chuyện này.
Kha Mộng Kì vẫn ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn hai người.
“Tuyết rơi nhỏ hơn rồi, đội mũ lên là được mà”. Lâm Phương Phi làm động tác đội mũ, dáng vẻ rất buồn cười.
“Phương Phi, trời lạnh thế này nặn người tuyết gì chứ? Chờ trời quang rồi nói tiếp”. Bà Giang Lê nói.
“Đúng đấy”. Phương Văn Húc không hiểu sao cô đã lớn vậy rồi, còn hứng thú với trò này. Anh không hề biết ý của cô không phải chỉ có vậy.
Cuối cùng Lâm Phương Phi đành phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng.
“Bác gái, món quà này cháu tặng bác”. Vừa ngồi xuống, Lâm Phương Phi lấy từ trong túi xách ra một đôi găng tay len đưa cho bà Giang Lê.
“Phương Phi thật hiểu chuyện”. Bà Giang Lê tươi cười nhận lấy, sau đó quay sang nhìn Phương Văn Húc đang ngồi bên cạnh, nói “Húc, con thấy chưa, Phương Phi ngoan biết mấy!”.
Có thể đây chỉ là một câu nói vô tình, cũng có thể muốn ám chỉ điều gì đó. Bất kể thế nào, Kha Mộng Kì chỉ ngồi bên cạnh không nói gì, trong lòng rất không vui, nhưng cũng không muốn xen vào.
Đôi găng tay này Lâm Phương Phi đã chuẩn bị từ rất sớm, chỉ chờ hôm nào có mặt Kha Mộng Kì sẽ tặng cho bà Giang Lê. Cô nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Kha Mộng Kì, cười thầm trong bụng. Ban đầu cô định rủ Phương Văn Húc đi nặn người tuyết, khi biết Kha Mộng Kì cũng ở nhà anh liền nghĩ ra ý này.
“Bác gái, trời lạnh rồi, bác nhớ phải chú ý giữ ấm cơ thể, nên ít ra ngoài thôi ạ”. Lâm Phương Phi nói nghe có vẻ rất chân thành, không có chút giả dối nào.
“Câu này nên để bác nói với cháu mới đúng?”. Bà Giang Lê rướn rướn mày nói: “Trời lạnh thế này cháu còn muốn ra ngoài nặn người tuyết, dễ bị lạnh cóng đấy, đúng là con bé ngốc”. Bà Giang Lê vuốt vuốt mái tóc Lâm Phương Phi.
Kha Mộng Kì không chịu nổi cái dáng vẻ ấy của Lâm Phương Phi, tuy không phải là lôi kéo làm thân, nhưng lời nói và cử chỉ của cô ta có khác gì lôi kéo làm thân đâu? Cô tiến lại gần Phương Văn Húc nói: “Húc, em muốn về nhà”.
Phương Văn Húc không ngốc, trong tình cảnh này dĩ nhiên anh biết phải làm gì, liền nói với bà Giang Lê: “Mẹ, con đưa Kha Mộng Kì về trước ạ”.
“Bên ngoài tuyết vẫn rơi, chờ tuyết rơi nhỏ hơn rồi hãy đưa về”. Bà Giang Lê đang nói chuyện rất vui vẻ với Lâm Phương Phi quay sang nói.
Phương Văn Húc thấy Kha Mộng Kì chau mày, kéo tay cô, đang định đi ra ngoài, thì bị Lâm Phương Phi gọi lại: “Húc, ngồi xuống cùng nói chuyện một lát đi, bác gái nói đúng đấy, chờ tuyết nhỏ rồi hãy về”.
Đến lúc này, Lâm Phương Phi vẫn không nhìn thẳng vào mắt Kha Mộng Kì, coi cô như không khí. Nụ cười của Lâm Phương Phi có chút gian tà, nhưng chốc lát đã biến mất.
Phương Văn Húc dừng bước, đáp: “Không sao, không biết lúc nào tuyết mới nhỏ”. Nói xong, mở cửa ra ngoài.
Lúc này trong phòng đã yên tĩnh. Lâm Phương Phi nhếch môi cười. Rốt cuộc Kha Mộng Kì không chịu được, bị mình làm cho tức giận mà bỏ về rồi.
Lâm Phương Phi biết điểm yếu của Kha Mộng Kì, Kha Mộng Kì không thích nghe nhất chính là Phương Văn Húc và bà Giang Lê nói tốt về cô, cô đánh trúng điểm yếu này, mới nhiều lần chọc giận thành công Kha Mộng Kì.
Bây giờ nghĩ lại những chuyện mình đã từng làm, cô bỗng thấy mình thật ngốc, ngốc đến mức đánh mất cả bản thân.
Tuổi thanh xuân bị tháng năm khắc lại những dấu vết rõ ràng, từng đau thương, từng không cam lòng, từng thù hận. Cuối cùng, khi mất đi tuổi xuân, cô cũng đã tìm lại được chính mình.