Chương 2
Đợi cho Tiểu vương gia buông tay chỉnh lại y phục là lúc Liễu Thận Ngôn cẩ người xanh tím nằm trên thư án. Tiểu vương gia cũng không quay đầu lại mà đạp cửa ra ngoài, Liễu Thận Ngôn hai chân vô lực rộng mở không chống đỡ được cả người liền ngã xuống mặt đất.
Tiểu vương gia đạp cửa đi ra, bước nhanh vào trong hoa viên, thở hổn hển khó bình, đứng đó một lúc lâu rồi đi vào trong lương đình xem cá bơi trong nước.
Nâng ống tay áo lên lau mồ hôi lại khát, kêu “Người tới” nửa ngày không ai đáp, cười khổ một tiếng nhớ đến chính mình bị hoàng thượng hàng tước, người hầu hạ trong phủ giảm đi phân nửa. Hít sâu vài khẩu khí, áp chế lo lắng trong lòng, không biết sao lại nhớ đến vẻ nhíu chặt mày thống khổ của Liễu Thận Ngôn.
Vốn tưởng lưỡng tình tương duyệt ngọt ngào, ai ngờ quay đầu lại ngoan độc như vậy, đem chứng cứ mưu phản đặt vào trong mật thất của phủ. Tiểu vương gia nghĩ đến đây, hận đến không thể mang cái kẻ vô tâm kia thiên đao vạn quả.
Nhưng thời điểm mở cửa ra ngoài vừa rồi nhìn thấy Liễu Thận Ngôn ngã trên mặt đất, tóc đen tung ra, thân thể không ngừng run rẩy vẫn cứ thoảng qua trước mặt. Từ trước y luôn thẹn thùng, hai người thân mật đều là ở trên giường, tắt đèn, mọi cái dỗ dành mới có thể khiến y thả lỏng…
Thôi thôi thôi, hận nan ức, nhưng cũng cũng không thể ngăn được mọi việc đã xảy ra, trở về nhìn y một cái xem thế nào.
Tiểu vương gia thở dài một cái, lại không quản được chính mình xoay người hướng thư phòng đi. Đứng ở ngoài cửa phòng hồi lâu mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Trong thư phòng đã không còn ai, bàn ghế vừa rồi hỗn độn đã sạch sẽ trở lại, bút cùng nghiên mực hỗn loạn trên mặt đất cũng yên tĩnh nằm trên giá bút.
Hết thảy đều sạch sẽ, nhẹn nhàng khoan khoái, giống như vừa rồi tất cả đều chưa từng xảy ra.
Tiểu vương gia đứng ngốc thật lâu, đáng tiếc buồn cười, bị lừa một lần còn chưa đủ sao. Người từng đẩy mình vào chỗ ch.ết, từ trước đến giờ đều là giả, cả thẹn thùng cùng thống khổ này sợ rằng cũng không phải là thật.
Cần gì phải tự mình đa tình.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, mím môi, thu thập biểu tình, xoay người đã trở lại thành Thụy Nghi Tiểu vương gia trầm mặc sau đại biến.
Liễu Thận Ngôn bưng thực hạp tiến vào, hóa ra đã đến giờ dùng cơm.
Liễu Thận Ngôn lễ xong cúi đầu đem từng đĩa đồ ăn đặt lên bàn cơm. Tiểu vương gia đứng ở bên cạnh đánh giá y, tóc tai chỉnh tề, y phục sạch sẽ, biểu tình trên mặt bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Mới vừa rồi thống khổ trằng trọc cùng giọt lệ đọng trên khóe mắt không còn một chút dấu vết, quả nhiên là giả đi.
Thụy Nghi Tiểu vương gia cũng không thèm nghĩ nữa, ngồi xuống để cho Liễu Thận Ngôn hầu hạ hắn dùng cơm.
Liễu Thận Ngôn khom người ở bên cạnh chia thức ăn, Tiểu vương gia lần này thật sự không có ý khó xử, dùng cơm xong súc miệng rồi đi ngay, tự mình ra cửa, chắc là quay về tiểu viện trụ đi.
Liễu Thận Ngôn chờ hắn xuất môn, dựa vào ghế quỳ trên mặt đất, nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Hầu hạ ăn cơm bất quá nửa canh giờ, đã sắp khó có thể duy trì.
Từ ngày đó, Tiểu vương gia liền hoàn toàn chặt đứt ý niệm mềm lòng trong đầu, đã đem Liễu Thận Ngôn kia trở thành một hạ nhân bình thường, không hề liếc mắt nhìn một cái.
Nếu có chút không bình thường, thì đó là hạ nhân bình thường không phải thị tẩm, mà Liễu Thận Ngôn phải.
Có khi là ban đêm đột nhiên truyền triệu, có khi là ban ngày trong thư phòng lương đình trong viện tùy tiện dáp đảo y trên mặt đất.
Trong khi làm Tiểu vương gia cũng không có biểu hiện ra ý muốn tr.a tấn, nhưng cũng không có nửa phần “tình” đáng nói. Chỉ là tùy ý phát tiết, giống như Liễu Thận Ngôn bất quá chỉ là một thứ đồ vật, không cảm giác, cũng không biết cảm thấy thẹn.
Thời điểm thống khổ vô hạn, Liễu Thận Ngôn nhịn không được nghĩ, đau đến ch.ết lặng, lại không thể ch.ết lặng. Còn không bằng ngày đó Tiểu vương gia ở thư phòng như nổi điên mà tr.a tấn tới thống khoái. Hóa ra còn sống chuộc tội là như thế này, vượt qua cực hạn nhẫn nại.
Thống khổ khó có thể dùng lời nói, trên người vết thương cũ mới trùng điệp, trong lòng đau không thể ngừng, chỉ có thể ở trong những buổi tối không bị triệu thị tẩm mà trộm rơi lệ.
Có một lần thật sự rất đau, thanh âm khóc nức nở đánh thức người cùng phòng, bị châm chọc khiêu khích đuổi khỏi phòng, đứng trong đêm mà rơi lệ. Ngày hôm sau liền bắt đầu sốt nhẹ.
Thời điểm hầu hạ không tập trung được tinh lực, làm sai vài lần, trúng một bạt tai của Tiểu vương gia, phân phó quản gia dẫn đi chịu gia pháp.
Ba mươi roi này trước kia chưa phải là từng chưa chịu qua, nhưng chưa bao giờ biết đến ba mươi roi có thể khiến cho người ta da tróc thịt bong, căn bản không thể xuống giường.
Thời điểm ở trên ghế chịu hình không thể động đậy, y đột nhiên hiểu được, không phải chính mình đặc biệt suy yếu, mà là thái độ của Tiểu vương gia thay đổi, hạ nhân tự nhiên hiểu được, cho nên không hề hạ thủ lưu tình đối với y.
Từ khi y được chủ tử đưa đến Vương gia phủ, người nọ liền ngọt ngào đưa y vào trong vòng tay bảo vệ.
Y không phải không biết, ở trong lòng chủ tử, y chẳng qua chỉ là một quân cờ, một khi dùng xong có thể vứt bỏ. Bằng không y như thế nào lại ngay cả lúc đang hạ ngục cũng nắm chặt bội kiếm của Thụy Nghi Tiểu vương gia, lại như thế nào lúc Tiểu vương gia bị hạ ngục định tội xong, tự sát đi theo hắn. chính là không muốn thừa nhận Tiểu vương gia cái gọi là làm nhục thật ra là tình thâm ý trọng yêu thương…
Giãy dụa trong lúc đó, lệ rơi đầy mặt.
Trong cơn bệnh hỗn loạn, Liễu Thận Ngôn nghe có tiếng quản gia phân phó thầy thuốc trị thương cho y. Người một mực ngóng trông không từng tới qua, y nghĩ hóa ra sau khi được yêu phải buông tay như vậy thật sự là đau đến tận xương tủy. Tiểu vương gia lúc trước chắc cũng đã từng đau như vậy, vậy y sống chuộc tội cũng là đáng đi.