Chương 6: Còn ra thể thống gì

Edit: Ciao
Liễu chiêu huấn nheo mắt lại, nhìn trên dưới ta một lượt, không hề để ý ta đang là người trần truồng hưởng thụ làn nước ấm, nàng hất cằm, ngạo mạn hừ một tiếng
“Tuyên ɖâʍ ban ngày, còn ra thể thống gì nữa! Tổ tông dưới mặt đất mà biết thì cũng phải xấu hổ dùm nương nương!”


Ta rụt cổ một cái, không dám nói gì, chỉ chột dạ nhìn cánh cửa đang mở rộng. Cuối cùng Liễu chiêu huấn cũng không quá tức giận, nàng hất tay lên, khép cửa lại.


Trái trái phải phải, tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai đều nở nụ cười nhẹ, mấy người cúi đầu khoanh tay, cung kính thỉnh an —— thậm chí còn cung kính hơn lúc thỉnh an ta.
“Nô tỳ bái kiến Chiêu Huấn!”
Haiz, ta biết ngay mà, đưa Liễu chiêu huấn tiến cung, vừa có lợi lại vừa có hại.


Liễu chiêu huấn khoát tay áo, vô tình nói: “Đứng lên đi.”


Rồi nàng lại trợn mắt nhìn ta một cái, mới nhã nhặn trách cứ tiểu Bạch Liên: “Nha đầu nhà ngươi, đúng là lương thiện quá nhỉ, hẳn là ngươi vừa phát hiện là tìm tới ta ngay mới đúng! Ta đưa một đám người tới đó, xem nương nương nhà các ngươi còn dám làm thế trong ngự hoa viên không!”


Nhìn xem, không hổ là ngươi của Tô gia? Người ta mà phát hiện ta và thái tử đang làm gì, đầu tiên sẽ thẹn thùng, sau đó sẽ canh chừng cho chúng ta, cũng chỉ có Liễu chiêu huấn muốn dẫn người tới xem, còn nói năng hùng hồn thế nữa!


available on google playdownload on app store


Ta gục đầu xuống, cố gắng làm ra vẻ áy náy, nhưng mà trong đầu ta lại tưởng tượng tới hình ảnh bắt gian lại Ngự hoa viên… Nếu như đang ra sức làm việc mà đột nhiên bị cắt đứt, trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Thái tử gia sẽ đặc sắc lắm nhỉ ——
Vừa nghĩ tới ta bật cười.


Liễu chiêu huấn lập tức giận tím mặt, nàng như gió xoáy tới bên cạnh ta, xoắn chặt lỗ tai ta: “Nương nương, người mà không có lễ thì ch.ết đi cho nhanh, người mà không biết ngừng thì ch.ết đi còn chờ gì, ch.ết đi còn gì! Sao ngài có thể, sao ngài có thể, sao lại có thể vô sỉ như vậy!”


Ta kêu oai oái: “Liễu Diệp Nhi, đau quá!”
Lúc này Liễu chiêu huấn mới buông tay ra, ta rụt cả người vào thùng tắm, giấu mình trong nước, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn nàng.


Cho dù Liễu chiêu huấn có tức giận hơn nữa thì cũng bị ta làm cho bất đắc dĩ, nàng hất nước vào mặt ta, vỗ vỗ tay áo, trên mặt như hiện sát khí, phân phó tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai: “Mau tắm rửa sạch sẽ cho nương nương, để còn đi ra nghe huấn!”


Mới nói xong, nàng ra khỏi phòng như một cơn lốc xoáy, đạp cửa xông ra.
Lúc đó ta đây mới đứng thẳng dậy, tựa người bên thùng tắm đưa mắt nhìn bóng lưng Liễu chiêu huấn.
“Liễu chiêu huấn đúng là lương tâm của Đông cung ha!” Ta cảm khái với tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai.


Hai tiểu cung nữ không hẹn mà cùng liếc mắt, tiến lên ấn ta vào trong nước, dội nước lau người cho ta: “Nương nương đừng để Liễu chiêu huấn đợi lâu quá, nếu không chỉ có ngài chịu tội thôi!”


Nói Liễu chiêu huấn là lương tâm của Đông cung, lời này quả thật như vậy. Bản thân ta hấp tấp, hoàn toàn không có khiếu để chấp chưởng cả một cung, nếu không phải ta muốn Liễu Diệp Nhi từ nhà mẹ đẻ tới, thì sợ rằng Đông cung này càng không có quy củ hơn bây giờ.


Lúc Liễu chiêu huấn chưa tiến cung, Mã tài tử, Lý thục viên, Trịnh bảo lâm suốt ngày trình diễn Tam quốc chí trong Đông cung, Thái tử lại chạy trốn tới phía nam. Cả ngày ta đều chạy tới nội cung của Trần Thục phi, cũng là Thụy vương khuyên ta: “Nên đón một người vừa ý vào cung”. Một câu này đã thức tỉnh ta, ta lập tức đưa Liễu Diệp Nhi tiến cung, không đến hai tháng, với thế tấn công ‘Nữ Giới’, ‘Nữ Tắc’, ‘Nữ tứ thư’, nàng đã hàng phục được tam quốc, giúp Đông cung yên tĩnh.


Bởi thế cho nên, trước mặt Liễu chiêu huấn ta cũng không dám bày ra thái độ Thái tử phi —— từ nhỏ cha mẹ bận rộn công việc, ca ca thì càng bướng bỉnh hơn ta, người có thể quản được ta ngoài cô cô ra thì cũng chỉ có Liễu Diệp Nhi.
Đổi quần áo xong, ta ngoan ngoãn ngồi trên chiếu trúc, nghe Liễu Diệp Nhi dạy bảo.


“Từ thời Thái tổ gia khai quốc…” Liễu Diệp Nhi mắng ta, nhất định sẽ nói một đoạn lịch sử nhức đầu trước: “Tô gia chúng ta đứng hàng Tam Công, biết bao nhiêu là vinh quang? Thời đại hưng thịnh kéo dài trăm năm thì Tô gia chúng ta hưng thịnh trăm năm, tổ tiên nương nương là công thân được tiến vào Lăng Yên các…”


(Tam công là ba chức quan cao nhất, bao gồm: Thái sư, thái phó, thái bảo)
Một đoạn sử dài xong, nàng bắt đầu mắng ta.


“Bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ sao lại không vào được đầu nương nương thế? Trước khi tiến cung ngài chơi bời lêu lổng, suốt ngày ồn ào —— cái này cũng không nói làm gì! Sau khi tiến cung đã là thành thân, nên…”


Sau đó là bốn thành ngữ oanh tạc ta, cái gì mà hiền lương thục đức, cái gì mà khoan dung rộng lượng, ta nghe gật gật đầu, may mà không ngủ gật mất, lúc này Liễu Diệp Nhi mới chuyển qua chủ đề chính.


“Nhưng nương nương ngài thì sao hả? Chẳng những không phóng khoáng, coi cữu cô như cha mẹ, không tam tòng tức đức, can giám thái tử, đây là lấn thứ mấy rồi hả? Không quan tâm gì cả, vừa vui vẻ lên thì sẽ chẳng để ý trường hợp, cùng với Thái tử gia, a….” Nàng dừng một chút, đỏ mặt tía tai phun ra hai từ: “Tằng tịu với nhau!”


Ta vừa định nói thì Liễu Diệp Nhi phóng một ánh mắt sắc như đao, ta rụt cổ lại.


“Hai chữ ‘tự kiềm chế’ không hề có tác dụng với ngài, ta cũng sẽ không nói. Nhưng Thái tử gia xưa nay như người trên cõi tiên, làm sao ở với ngài lại thành cái dạng này chứ, thật sự không thể tưởng tượng được!” Liễu Diệp Nhi vỗ bàn: “Nói đi, hôm nay là có chuyện gì xảy ra, là chê Quý phi nương nương chưa đủ oán hận, mà sau khi hồi cung không nhịn được, ngay ở phía sau Trọng Phương cung liền ——”


Ta không nhịn được, phải biện giải cho mình: “Liễu Diệp Nhi, ngươi thiên vị Thái tử gia! Cái gì mà giống như thiên tiên chứ, rõ ràng là ɖâʍ thú! Ta, ta mới là người bị ép buộc đây này!”
Liễu Diệp Nhi lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn ta: “Trước mặt ta mà nương nương còn muốn nói dối?!”


Nói đến đây thì không thể không giới thiệu qua về danh tiếng của ta và Thái tử gia được.


Từ lúc tám tuổi, Thái tử gia nhập dưới danh nghĩa Hoàng hậu, định vị trí ở Đông cung, mười mấy năm qua, hành vi cử chỉ đều chuẩn lễ nghi, những người giảng dạy Đông cung không ai không khen hắn ‘Long nhật thiên biểu, kham vi quốc triêu thái tử’, ‘Long chương phượng thái, ngã triêu hậu kế hữu nhân’. Hắn rất lạnh nhạt, người khác nhìn qua thấy giống như con người lạnh lùng, không vướng bụi trần.


Ta thì sao…


Ờm, được rồi, từ sáu tuổi ta đã ở bên cạnh cô cô, ta chính là điều phiền toái lớn nhất trong Tử Cấm Thành. Đến khi cha ta hồi kinh đón ta ra ngoài nuôi, ta là phiền toái lớn nhất của thành Tứ Cửu, không ai trong hoàng thành không biết hai thiếu gia của Tô gia, Đại thiếu gia làm hỏng tiểu thiếu gia… Còn ta chính là tiểu thiếu gia vô cùng bướng bình.


Đến khi cha mẹ ta nhiễm dịch bệnh mất sớm, không bao lâu sau cô cũng bệnh ch.ết, ca ca thì dẫn theo chị dâu đi chiến ở Đông Bắc, ta lại càng không có người quản, nếu không phải mấy năm nay ta được Liễu Diệp Nhi quản, thì ta có thể quậy tung cả nước!


Cho nên khi ta cùng Thái tử gia ở trong Ngự hoa viên… Hừ hừ, không ai tin rằng Thái tử gia là người đã nhóm lửa, dường như cũng rất công bằng.
Ừ, là công bằng, ta không nên tức giận. Cho dù Liễu Diệp Nhi tức giận thì ta cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đừng rồi!
… Nhẫn nhục chịu đựng, ta phải chịu đựng!


Mẹ nó!
Lão nương không tức giận mới là lạ đấy!
Ta nghiêm túc nói với Liễu Diệp Nhi, với thái độ nghiêm túc nhất của ta: “Thật sư không phải ta giở trò, ngươi phải tin tưởng ta. Làm chuyện này ở bên ngoài không hề thoải mái!”


Liễu Diệp Nhi bị thái độ nghiêm túc khó thấy của ta hù dọa, nhất thời không nói được gì. Ta nhanh chóng nói tiếp: “Hơn nữa, tay của ta vụng về thế nào, ngươi còn không biết à? Nếu không phải Thái tử gia cởi váy ta ra thì sao lại có chuyện đó được!”


Liễu Diệp Nhi nửa tin nửa ngờ: “Nói thế, phía sau đình hồi tháng trước…”
Cho dù Tô Thế Noãn ta mặt dày tới đâu, khuôn mặt cũng nóng lên, ta khẽ gật đầu: “Thái Tử gia.”
“Trong tiểu phòng ở Thụy Khánh cung vào tháng trước…”
“Thái tử gia.”


“Thư phòng Tử Quang các ba tháng trước…”
“À… Đó là ta.” Ta chỉ có thể thừa nhận: “Nhưng mà thư phòng không phải là một nơi rộng rãi gì…”


Liễu Diệp Nhi đã lấy được cớ, nàng lại xoắn lấy lỗ tai ta: “Tử Quang các là chỗ nào hả? Là nơi quan trọng của quốc gia, là nơi bao nhiêu người có tài có đức dạy dỗ Thái tử gia, nương nương ngài ɖâʍ loạn hậu cung còn chưa đủ…”


Rốt cuộc vẫn quở trách ta một trận rồi khuôn mặt bánh bao đó mới thả lỏng: “Chuyện hôm nay có người thấy không?”
Ta lắc đầu: “Tiểu Bạch Liên tới rất nhanh, lúc ấy trong Ngự hoa viên cũng không có ai, không bị nhìn thấy.”


“Không hổ là nương nương, đúng là có Phượng vận trời sinh.” Cơn giận của Liễu Diệp Nhi còn chưa tan, nàng lại nói xỉa ta một câu.
Ta cười ha ha: “Chiêu huấn cố ý tới đây, là để nói ta sao?”


Nàng lại trừng mắt, uy phong nói: “Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi không ở kinh, ta không quản ngài thì ai quản?”


Liễu Diệp Nhi lớn hơn ta sáu tuổi, là con gái của ɖú nuôi ta, từ nhỏ tới lớn, cha phạt ta cái gì thì nàng cũng bị, cha thưởng ta cái gì, nàng cũng có phần. Thời gian qua, Tô gia nhân khẩu đơn bạc, bây giờ cha mẹ đã đi, cô cũng đi, đại ca đại tẩu lại không ở trong kinh, chỏ có ɖú nuôi trông coi Tô phủ, nàng mà mặc kệ ta thì ta sẽ không có ý để ý tới.


Hốc mắt ta đỏ lên, chui vào ngực Liễu chiêu huấn: “Liễu Diệp Nhi thương ta!”
Nàng vuốt vuốt tóc ta: “Ta không thương ngài thì ai thương ngài?”
Hai người chúng ta cứ thế âu yếm muốn ói, Liễu chiêu huấn mới nói tới ý của mình.
“Mã tài tử bây giờ càng ngày càng kỳ cục rồi!”


Ta nhướng mày: “Nàng vẫn không yên hả?”


“Ngài cũng biết sao?” Khuôn mặt Liễu chiêu huấn đanh lại, đằng đằng sát khí: “Mục các lão cũng già rồi… Những ngày an nhàn của nàng ta không nhiều lắm, gần đây Thái tử gia lại không mặn không nhạt với nàng ta, ta nghe mấy cung nhận bên người nàng nói, đến bây giờ Mã tài tử vẫn còn là xử nữ… Nàng ta cũng biết là gấp, nên khó tránh khỏi làm chút việc.”


Ta giật mình, ngồi nhổm dậy: “Nhưng không phải Thái tử gia đã gọi nàng ta qua thị tẩm mấy lần rồi sao, ta còn đang…”
Liễu chiêu huấn giả làm cái mặt quỷ: “Cũng chỉ có mấy lần, và đều vào ngày nguyệt sự của Mã tài tử. Thái tử gia vào phòng nàng ta, nhưng ngồi một chút rồi ra ngay.”


Nàng còn kinh ngạc hỏi ta: “Sao thế, ngài không biết chuyện này sao? Ta còn tưởng việc này đã lan truyền khắp Đông cung rồi cơ!”


“Ta đâu có nhàm chán thế chứ, còn phải dò xem chuyện trong phòng nữ nhân khác của Thái tử gia.” Ta liếc mắt: “Tiểu tiện nhân kia nhìn không thành thật chút nào, ta nói chứ, lần trước cả y phục nàng ta cũng không mặc đã vào nhà. Thì ra là định bán thịt.”


“Nàng ta coi Thái tử gia thành khách làng chơi đầu đường cuối ngõ rồi.” Nói đến phần miệng độc thì Liễu chiêu huấn không kém ta chút nào: “Thái tử gia sao có thể nhịn được, hôm qua ta nói nàng một hồi, Thái tử gia đến tối lại phái tiểu thái giám đi quở trách nàng một lần nữa, nghe nói Mã tài tử khóc trong phòng một canh giờ, sau đó tự giam mình trong phòng, không cho phép ai tới quấy rầy.”


Đây là bước đi tiếp theo của Mã tài tử. Trong mấy phi tần của Đông cung, chỗ dựa của nàng ta không chắc nhất, nói thế nào thì Mục các lão cũng là ngoại thần, lại sắp 80 tuổi, tới tuổi xin nghỉ ở nhà. Mã tài tử không nhân mấy năm này sinh đứa con, đến khi Thái tử gia kế vị thì cũng chỉ có nước vào lãnh cung mà thôi.


Ta giận tái mặt, hung dữ hừ một tiếng.
“Cho dù nàng ta có mưu kế gì, chúng ta dùng bất biến ứng vạn biến! Trước tiên cứ làm chuyện của mình rồi nói sau.”
Vẻ mặt Liễu chiêu huấn hơi đổi: “Ngài lại có chủ ý gì?”
Vẫn là Liễu chiêu huấn hiểu ta nhất.


Ta mỉm cười, hỏi Liễu chiêu huấn: “Sổ sách trong Đông cung là ngươi và tiểu Lan Hoa quản lý, sao rồi, trong quỹ còn bao nhiêu?”
Liễu chiêu huấn cúi đầu tính toán một chút rồi trả lời ta: “Không nhiều không ít, 308 lượng.”


Nhìn xem, đây chính là của cải trong Đông cung chúng ta: Trâm phượng trên đầu ta rút ra có giá trị khoảng một nghìn hai, trong quỹ lại cũng chỉ có ba trăm lượng bạc. Hoàng quý phi quả nhiên là rất keo kiệt.
Ta lại hỏi Liễu chiêu huấn: “Tháng này ta tiêu bao nhiêu tiền.”
Liễu chiêu huấn lại tính toán: 578 lượng.”


Nàng lại bổ sung: “Ngài biết đấy, chúng ta ăn uống không phải dùng tiền, đây đều là phong bao khen thưởng cung nữ thái giám, còn là mấy món quần áo mới của ngài.”


Bộ váy non sơn gấm vóc, mặc một món, ít một món, lời này không giả chút nào. Xiêm y to như vậy mà đã bằng nửa số tiền ta tiêu trong tháng.
Ta cảm thấy hơi đau lòng, thầm hạ quyết tâm: Sau này sẽ không tùy tiện đi kích thích Hoàng quý phi.
“Mấy cô nàng nũng nịu kia thì tiêu hết bao nhiêu?”


Mặc dù chi phí ăn mặc của các nàng kém ta nhưng tích tiểu thành đại…
“Hơn sáu trăm hai!” Liễu chiêu huấn khẳng định.
“Chậc chậc chậc.” Ta cảm khái với Liễu chiêu huấn: “Chúng mỹ nhân dùng tiền còn nhiều hơn Thái tử phi, nói ra thực sự không được tốt lắm!”


“Đây cũng không còn cách nào.” Liễu chiêu huấn như đã hiểu được ý của ta, nói theo lời của ta: “Ngài cũng biết đấy, tới tới lui lui trong Đông cung, có mệnh phụ yết kiến, đứa mệnh phụ vào cung xuất cung phải chuẩn bị thủ vệ… Lại nói, đó cũng là tiền trong sổ sách nên đưa ra.”


Người trong Đông cung chúng ta không tính, bình thường có chuyện gì đều phải làm phiền tới thị vệ thái giám cung nữ ngoài cung, không thể thiếu tiền bạc lót đường, đây là quy củ, mấy phiên vương trong cung đều là như vậy, đương nhiên Thái tử không thể là người lạc loài được. Bình thường Mục các lão phu nhân cũng tiến cung gặp Mã tài tử, tỷ tỷ của Trịnh bảo lâm tới thỉnh an, chị dâu nhà mẹ đẻ của Lý thục viện biểu diễn vài điều lạ cho ta, ra ra vào vào cần chuẩn bị, cũng là phải chi tiêu. Ngược lại bình thường làm quần áo mới, đồ trang sức, các vị cũng rất nhiệt tình lấy từ vốn riêng ra, không mong đợi vào tiền chung.


Ta nhăn rằng cười cười, vắt chéo chân, vẻ mặt vô lại: “Nói rất đúng, chỉ cần các nàng còn ở Đông cung một ngày, thì chính là tiền mà Đông cung chúng ta nên bỏ ra.”
Ta đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ ‘còn ở lại’.


Liễu chiêu chuấn hiểu ý nở nụ cười, nàng búng trán ta: “Ngài cũng vô lại quá!”
Ta gật đầu tỏ vẻ cảm tạ: “Là chiêu huấn thiên vị ta.”


Ta nghĩ rồi phân phó nàng: “Chỗ biểu cô ta đã đả thông rồi, ngươi cũng chỉ lo việc thả tin tức của ngươi, lời này nên rơi vào tai ai, trong lòng biểu cô đã có tính toán






Truyện liên quan