Chương 42: Phản ứng quá chậm
Edit: beyours07
Lại qua vài ngày, Nguyên vương và Vạn Tuệ dắt tay nhau đến thăm ta.
Mặc dù đều là chấn kinh gặp nạn, nhưng tình hình của Vạn Tuệ khẳng định là tốt hơn ta rất nhiều, mới bị chút kinh hách, đã được Vương Anh anh hùng cứu mỹ nhân, cứu ở Bồng Lai Các. Chỉ phải nằm trên giường hai ba ngày, cũng đã bắt đầu đi lại chung quanh, thậm chí còn đi chùa Đại Báo Quốc một chuyến, bây giờ chuẩn bị về Đại Đồng với Nguyên vương.
Nhìn thấy Nguyên vương, ta luôn không có lời nào hay, lần này là ngoại lệ, dưới ánh mắt sắc bén của Vương Lang, ta quy củ bò xuống giường, hành lễ với Nguyên vương: “Tạ ơn Tam ca xuất lực cứu ta."
Vì sao ta không có lời hay gì đối với Nguyên vương ư? Lý do này nhanh đã xuất hiện rồi, Vương Anh một bĩu môi, hừ một tiếng, "Đừng cảm tạ ta, nếu không phải là Lục đệ kéo ta, ta mới không cứu ngươi."
Ngươi xem, ngươi xem, người này thật sự là... Lúc hắn chèo thuyền, sao không nghĩ tới những điều này rồi hả? Thuyền nhỏ lướt đi rất nhanh - - trong thiên hạ còn có nhân vật không được người ta yêu thích như Vương Anh!
"Không kỳ quặc, dựa vào đầu óc này của ngươi, nếu như không có ai giục mà cũng tới cứu ta, đấy mới gọi là lạ." Ta làm cái mặt quỷ với Vương Anh, Vương Anh chậc chậc liên thanh, tay giơ quơ quơ đe dọa ta.
"Được rồi, được rồi." Vạn Tuệ vội vàng hoà giải.
Vương Lang cũng nhanh chóng đứng lên bảo Vương Anh, "Tam ca, chúng ta đi Đông điện, nơi này để cho mấy nữ nhân nói chuyện."
Vương Anh vừa đi, vừa nói Vương Lang, "Ngươi xem, trên trán nàng có thương tích, cũng không ngoan ngoãn nghe lời, đỡ làm phiền tới ngươi? Nữ nhân chính là phải đánh…”
Ta tức giận quá đỗi, hướng ra cửa nói với bóng lưng Vương Anh, "Ngươi có bản lĩnh thì đánh Vương phi một trận cho Thái tử gia làm tấm gương, ôi, ngươi lại không nỡ, hơi một tí là kêu Tuệ Nhi Tuệ Nhi - - "
Vương Anh quay lại định đánh ta, Vạn Tuệ cùng Thái tử đành phải tách chúng ta ra."Đều nói ít một câu đi."
"Tam ca, bên Đông điện đã chuẩn bị xong rượu ngon rồi!"
Đợi tới khi ta cùng Vạn Tuệ đồng thời ngồi tại Tây điện rồi, cuối cùng Vạn thị mới cảm khái, "Lúc ấy ngươi không gả Vương Anh, thật sự là đã nhìn rõ rồi."
Nếu năm đó hứa gả, hiện tại chắc phần mộ của ta có khả năng cũng đã cỏ xanh rồi. Ta không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hỏi Vạn Tuệ, "Vì sao ngươi lại thích đồ đại ngốc như Vương Anh?"
Vốn là ta muốn phun ra cùng ba từ “đại ngu ngốc” kia, nhưng nhìn ánh mắt Mạch Tuệ Nhi, ta cũng không dám nói thêm gì nữa.
Mạch Tuệ Nhi cũng giơ tay về phía ta đe dọa, ngón tay chụm lại, hơi hơi lắc lư trước mặt ta, nàng cảm khái nói, "Khó trách Vương Anh luôn không nhịn được muốn đánh ngươi, ngươi nha, thật sự là..."
Vừa nói, một bên động đậy muốn động thủ, lại muốn nhéo ta. Ta nhanh chóng đỡ cái trán xanh tím giả vờ đáng thương, "Ai ui, trán người ta còn đang đau đây này, ngươi còn khi dễ người ta."
Gần đây chiêu nay đã giúp ta tránh khỏi tuyệt kỹ vặn lỗ tai của Trần Thục phi, sự công kích thành ngữ bốn chữ của Liễu Diệp Nhi, cùng với bảy tám ngày thỉnh an, nhưng đối với Mạch Tuệ Nhi cũng không dùng được bao nhiêu, nàng ta vẫn nhéo gương mặt ta một phen, mới trầm giọng nói, "Ngươi vẫn phải cẩn thận. Đằng sau chuyện Bồng Lai Các lần này cũng không đơn giản như vậy."
Dù sao nàng và Nguyên vương cũng chỉ là khách qua đường, ngày mai là phải khởi hành về Đại Đồng. Không thể nào ta so sánh cùng ta và Vương Lang ở trongTử Cấm thành, bất cứ một âm mưu nào, cũng không thể tránh sẽ liên lụy tới hai chúng ta - - ai bảo ta là Thái Tử Phi, mà Vương Lang lại là Thái tử.
Câu nhắc nhở này của Mạch Tuệ Nhi, thật sự là xuất phát từ lòng tốt của nàng.
Ta cũng dùng thanh âm trầm thấp hỏi Mạch Tuệ Nhi, "Ngươi có biết sau lưng ta có cái gì khó hiểu không?"
Mạch Tuệ Nhi nhìn nhìn cái trán xanh tím của ta, ta nhanh chóng khoát tay, "Đã vài ngày rồi, gần khỏi rồi. Lại nói, chẳng qua là ngoại thương thôi, không ảnh hưởng việc động não."
"Não của ngươi có thể động sao?" Cuối cùng Mạch Tuệ Nhi vẫn nở nụ cười với ta, rồi mới thấp giọng nói, "Nghe nói..."
"Chờ một chút, chờ một chút." Ta bỗng nhiên nhớ tới, nhanh chóng kêu ngừng, "Ta gọi Liễu Diệp Nhi tới, miễn cho lát nữa lại phải nói với nàng một lần."
Mạch Tuệ Nhi không cho là đúng nói, "Là ai bảo ngươi dẫn nàng tiến cung?"
"Vương Lung, làm sao vậy, chẳng lẽ chiêu này ta lại không đi đúng?" Lúc này, ta có chút hoảng.
"Cũng không phải." Mạch Tuệ Nhi thở dài, vỗ vỗ mặt ta, "Tiểu Noãn, ngươi là đại cô nương rồi, cũng không thể chỉ dựa vào người khác ra chủ ý cho ngươi, ngươi phải học được chính mình chăm sóc chính mình rồi."
Nói là nói như vậy không sai, nhưng đầu óc Liễu chiêu huấn tốt như thế, việc gì ta phải lãng phí. Ta không cho là đúng, vẫn gọi Liễu chiêu huấn đến bên cạnh, mới đẩy đẩy Mạch Tuệ Nhi, "Tiếp tục nói đi."
Mạch Tuệ Nhi nói chuyện Dương Tuyển thị, dùng ngôn ngữ của mình nói lại một lần, bỏ qua những điểm nhỏ, so với đại thể mà ta biết, cũng không có quá nhiều khác biệt.
Liễu Chiêu huấn nghe xong mặt trầm như nước, hồi lâu cũng không nói gì, thật lâu sau, mới chậm rãi thở ra một hơi lạnh lẽo, trao đổi một ánh mắt với Mạch Tuệ Nhi, trầm thấp nói, "Không tồi, khi xảy ra sự việc, hai người chính là đang ở trên."
Ta lại có chút không theo kịp, quơ quơ hai tay, bất lực nói, "Các ngươi ai có thể giải thích cho ta?"
Cuối cùng vẫn là Liễu Chiêu huấn tốt, Mạch Tuệ Nhi cũng chỉ biết nhìn ta khinh bỉ, tuy nàng... nàng cũng khinh bỉ nhìn ta, nhưng cuối cùng còn nguyện ý giải thích cho ta.
"Nếu Hoàng thượng gặp chuyện không may, người nào chịu thiệt, người nào chiếm tiện nghi, nương nương chẳng lẽ nhìn ra sao?"
Một câu này của Liễu Chiêu huấn, thật sự là một phát đã xé nát một tầng lá mỏng dưới tận đáy lòng ta, có gì đó lạnh lẽo tan chảy, đến mức ta không nhịn được rùng mình một cái, tất cả thoải mái, đã không cánh mà bay.
Nếu công công ta mà ch.ết, người được lợi lớn nhất, đương nhiên là Vương Lang!
Điểm này, chính là bản thân ta cũng không có cách nào phản bác: Chỉ sợ trong lòng Vương Lang, cũng hi vọng Hoàng thượng có thể qua đời sớm một chút.
Dù sao khi chính dượng ta làm thái tử, chỉ sợ cũng đã ngầm ngóng trông Tiên hoàng sớm tạ thế. Nếu Thái tử trên thế gian không muốn điều đó, thì mới là lạ!
Không tồi, cũng may lúc đó cả ta và Nguyên vương phi đều ở trên sân khấu lộ thiên, hơn nữa ta còn chạy trốn thành công, trên cơ bản là đã loại bỏ hiềm nghi của Vương Lang. Nếu là Vương Lang sắp xếp toàn bộ chuyện này, khẳng định là trước khi chuyện xảy ra sẽ gọi ta vàVạn Tuệ quay về, hẳn là không để chúng ta liếc mắt đưa tình ngược xuôi ở trên sân khấu lộ thiên.
"Không tồi, không tồi." Từ đáy lòng ta nghĩ lại mà sợ, lại bị Mạch Tuệ Nhi cùng Liễu Chiêu huấn giáo huấn.
"Phản ứng quá chậm."
"Chuyện như vậy, nương nương nghe xong nên suy nghĩ cẩn thận mới đúng."
Ài, được rồi, nếu không nói ta chán ghét nhìn thấy Mạch Tuệ, mỗi một lần nói chuyện với nàng, ta đều đã cảm thấy mình ngu dốt mà chậm chạp như vậy...
Ta chán nản buông bả vai xuống, không cãi lại, ngược lại có phần cam chịu."Dù sao ta chính là ngu dốt như thế này... Các ngươi không phục thì giết ta đi!"
Hình nư Liễu chiêu huấn thật là có ý muốn mài đao soàn soạt, nhưng mà Mạch Tuệ Nhi ngăn cản nàng.
"Thôi." Nàng nói, lại vỗ vỗ mặt ta."Ngươi chính là bị chăm sóc được tốt quá, đôi mắt này a, là chỉ nhìn tới điều tốt, không nhìn được chuyện xấu.”
Nàng lại thấp giọng nói, "Nếu không như vậy, sao nguơi có thể người gặp người thích, đến Vương Anh trong lòng cũng có vài phần thích ngươi."
Vương Anh thích ta?
Ta trợn trừng mắt, cảm thấy có khả năng là Mạch Tuệ Nhi cũng phạm vào sai lầm giống ta: Cái gọi là chỉ thấy tình cảm, không thấy Thái Sơn. Nếu Vương Anh thật sự thích ta, tuyệt không phải là biểu hiện như bây giờ rồi.
Đang muốn muốn vạch điểm này, lại cảm thấy lấy sự thông minh của Mạch Tuệ Nhi, có một số việc không phải là nàng xem không rõ. Thích trong lời nói này, cũng chưa chắc là chỉ thích giữa nam nữ, ta chỉ nói một câu, "Thật tốt quá, chỉ có vài phần thích ta, đã hơi tí giơ quả đấm xông tới, nếu hắn toàn tâm toàn ý thích ta, ta thấy cỏ trên mộ của ta đều phải cao một trượng rồi"
Nhìn thấy được, vẻ mặt Mạch Tuệ Nhi nhăn hết cả vào, nhưng dưới nụ cười nham nhở của Liễu Chiêu huấn, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Tóm lại ngươi phải nhớ." Nàng lại lộ bản tính tính toán cẩn thận của mình"Ta giúp ngươi một lần, nếu ngươi cùng Vương Lang không thể giữ được vị trí này, về sau khi ta đòi lại nếu ngươi không trả nổi... Hừ, Tô Thế Noãn, ngươi cứ chờ coi đi! Lời của ta và ngươi nói, ngươi cũng đừng quên!"
Từ biểu tình Liễu chiêu huấn nhìn ta, ta biết ta thảm rồi.
Vạn Tuệ có khả năng cho rằng, mọi chuyện ta đều thương lượng cùng Liễu Chiêu huấn, cho nên lời này nói được cực kỳ rõ ràng, tương đương là bại lộ ước định kia của ta và nàng.
Nhưng ước định này, ta thật sự còn không hề nói cho người thứ ba, cho dù là Liễu Chiêu huấn, cũng hoàn toàn không biết gì cả.
#
Ngày hôm sau Nguyên vương mang theo Vạn Tuệ về Đại Đồng, bởi vì trên trán ta xanh tím còn chưa tan, nên cũng không ra ngoài đưa các nàng, mà là để cho Liễu Chiêu huấn làm đại biểu phi tần Đông cung, đi theo sau lưng Thái tử gia, đưa hai vợ chồng Nguyên vương lên xa liễn.
Cũng không biết tâm tình công công ta cuối cùng là như thế nào, khả năng hài hước của ông hình như lại bởi vì Liễu Chiêu huấn mà phát tác, đợi cho tới giữa trưa, cũng vẫn đặc biệt dặn dò phòng bếp nhỏ của ông đưa bánh bao, ban thưởng cho chư vị phi tần Đông cung.
Ta thừa cơ bảo người gọi Trịnh Bảo lâm đến gặp ta, lý do là "Tìm người trò chuyện.”
Sự việc ở Bồng Lai Các này đương nhiên cũng kinh động chư vị phi tần Đông cung, trừ bỏ Mã tài tử suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, Lý Thục viện và Khương Lương đệ mỗi ngày đều đến Đông cung thăm ta, đương nhiên, thời gian cũng đều chọn những lúc Vương Lang có khả năng sẽ ở Đông điện. Trịnh Bảo lâm đến thăm ta một lần, biết ta không có vấn đề gì, cũng không tới nữa.
Được ta tuyên triệu, nàng nhanh chóng tới đây tạ ơn.
"Tạ ơn nương nương thưởng thức bánh bao tàu hủ ky." Trịnh Bảo lâm vừa nói, vừa che miệng cười, làm kiểu che miệng hồ lô ( đoạn này khó hiểu tóa) - - ta lại cảm thấy nụ cười này của nàng, có vài phần tương tự nụ cười của Quân thái y. Lại cũng không quên như có như không nhìn Liễu Diệp Nhi vài lần.
Cuộc đời này Liễu Diệp Nhi không để ý nhất chính người ta nói nàng giống bánh bao, nàng vừa cười hiện ra 32 cái nếp nhăn, đứng lên nói, "Bảo lâm thích ăn thì tốt, nếu không thích ăn, còn thừa chưa ăn hết cứ việc đưa tới cho ta. Ta thích nhất ăn bánh bao tàu hủ ky do Thụy Khánh cung làm, vỏ mỏng nhân nhiều, ăn xong miệng mùi thơm ngát..."
Vừa nói, nàng vừa đi ra bên ngoài gian phòng, lại tiện tay đóng cửa lại.
Từ khi biết ta cùng Vạn Tuệ ngấm ngầm có ước định riêng, nha đầu kia chẳng những không mắng ta, ngược lại cực kì khen ngợi ta, cũng càng nghe lời ta hơn trước, Ta nói ta muốn nói chuyện riêng cùng Trịnh Bảo lâm, nàng cũng thật không hỏi ta là chuyện gì, cuối cùng là nói cái gì.
Đợi Liễu Diệp Nhi đóng cửa lại, ta hỏi thẳng vào vấn đề với Trịnh Bảo lâm.
"Ngươi cùng Quân thái y cuối cùng là định làm thế nào."