Chương 1-2
Edit: i’mheo
Ba năm trước, Quý Ấu Thanh và Thẩm Viện vẫn còn là những cô nương như hoa như ngọc.
Đầu xuân năm ấy, hai nàng ước hẹn cùng đi đạp thanh ở Lê Sơn chỗ ngoại ô kinh thành. Và hôm ấy cũng chính là lần đầu tiên các nàng gặp Trác Diệp - khi đó đang cải trang xuất cung. Giữa biển hoa như tuyết, thiếu niên cao lớn vững chái, nụ cười tươi sáng, so sánh với hoa lê khắp núi hắn còn tao nhã, rực rỡ hơn nhiều.
Sau này Quý Ấu Thanh mới biết, Trác Diệp chính là tân hoàng vừa mới đăng cơ, ngày ấy đến Lê Sơn tìm thần nữ theo lời của Tư Nguyệt Giám.
Theo quốc chế Đại Hạ, hoàng hậu của các đời đế vương đều là thần nữ, điều này thể hiện ước nguyện được thần linh phù hộ muôn đời của Đại Hạ. Trước mười sáu tuổi, thần nữ chuyển thế không khác gì người thường, phải đến sau khi mười sáu mới bắt đầu có những biểu hiện thần cách, mà Tư Nguyệt Giám chịu trách nhiệm bói toán, tìm kiếm thân thể thần nữ chuyển sinh. Mấy ngày sau hôm ấy, một tờ ý chỉ triệu đích trưởng nữ Quý Ấu Thanh của Trấn quốc đại tướng quân vào cung làm hậu.
Ngày đại hôn, màn đêm buông xuống, trắng sáng lên cao, nàng lại không gặp được Trác Diệp. Đêm đó, Trác Diệp quỳ trước cửa cung thái hậu, đau khổ nói người hắn ngưỡng mộ là Thẩm Viện, nữ nhi của Thượng thư đại nhân, cầu xin thái hậu thu hồi ý chỉ đã ban.
Quý Ấu Thanh biết tin, vội vàng chạy đến đó, thấy hắn quỳ đã lâu nhưng khuôn mặt vẫn mang theo vẻ dứt khoát, bóng lưng thẳng tắp. Nàng đi qua, nhẹ nhàng khoác thêm áo cho hắn.
“Nữ tử có lòng dạ thâm trầm như ngươi, sao có thể là thần nữ chuyển sinh?” Cung Trác Diệp bực mình, kéo áo choàng xuống, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy chán ghét, hắn hít sâu một hơi, nói: “Trẫm thực hận quốc chế này của Đại Hạ.”
Trong gió đêm, giá y trên người Quý Ấu Thanh tung bay, nàng nhìn ánh mắt tối đen mà đầy ngang bướng của Cung Trác Diệp, cười nhẹ, nghĩ: Thật là một thiếu niên không biết cách che dấu cảm xúc. Đêm nay hắn quỳ như vậy, chỉ e ngày mai bá quan văn võ toàn triều đều biết đế hậu không hợp.
“Được, vậy thần thiếp cùng quỳ với hoàng thượng.” Nàng không để ý ánh mắt kinh ngạc của hắn, chậm rãi quỳ xuống.
“Làm bộ làm tịch.” Hắn hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt quay đầu đi.
Sau nửa canh giờ, hắn nhìn y phục mỏng manh trên người nàng, hỏi: “Ngươi….. có lạnh không?”
Thấy nàng mặt không đổi sắc lắc đầu, hắn mấp máy môi không nói gì, hai người cứ như vậy, im lặng quỳ.
Cuối cùng Thái hậu cũng phải đồng ý, để Thẩm Viện tiến cung. Nhưng Thái hậu cũng bắt Trác Diệp phải thề độc, cả đời không được phép phế hậu. Cung Trác Diệp dập đầu thật sâu tạ ơn.
Sau đó, Thẩm Viện nở mày nở mặt nhập cung, một bước nhảy vọt lên hàng Quý phi, ban thưởng ngụ tại Tê Hà cung, nhận ngàn vạn sủng ái.
Cung Trác Diệp coi nàng ta như bảo bối mà che chở, nâng niu trong tay, sủng ái trong lòng.
Biết Thẩm Viện yêu thích cảnh đẹp Giang Nam, hắn cho người xây cầu dẫn nước ngay trong Tê Hà cung. Thẩm Viện ngẫu nhiên nhiễm cảm phong hàn, hắn tự mình thử thuốc giúp nàng ta, cả đêm không ngủ làm bạn bên cạnh. Hắn trang điểm cho Thẩm Viện, hai người giống như những cặp phu thê ở dân gian, cầm sắt hòa minh.
So ra thì hoàng hậu Quý Ấu Thanh nàng lại là hữu danh vô thực. Trừ ngày mười lăm hàng tháng đế hậu viên phòng, những ngày khác, Trác Diệp không tiến vào tẩm cung của nàng dù chỉ nửa bước.
Trong lòng Trác Diệp cho rằng việc nàng là chuyển thế của thần nữ hẳn có gì đó không đúng. Hắn nghi ngờ Quý gia mua chuộc người của Tư Nguyệt Giám, nếu không thì thần nữ là ai mà chẳng được, tại sao cứ phải là nữ nhi Quý gia. Cũng không thể trách Trác Diệp có suy nghĩ đó, trong chuyện này quả thực có nguyên nhân quan trọng: Sau đại hôn, binh quyền Đại Hạ trong tay hoáng đế được chia ra làm hai, đế hậu mỗi người nắm một nửa, chia ra mà quản thúc.
Quý gia sớm đã nắm quyền cao, hiện giờ lại càng thêm quyền thế ngập trời, không thể loại trừ khả năng Quý gia vì binh quyền mà gây trở ngại từ bên trong.
Quý Ấu Thanh biết rõ Trác Diệp không thích nàng, nhưng hiện giờ trong tay nàng, Trác Diệp và Quý gia, mỗi bên đều nắm giữ một phần ba binh quyền, cho nên dù không có được thánh tâm, nhưng ở ngoài mặt, Trác Diệp cũng không đến nỗi quá lạnh nhạt với nàng.
Chỉ là mười lăm hàng tháng, khi phải đến tẩm cung của nàng, Trác Diệp vẫn luôn hùng hùng hổ hổ. Đối mặt với vị quân vương trẻ tuổi luôn muốn nổi loạn này, vẻ mặt của Quý Ấu Thanh vẫn luôn yên lặng, ngoan ngoãn nghe lời.