Chương 6
Edit: Tử Liên Hoa 1612
“May mà nương nương đã chuẩn bị từ trước mới có thể hữu kinh vô hiểm (chỉ bị kinh hãi chứ không gặp nguy hiểm)!” Trên đường trở về, Tam Nguyệt vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Việc này lộ ra manh mối là vào cung yến nửa tháng trước.
Khi Quý Ấu Thanh rảnh rỗi sẽ luyện vẽ. Nghiên ngọc mực tím, nàng tỉm mỉ vẽ người trong trang. Tam Nguyệt mài mực bên cạnh không khỏi ca ngợi: Tranh này thật sự rất sống động.
Quý Ấu Thanh không nhịn được mà cong môi, lườm Tam Nguyệt một cái, thản nhiên nói: “Hà bao bên hông không tệ.”
Tam Nguyệt cúi đầu, cười cười giải thích nguyên nhân vì sao lại có hà bao này.
Quý Ấu Thanh càng nghe, vẻ mặt càng nặng nề. Quả nhiên sau khi nàng lấy kéo cắt hà bao ra thì phát hiện hương liệu bên trong có trộn cỏ Ngũ hành. Sắc mặt Tam Nguyệt trắng bệch, cỏ Ngũ hành này là dược liệu phá thai mạnh, hiện giờ trong cung chỉ có Thẩm quý phi được sủng ái nhất là đang có thai.
Nàng để Tam Nguyệt tiếp tục đeo hà bao, đồng thời âm thầm điều tr.a vấn đề bên trong, không tới mấy ngày đã có kết quả.
“Trúc Tuyết, Ngô Vĩ, cỏ Ngũ hành, hà bao vân cẩm, Thấm Nhi, Tê Hà điện...” từng manh mối dần lộ ra, nàng thở dài một tiếng: Rốt cuộc Thẩm Viện cũng không nhịn được nữa rồi.
Tam Nguyệt vô cùng khó hiểu, vì sao lại không phải là Lan quý nhân mượn đao giết người?
Nàng lắc đầu. Lan quý nhân nhát gan yếu ớt lại không được sủng ái, dù cho Thẩm Viện có sảy thai, hoàng hậu nàng đây bị lật đổ, Lan quý nhân cũng không được chỗ tốt nào. Thẩm Viện lại không giống vậy, phân vị cao lại còn được sủng ái vô cùng, quan trọng nhất là Thẩm Viện hận Trác Diệp thấu xương.
Trước khi Thẩm Viện vào cung đã có người trong lòng, đó chính là Tấn vương. Đáng tiếc Trác Diệp lại vời nàng ta vào cung, cứng rắn cắt đứt nhớ nhung của nàng ta. Hà bao vân cẩm nàng giống cái mà Tấn vương đeo khi nàng gặp ở binh doanh Giang đô. Nàng chắc chắn sau khi Thẩm Viện vào cung vẫn còn qua lại với Tấn vương.
Quý Ấu Thanh không biết Tấn vương yêu thích Thẩm Viện có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả nhưng nàng có thể chắc chắn, đổi với với Tấn vương, Thẩm Viện có giá trị lợi dụng.
Một kế này rõ ràng là nhằm vào nàng. Hoàng hậu mất, phi tử được sắc phong làm tân hậu, tiền triều không hề thiếu chuyện như vậy. nếu uy hϊế͙p͙ là nàng đây biến mất, Thiên Viện rất có khả năng trở thành hoàng hậu kế tiếp, cũng nắm được binh quyền trong tay.
Vì vậy Thẩm Viện mới có thể lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực mà làm sủng phi của Trác Diệp. Thật đáng thương cho Trác Diệp vẫn một lòng say mê nàng ta. Nàng từ từ gập ngón tay lại, siết chặt nắm tay.
Có lẽ Thẩm Viện vĩnh viễn không hiểu vì sao nàng ta đã điều chỉnh liều lượng của cỏ Ngũ hành rất tốt mà lại tạo thành hậu quả cả đời khó mang thai.
Đó là bởi Quý Ấu Thanh đã bỏ thêm hoa hồng trong Kim tuấn mi.
Nàng cố ý tổ chức cung yến là để cho kế sách của Thẩm Viện được hoàn thành, nàng chắc chắn Thẩm Viện sẽ nhanh chóng ra tay. Trên yến hội, nàng tương kế tựu kế giả như không biết, chờ khi Thẩm Viện ăn xong một miếng điểm tâm mới nâng chén trà lên. Cỏ Ngũ hành lại thêm hoa hồng, cho nên dược hiệu mới có thể tới nhanh chóng mạnh mẽ như vậy.
Nàng âm thầm cười lạnh, nói vậy thái y kia cũng đã bị Thẩm Viện mua chuộc rồi, món ngon đầy bàn như vậy lại chỉ kiểm tr.a đĩa bánh đậu phộng, ai cũng không chú ý tới chén trà ấy.
Nàng không dám yêu cầu xa vời sẽ có được trái tim của Trác Diệp, nhưng Thẩm Viện lại giẫm lên như thế. Vậy thì nàng sẽ khiến cho Thẩm Viện biết, cái gì gọi là tự ăn quả đắng.
Đêm khuya, nàng nằm trên giường trằn trọc không yên, bỗng nhiên một bàn tay ấm áp phủ lên eo nàng. Nàng kinh hãi, xoay người lại phát hiện ra là Trác Diệp, lúc này trên mặt nàng còn vương nước mắt trong suốt.
"Nàng khóc?" Trác Diệp hơi hơi trợn mắt, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn.
"Sao hoàng thượng lại đến đây?" Nàng cụp mắt hỏi.
"Đến thăm nàng, thấy nàng đã ngủ nên không cho bọn họ ồn ào." Vẻ mặt của hắn phức tạp, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
"Hoàng thượng đã thấy rồi, vậy giờ mau trở về đi." Nàng cứng ngắc quay đầu sang chỗ khác, nói.
"Nàng... Đây là đang đuổi trẫm?" Hắn nhìn về phía nàng bằng ánh mắt không thể tin được. Nàng... Vậy mà nàng lại đuổi hắn đi.
"Thân thể thần thiếp không được khoẻ, không thể hầu hạ thánh giá." Hai tay nàng túm chặt chăn mỏng, cơ thể khẽ run run.
Nếu nàng không phòng ngừa chu đáo, nếu trước đó nàng không dặn dò Quý gia phải âm thầm bảo vệ người nhà của Trúc Tuyết và Ngô Vĩ thật tốt, nếu nàng không tìm được chứng cứ, chắc hẳn nàng phải ngây ngô cả đời trong lãnh cung, chịu cảnh tuổi già cô đơn rồi.
Trác Diệp nhìn nàng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, sau khi dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt thì xoay người rời đi.