Quyển 2 - Chương 6

Sáng sớm mùa hạ ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ. Chu Doãn Thịnh đứng trước cửa sổ sát đất lười biếng duỗi eo, đi rửa mặt đánh răng thay một bộ thường phục, sau đó mới thong thả đi xuống lầu.


“Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ có ngon không?” – Ninh Tư Niên phá lệ chào hỏi với cậu. Ninh Vọng Thư ngồi bên cạnh hắn cũng dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn qua.


Buổi sáng tốt lành, cảm giác bị vả mặt tối hôm qua có thích không? Chu Doãn Thịnh cười thầm trong lòng, trên mặt lại bày ra vẻ mặt vừa mừng vừa lo, khẽ gật đầu một cái, sau đó đỏ mặt ngồi vào vị trí xa nhất.


Ninh Tư Niên hôm nay không vội đi làm, mà kiên nhẫn ngồi đút cháo cho con trai, ánh mắt thỉnh thoảng trộm liếc về phía thiếu niên đang cúi gằm đầu. Chột dạ biến thành rụt rè, âm u biến thành u buồn yếu ớt, diện mạo khá nữ tính mà hắn từng thấy phản cảm hiện giờ cũng trở thành tinh xảo, mềm mại. Tóm lại hôm nay Ninh Tư Niên nhìn sao cũng thấy Vệ Tây Ngạn đáng yêu.


Có lẽ đây chính là hình dung thực tế của câu nghi người trộm rìu. (1)
Nghĩ đến đây, Ninh Tư Niên xấu hổ không chịu nổi, vành tai hơi nóng lên. Đúng lúc này, Triệu Tín Phương mặc một bộ váy màu tím nhạt đi xuống, khuôn mặt mộc không trang điểm toát lên vẻ ngây thơ.


“Tín Phương, tối hôm qua ɖú Vương nửa đêm dậy uống nước, bước hụt cầu thang bị ngã gãy chân, lát nữa em giúp anh đến bệnh viện thăm bác ấy nhé.” – Ninh Tư Niên thu ánh mắt lưu luyến trên người thiếu niên về, dịu giọng nói.


available on google playdownload on app store


“Dạ? Ngã gãy chân? Sao em không nghe thấy tiếng động nào?” – Triệu Tín Phương bất ngờ.
Chu Doãn Thịnh – diễn xuất sánh bằng ảnh đế – hợp lúc bày ra vẻ mặt nghi hoặc.


“Lúc bác ấy ngã đầu bị đập vào tay vịn, bị ngất. Đến sáng nay Tiểu Lý dậy làm bữa sáng mới thấy. Mấy tháng này đành phải nhờ em thường xuyên đi bệnh viện chăm sóc bác ấy. Em biết dấy, bác ấy tự tay nuôi anh lớn, anh chưa bao giờ coi bác ấy là bảo mẫu.” – Ninh Tư Niên đưa ngón tay vén sợi tóc bên má Triệu Tín Phương ra sau tai. Thái độ thân mật dịu dàng, trong con ngươi đen thẳm lại ẩn giấu âm u lạnh lẽo.


Đây cũng là nhân vật mang cấp bậc ảnh đế.


Triệu Tín Phương vốn còn hơi nghi ngờ, nghe hắn nói vậy lập tức không nghĩ nhiều nữa. Ngoài mặt dịu dàng đồng ý, thật ra trong lòng phiền muốn ch.ết. Bà già này ngã lúc nào không ngã, lại cố tình ngã đúng lúc này, vậy thì kế hoạch của ả phải làm sao bây giờ? Ai sẽ thực hiện? Chẳng lẽ còn phải để Vệ Tây Ngạn lắc lư trước mắt ả mấy tháng nữa? Tiền Vũ thường xuyên ra vào biệt thự, chỉ sợ một ngày nào đó lại bị Vệ Tây Ngạn bắt gặp lần nữa, cậu ta sẽ hoài nghi.


Trong lòng ả rất ức chế, vì vậy do do dự dự lên tiếng – “Tư Niên, vậy cục cưng thì sao?” Dứt lời ám chỉ liếc Vệ Tây Ngạn một cái.


Thế này là đang âm thầm nhắc nhở mình mau mau xử lý Vệ Tây Ngạn sao? Ninh Tư Niên cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại là vẻ bất đắc dĩ – “Hôm qua ba mẹ gọi điện thoại cho anh, cam đoan với anh bác sĩ Tần Lỵ sẽ hỗ trợ chăm sóc con. Một lát nữa cô ấy sẽ đến. Bác sĩ Tần Lỵ là người phụ trách trung tâm chăm sóc tâm lý thanh thiếu niên, có rất nhiều nghiên cứu về vấn đề tâm lý của thanh thiếu niên. Để cô ấy chăm sóc bọn nhỏ, chúng đều có thể nhanh chóng khỏi bệnh.”


Vậy có nghĩa là không định đuổi Vệ Tây Ngạn đi? Hơn nữa còn định chữa khỏi bóng ma tâm lý của nó? Lũ già ch.ết tiệt, xen vào việc của người khác! Trong lòng Triệu Tín Phương ức chế vô cùng, nhưng không thể không gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


Ăn điển tâm xong, bác sĩ Tần Lỵ quả nhiên đến đúng hẹn. Bà đã gần năm mươi, lúc nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng không nhanh không chậm, khiến người ta cảm thấy như cây đón gió xuân, cho nên không bị Ninh Vọng Thư bài xích.


Ninh Tư Niên nói chuyện với Tần Lỵ gần một tiếng trong phòng làm việc mới đi làm. Triệu Tín Phương thấy Tần Lỵ đưa Ninh Vọng Thư đến phòng vẽ tranh quan sát Vệ Tây Ngạn vẽ. Muốn ngăn cản nhưng lại sợ làm cho đối phương nghi ngờ, cũng sợ bà lén nói gì đó với Ninh Tư Niên, không thể không nhấc túi xách lên đi bệnh viện thăm ɖú Vương.


Hai chân của ɖú Vương đều bị phế, lúc này mới thực sự hiểu rõ sự cay nghiệt của Ninh Tư Niên, nào dám hó hé gì trước mặt Triệu Tín Phương?


“Tín Phương, lần này tôi ngã thật là không đúng lúc, Vệ Tây Ngạn và Ninh Vọng Thư phải làm sao bây giờ? Tự cô ra tay? Không được! Ninh Tư Niên coi tôi như mẹ nó, tôi ra tay nó tuyệt đối sẽ không nghi ngờ. Nhưng mà cô thì khác, cô là mẹ kế, cô tự mình ra tay, Ninh Vọng Thư thể nào cũng sẽ tỏ ra sợ hãi đối với cô, dần dà Ninh Tư Niên nhất định sẽ nghi ngờ. Cho nên cứ đợi tôi xuất viện rồi giúp cô xử lý đi. Tiền…”


Nói đi nói lại còn chẳng phải vì tiền? có tiền có thể sai quỷ khiến ma, quả nhiên là chí lý! Triệu Tín Phương âm thầm cười nhạo, lại không thể không thừa nhận ɖú Vương nói rất có lý. Nếu như ả tự mình ra tay ngược đãi Ninh Vọng Thư, lâu dần Ninh Tư Niên nhất định sẽ nghi ngờ. Ả vốn không định đối phó với Ninh Vọng Thư sớm như vậy, chỉ là do bắt trúng thời cơ mà thôi.


Thôi, thằng oắt tạp chủng Ninh Vọng Thư kia đợi ɖú Vương xuất viện rồi xử lý sau. Bây giờ trước hết phải nghĩ cách đuổi Vệ Tây Ngạn đi đã.


Tạm thời không đề cập đến việc sau khi trở về Triệu Tín Phương phải khổ não suy tính thế nào, nhưng quan hệ giữa Chu Doãn Thịnh và Ninh Vọng Thư thì càng ngày càng thân mật.


Tần Lỵ không hổ là chuyên gia lĩnh vực tâm lý thanh thiếu niên. Bà không tâm sự với hai đứa trẻ, cũng không cố ý kéo gần khoảng cách với họ. Bà chỉ dẫn dắt cho hai đứa nhỏ ở với nhau nhiều một chút, để họ tự mình khám phá từng chút lạc thú trong cuộc sống hàng ngày.


Khi Ninh Vọng Thư quấn lấy Chu Doãn Thịnh, bà dứt khoát kéo một chiếc ghế mây ra ngồi dưới gốc cây ở vườn hoa hưởng thụ, căn bản không quản lý cũng không hỏi nhiều.
Bà làm bảo mẫu còn nhàn nhã hơn cả ɖú Vương.


Chu Doãn Thịnh bị Chủ Thần cưỡng bức kéo đi làm nhân vật phản diện, hoàn toàn không có nghĩa hắn trong hiện thực là người xấu. Đương nhiên, trải qua nhiều lần luân hồi ch.ết không có chỗ chôn như vậy, hắn dẫu sao cũng có một chút biến thái, nhưng đối với trẻ con thì thực sự là không thể nào ác được.


Mỗi khi Ninh Vọng Thư đu lên đùi hắn, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn chăm chú, hắn chỉ có thể lặng yên thở dài, sau đó chịu mệt mà giúp nó xếp giá vẽ, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nó dạy nó cách vẽ đường thẳng, vẽ đường cong, vẽ vòng tròn.


Những thứ trụ cột như thế, ở trong mắt người lớn là cực kỳ vô vị. Nhưng Ninh Vọng Thư rất kiên nhẫn, liên tục luyện tập nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác. Dần dần, Chu Doãn Thịnh phát hiện ra nó rất có thiên phú hội hoạ, càng nghiêm túc chăm chú chỉ bảo.
——————————–


Ninh Tư Niên gần đây có thêm một thói quen, lúc nghỉ trưa thích theo dõi máy tính. Thư ký pha một tách cà phê nóng đưa vào văn phòng, thấy hắn vẫn chăm chú theo dõi máy tính như mọi ngày, vì thế nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.


Lúc này thứ hiển thị trên màn hình máy tính cũng không phải tin tức thương nghiệp như thị trường chứng khoán giá cả thị trường giá cả tương lai linh tinh, mà là hai bóng dáng một lớn một nhỏ.


Thiếu niên thân hình mảnh khảnh ôm đứa bé trong lòng, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay bé của đứa nhỏ tô màu cho bức tranh. Đối diện hai người đặt hai quả táo một quả chuối, đây chính là vật mẫu hôm nay của họ.


Thiếu niên dần dần buông tay đứa nhỏ ra, để nó tự do phát huy linh cảm, còn mình thì lùi lại hai bước, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó chăm chú. Một lúc lâu sau, cậu cầm lấy khay pha màu và bút lông, nhanh chóng tô vẽ lên tấm vải tranh trắng tinh, ánh mắt thường thường nhìn về phía đứa nhỏ.


Cậu dùng kỹ xảo hội hoạ cổ điển nhất, ngoại trừ từng mảng màu mỏng không nhìn ra bất cứ hình thù gì, chỉ có chính cậu mới biết sau khi bức hoạ này hoàn thành, nó sẽ đẹp đến mức nào. Cậu dần dần đắm chìm trong thế giới tự mình tạo ra, nhưng đột nhiên vạt áo của cậu bị bé con giật giật.


Bàn tay cầm bút của cậu rõ ràng cứng ngắc trong phút chốc, khiến cho vệt màu này hơi dày. Nhưng cậu không hề tức giận, chỉ xoay người lại thưởng thức tác phẩm nguệch ngoạc của đứa bé, không nói gì, xoa xoa đầu đứa nhỏ tỏ vẻ khen ngợi. Đứa nhỏ cong cong cái miệng nhỏ nhắn bày tỏ sự vui vẻ.


Họ rất yên lặng, bình yên, nhàn nhã, vui vẻ, khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ. Ninh Tư Niên xem đến phát ngốc, không hề hay biết vẻ mặt mình dịu dàng yêu thương đến thế nào.


Đột nhiên, thiếu niên dường như phát hiện ra có gì kỳ lạ, quay lại nhìn chằm chằm màn hình. Ninh Tư Niên phút chốc cứng đờ trên ghế da, đợi thiếu niên bình tĩnh chuyển ánh mắt đi mới phát hiện mình căng thẳng đến quên cả hô hấp.
Cậu ấy không phát hiện đấy chứ?


Trong lòng hắn xẹt qua nghi vấn, cũng biết hành vi rình coi mỗi ngày của mình đúng là hơi biến thái. Nhưng hắn không thể nào khống chế được. Trong chớp mắt vừa rồi kia, hắn ngạc nhiên phát hiện ra thiếu niên có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp. Dù trên mặt không có biểu cảm, cũng không hay nói chuyện, chỉ cần đôi mắt này chậm rãi liếc nhìn là đã có thể khiến cả người cậu ấy đều linh động toả sáng.


Trái tim Ninh Tư Niên đập rộn ràng, không nhịn được châm một điếu xì gà, nhìn màn hình mà nhả mây phun khói. Một hồi lâu sau, tâm tư hỗn loạn của hắn mới từ từ ổn định lại. Nhưng hắn lại có ảo giác, hình như không lâu trước đây hắn cũng từng ngồi trước màn hình như vậy, lẳng lặng nhìn thiếu niên bên kia màn hình, chỉ cảm thấy thời gian thanh thản, năm tháng tĩnh lặng.


————————————
Chu Doãn Thịnh biết Ninh Tư Niên vẫn đang theo dõi mình, cho nên cố ý quay ra nhìn chằm chằm, doạ hắn một chút. Cứ tưởng tưởng đến dáng vẻ 囧 ngừng thở sợ bị phát hiện của người nọ, hắn lại cảm thấy sung sướng.


Cẩn thận cất tác phẩm đầu tay của Ninh Vọng Thư đi, Chu Doãn Thịnh lấy bút dạ và giấy, dẫn Ninh Vọng Thư ra ngoài vẽ phác hoạ.


Trong phòng vẽ tranh trống rỗng, mãi mà vẫn chưa thấy người. Ninh Tư Niên cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng theo, vội vàng bật video giám sát ở những chỗ khác lên, đều không thấy tung tích hai người. Hắn bắt đầu nóng nảy, lập tức ném xì gà đi, gọi điện thoại cho Triệu Quân.


“Họ đang ngồi vẽ tranh ở cạnh hồ. Chỗ đó là khu cây xanh công cộng, tôi không lắp đặt máy ghi hình, anh muốn xem chỉ có thể dùng hệ thống giám sát của tiểu khu. Ông chủ, thứ cho tôi nói thẳng, thần kinh của Vệ tiên sinh rất bình thường, tính tình cũng rất tốt, sẽ không làm hại Ninh Vọng Thư.” – Triệu Quân đứng cách hai người không xa, vừa trả lời điện thoại vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.


“Những nơi Tây Ngạn thường đi đều lắp đặt máy ghi hình cho tôi, tôi muốn có thể trông thấy họ đang làm gì mọi lúc mọi nơi.” – Ngữ điệu Ninh Tư Niên hơi hơi nôn nóng, tạm dừng vài giây rồi lại bổ sung – “Không phải tôi nghi ngờ Tây Ngạn. Em ấy rất tốt, tôi biết.”


Vụng trộm giám sát một người qua màn hình, nhớ kỹ từng hành động từng lời nói nụ cười của người đó. Ninh Tư Niên biết hành động này rất biến thái, nhưng hắn không cai được, hắn cảm thấy không đủ sức mà làm như vậy.


Triệu Quân yên lặng một lát mới ưng thuận, sau đó cúp máy. Một giây sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, hiển thị cuộc gọi vẫn là Boss.
“Ông chủ, còn có việc gì không?”
“Tôi nhớ là nhà anh cũng có kết nối với hệ thống giám sát, có thể trông thấy mọi hành động của Tây Ngạn?”


“Vâng, có vấn đề gì ạ? Cần tôi theo dõi 24/24 sao?”
“Không, lập tức gỡ xuống đi, về sau không cần giám sát Tây Ngạn nữa.” – Yên lặng một lát, Ninh Tư Niên nghiêm khắc bổ sung – “Cũng không được nghe lén.”


“Vâng, tôi biết rồi.” – Triệu Quân cúp điện thoại, âm thầm cảm thán tâm tư của ông chủ càng ngày càng khó đoán.
———————————
Chú thích:
(1) Nghi người trộm rìu: 


Có một người bị mất cây rìu, bèn nghi ngờ đứa con của người hàng xóm ăn cắp. Do đó, anh ta thường xuyên theo dõi cậu thanh niên ấy, thấy nó đi trên đường giống y như người ăn cắp cái rìu của mình, nghĩ thầm:
– Bước đi mà không phát ra âm thanh nào cả, xem ra là tay điêu luyện.


Rồi một hôm ông ta nghe cậu thanh niên nói chuyện với người khác, liền nghĩ:
– Nói mà phát ra âm thanh the thé, dường như sợ người khác nghe thấy, thật là gian xảo.


Ông ta cảm thấy dáng đi của cậu thanh niên giống tên trộm, âm thành tiếng nói giống tên trộm, tóm lại, toàn thân từ trên xuống dưới, nhất cử nhất động, không có chỗ nào không giống kẻ trộm.
Sau này, ông ta tìm thấy cây rìu bị mất, thì ra là khi chặt củi trên núi, do không cẩn thận làm rìu rơi xuống khe núi.


Ngày hôm sau, ông ta lại nhìn thấy cậu con trai người hàng xóm, liền cảm thấy dáng đi của anh không khác gì người thường, lời nói cũng bình thường, chẳng giống một tên ăn trộm tí nào cả.






Truyện liên quan