Quyển 5 - Chương 53: Ngược kẻ thắng cuộc nhân sinh cặn bã 7
Mọi thứ đều phát triển theo hướng Mạc Sinh Bạch mong muốn, cho nên hắn vui vẻ đến mức chỉ muốn nằm ì trên giường.
Đặc điểm lớn nhất của những nhiệm vụ trong hệ thống chính là trước tiên phải có được một tình yêu toàn tâm tâm ý của mục tiêu công lược, sau đó lại vứt nó đi như một chiếc giày rách, nhưng đối với hắn, Mạc Chung Thâm không giống vậy. Hắn đã tự tay nuôi dưỡng cậu từ ngày còn là một bánh bao nhỏ mềm mại đến khi lớn lên thành một thiếu niên phong nhã, giờ đây lại bảo hắn phải chính tay hủy cậu, tận sâu trong đáy lòng Mạc Sinh Bạch vẫn có chút không nỡ.
Khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của thiếu niên như đắm chìm trong ánh sáng, xinh đẹp nhưng vẫn ngây ngô. Trên thân thể vốn trắng nõn như ngọc lại chứa đầy vết xanh xanh tím tím, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tình hình chiến đấu tối qua có bao nhiêu kịch liệt. Lông mi thật dài của thiếu niên run run, sau đó mở ra, biểu tình còn có chút mơ hồ chưa tỉnh, nhìn thấy Mạc Sinh Bạch đang ở sát bên, đôi mắt thiếu niên nhanh chóng phủ thêm một tầng e lệ “Ba.”
Mạc Sinh Bạch hôn lên cánh môi hồng phấn của thiếu niên, trong mắt đều là cưng chiều cùng ôn nhu “Chào buổi sáng.”
“Baba.” Mạc Chung Thâm dùng mái đầu lông xù cọ cọ lồng ngực Mạc Sinh Bạch, ngữ khí có chút thỏa mãn “Không phải mơ.”
“Đương nhiên không phải mơ, Chung Thâm.” Mạc Sinh Bạch ôm cậu vào lòng “Ngủ thêm một chút đi, còn sớm.”
“Baba, hôm nay ba có thể ở nhà với con không?”
Mạc Sinh Bạch nhìn sự chờ mong không chút nào che dấu trong mắt Mạc Chung Thâm, không thể từ chối “Baba hôm nay sẽ ở nhà với con, mau ngủ đi.”
“Vâng.” Mạc Chung Thâm gật gật đầu, cuộn tròn trong lòng Mạc Sinh Bạch nhắm mắt ngủ.
Hai người dường như đã thật sự trở thành người yêu, Mạc Chung Thâm thi vào Đại học xong liền rảnh rỗi làm ổ ở nhà đọc sách, lại nghiên cứu thêm chút kỹ năng nấu nướng, rất nhanh đã từ một đại thiếu gia ngay cả muối và bột ngọt cũng không phân biệt được trở thành một tay nấu ăn thiện nghệ, có đôi khi canh cậu nấu ngay cả Mạc Sinh Bạch cũng không nhịn được phải tán thưởng một phen.
Kết quả kỳ thi Đại học rất nhanh đã được công bố, Mạc Chung Thâm không ngoài dự kiến trở thành Thủ khoa đầu vào Đại học, đêm đó Mạc Sinh Bạch liền ở trên giường hảo hảo mà khen thưởng cậu, cho đến khi Mạc Chung Thâm khóc nấc không ngừng, cổ họng khàn khàn liên tục bảo không được nữa.
Trong nháy mắt, kỳ nghỉ hè đã chính thức bắt đầu. Mặt trời nóng rát, những chú ve không biết trốn ở đâu trong suốt mùa xuân bắt đầu xuất hiện kêu vang ầm ĩ.
“Chung Thâm, ra ngoài chơi không?”
Mạc Chung Thâm mở điều hòa, đầu gối lên đùi Mạc Sinh Bạch, miệng ăn nho Mạc Sinh Bạch đã cẩn thận lột vỏ cho cậu, nói với điện thoại “Gia Hào, bên ngoài nóng như vậy, tớ muốn ở nhà thôi.”
Gia Hào ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát “Đã hơn một tháng không gặp, cậu ra đi mà. Tớ có việc muốn tìm cậu.”
Mạc Chung Thâm do dự một chút, dùng ánh mắt nhìn về phía Mạc Sinh Bạch, thấy hắn gật đầu, mới nói “Vậy được rồi, gặp ở chỗ cũ.”
Chỗ cũ trong lời nói của cậu là một nơi có tên là ‘Chỗ cũ’, là một cửa hàng bingsu, bởi vì cách trường bọn họ rất gần, mùi vị lại ngon, nên hấp dẫn vô số học sinh đến ăn.
Hà Gia Hào gọi một bingsu xoài, nhìn về phía Mạc Chung Thâm “Cậu muốn ăn gì? Bingsu xoài như cũ luôn nhé?”
Mạc Chung Thâm hơi nhíu mày “Thôi đi, thân thể tớ không thoải mái, không thể ăn lạnh được.”
Ánh mắt Hà Gia Hào tối đi một chút “Cậu nộp hồ sơ vào Đại học nào?”
“Đại học Q.”
“Tại sao? Vì gần nhà?”
Mạc Chung Thâm một bộ dáng cậu biết rõ còn cố hỏi.
“Chung Thâm, cậu đã không còn là một đứa trẻ thiếu baba thì sẽ không sống được, cậu đã trưởng thành.” Hà Gia Hào như ám chỉ.
“Gia Hào, lời cậu nói tớ không hiểu đâu lắm.” Ý cười trên mặt Mạc Chung Thâm biến mất không sạch sẽ.
“Cậu thật sự không hiểu?” Hà Gia Hào nhìn chằm chằm vào dấu hôn Mạc Chung Thâm không cẩn thận lộ ra nơi cổ áo, đỏ đến chói mắt, hệt như mới vừa được cắn lên không lâu.
Mạc Chung Thâm nắm chặt cổ áo, cài nốt nút áo trên cùng của áo sơmi “Gia Hào, việc này cậu đừng xen vào.”
“Hắn là baba của cậu! Là baba ruột!”
“Cậu đừng nói nữa!”
“Ngay cả con trai ruột của mình mà cũng có thể xuống tay, hắn có khác gì cầm thú chứ?!”
“Hà Gia Hào!” Ánh mắt Mạc Chung Thâm sắc bén nhìn y “Đây là chuyện riêng của tôi!”
“Tớ là bạn của cậu, cậu thật sự cảm thấy tớ sẽ trơ mắt đứng nhìn cậu tự hủy hoại bản thân mình sao? Loạn luân là thứ trái với luân thường đạo lý!”
“Cậu nói đủ chưa?” Sắc mặt Mạc Chung Thâm bình tĩnh đến đáng sợ “Hà Gia Hào, cậu nói rất đúng, tôi đã không còn là một đứa trẻ, cho nên tôi biết rất rõ bản thân đang làm gì, tôi cũng có thể chịu trách nhiệm đối với những việc làm của mình. Cậu đừng xen vào chuyện riêng của tôi. Còn nữa, nếu như cậu cảm thấy chúng ta không thích hợp để tiếp tục làm bạn, hôm nay liền đoạn tuyệt tại đây đi.”
“Mạc Chung Thâm!” Hà Gia Hào lộ ra nụ cười khổ “Tớ mới chỉ nói hai câu, cậu liền muốn đoạn tuyệt tình bạn mười mấy năm của chúng ta?”
Mạc Chung Thâm bình tĩnh nhìn y “Đúng vậy.”
“Được, cậu được lắm! Rất được!”
Mạc Chung Thâm xoay người, không nhìn đến vẻ mặt bi thương của Hà Gia Hào “Cứ như vậy đi.”
Hà Gia Hào nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của Mạc Chung Thâm, con ngươi tối tăm không thấy ánh sáng “Cậu sẽ hối hận. Nhất định. Tôi sẽ chứng minh cho cậu xem, Mạc Chung Thâm!”
Mạc Chung Thâm vừa về đến nhà, liền nhào vào người Mạc Sinh Bạch đang ngồi trên sofa, thần sắc mệt mỏi. Mạc Sinh Bạch cầm ly nước soda đưa tới bên môi cậu, Mạc Chung Thâm mới hé môi uống một ngụm.
“Sao vậy? Cãi nhau với Hà Gia Hào?”
Mạc Chung Thâm lấy tay che đi ánh mắt “Baba, Gia Hào biết chuyện của ba và con.”
“Cậu ấy có thể nhìn ra thì thật sự rất lợi hại.”
“Baba.” Mạc Chung Thâm thở dài “Con có chút sợ.”
“Sợ cái gì chứ.” Mạc Sinh Bạch đặt lên môi câu một nụ hôn an ủi, không mang theo chút ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào “Có câu ‘Tử bất giáo, phụ chi quá’
[1]
, xảy ra chuyện gì cũng sẽ có baba chống đỡ.”
[1]
Nuôi con mà chẳng dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha
“Baba, con biết chúng ta như vậy là không đúng, nếu không phải con, ba cũng sẽ không…”
“Nói cái gì vậy. Đây không phải là lỗi của một mình con, đạo lý ‘một cây làm chẳng nên non’ con còn chưa hiểu sao? Baba yêu con, không chỉ là tình yêu của một người làm ba đối với con mình, mà còn có tình yêu giữa tình nhân.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy sau này ba đừng không cần con đó!” Mạc Chung Thâm ôm lấy cổ hắn, cọ cọ làm nũng, biểu tình lại cực kì nghiêm túc “Baba, nếu ba không cần con, con sẽ ch.ết. Thật đó. Baba, không có ba, con sẽ không sống nổi.”
“Cái gì mà ch.ết hay không ch.ết chứ, con còn trẻ như vậy mà.” Mạc Sinh Bạch giả vờ như có điều suy nghĩ mà trầm tư “Con trai, con còn rất trẻ, sau này nếu gặp được một người trẻ hơn baba, đẹp trai hơn baba, có phải sẽ một cước đá văng baba không đây?”
“Baba, ba là người đẹp trai nhất, cũng là người đối với con tốt nhất mà đời này con từng gặp qua!” Lại sợ Mạc Sinh Bạch không tin, còn giơ lên tay trái làm tư thế xin thề.
“Nhưng mà, sau này baba sẽ già đi, cũng sẽ ch.ết, không thể nào sống cùng Chung Thâm cả đời được.”
“Baba, nếu ba già đi, con sẽ già đi cùng ba, nếu ba ch.ết, con cũng sẽ ch.ết cùng ba.”
“Đừng, baba nói đùa thôi. Có những lời này của con, baba đã thỏa mãn rồi.”
“Baba. Con nói thật mà.”
“Ừ.” Mạc Sinh Bạch cười chuyển đề tài “Để thưởng cho Chung Thâm, chúng ta nên dùng tư thế gì đây nhỉ? Chung Thâm, con chọn cái nào mình thích nhất đi, mặc kệ là tư thế gì, hôm nay baba đều thỏa mãn con.”
Mạch não Mạc Chung Thâm lập tức, nuốt nuốt nước miếng.
“Bảo bối, hôm nay làm trong phòng tắm nhé, dùng cả tư thế cưỡi con thích nhất được không? Sẽ có thể tiến vào càng sâu hơn.”
Mạc Chung Thâm đỏ mặt gật gật đầu, không hề nghĩ tới việc quãng thời gian hạnh phúc đến vậy rồi sẽ có một ngày kết thúc.