Chương 33
Edit: Thảo Lê
Chung Kỳ cứ như vậy liên tiếp mấy ngày, mỗi lần đi công ty, đều chỉ nhìn thấy Khâu Đạt. Khâu Đạt nhìn thấy y, đều rất khách khí, sau đó nói Tịch Đăng bận quá, vội vàng chuyện album mới.
Chung Kỳ đến lúc này sao còn không biết Khâu Đạt cố ý, y ngồi trên sofa phòng tiếp khách, tốt tính mà cười, “Ngài Khâu có thể không biết, tôi đã nhận công việc làm bìa album. Hôm nay tới, kỳ thực là vì việc này.”
Khâu Đạt nghe vậy liền lấy lịch trình ra, quay chụp bìa album là do một nhiếp ảnh gia cũng khá nổi danh trong giới phụ trách.
Chung Kỳ liếc mắt nhìn, nhắc nhở: “Ngài Khâu nhìn điện thoại một chút đi.”
Khâu Đạt lấy điện thoại ra, liền thấy giám đốc gửi tới tin nhắn. Hắn nhăn mày, thấy gương mặt Chung Kỳ cười tới vô cùng xinh đẹp, liền biết người này không hề giống với những người đã từng quấn lấy Tịch Đăng.
“Bọn họ hiện tại đang luyện tập ca khúc mới, quay chụp bìa album theo kế hoạch ban đầu là thứ sáu tuần này, cũng chính là ngày mai.”
Chung Kỳ đứng lên, “Vậy ngay mai tôi quay lại.” Y nhìn đồng hồ một chút, “Khoảng 9 giờ là được, tôi hi vọng lúc đó không thiếu một ai.”
Nói xong, y gật đầu với Khâu Đạt, liền bước đi.
Thứ sáu, Chung Kỳ đi tới công ty.
Quả nhiên người đầu tiên nhìn thấy là Khâu Đạt.
Bất quá, Chung Kỳ thấy được năm tiểu thịt tươi đứng sau Khâu Đạt.
Tầm mắt của y lướt qua gương mặt từng người một lần, cuối cùng dừng lại trên mặt Tịch Đăng, nở nụ cười.
Nụ cười kia như cầu vồng sau cơn mưa, lập tức làm long lanh đôi mắt người xung quanh.
Khâu Đạt: Ha ha, không biết xấu hổ.
Bốn tiểu thịt tươi: Cẩu nam nam.
Tịch Đăng liếc nhìn Khâu Đạt, lại nhìn Chung Kỳ, sau liền thu hồi tầm mắt.
Chung Kỳ lúc chụp ảnh rất chuyên nghiệp, lúc đó trong mắt y chỉ có camera cùng với quang cảnh hiện ra bên trong camera.
Y không hề làm chuyện riêng nhìn Tịch Đăng dù chỉ một cái.
Bất quá lúc không làm việc, Chung Kỳ sẽ một mặt cười xấu xa nhìn chằm chằm Tịch Đăng.
Chung Kỳ thừa dịp Khâu Đạt bị gọi đi liền lập tức chặn người trong phòng thay đồ, đồng thời khóa trái cửa.
Tịch Đăng nhìn thấy Chung Kỳ, cũng nhẹ cười với y một cái.
Chung Kỳ chặn người vào trong góc tường, “Điện thoại của em đâu?”
Tịch Đăng thành thật mà nói, “Ở chỗ Đạt ca.”
“Thật sự là một tên cáo già.” Chung Kỳ thấp giọng nói, sau đó ôm lấy Tịch Đăng, “Có nhớ anh không?”
Tịch Đăng chậm rãi đưa tay ra ôm Chung Kỳ, động tác này làm cho Chung Kỳ hơi nhíu mày.
“Em sẽ nói chuyện với Đạt ca, để anh ấy ủng hộ chúng ta.”
Chung Kỳ sờ mặt Tịch Đăng, kỳ thực y muốn sờ tóc, thế nhưng sợ làm hỏng kiểu tóc đối phương, cảm nhận được xúc cảm non mềm dưới tay, “Không sao đâu, giao cho anh là được.”
Chung Kỳ rời phòng trước, Tịch Đăng đi ra sau, thế nhưng không nghĩ tới, cậu vừa ra liền tình cờ gặp được một người quen thuộc ——
Kha Tư Vọng.
Kha Tự Vọng thấy ánh mắt Tịch Đăng, liền chủ động giải thích, “Em ở đoàn kịch cũng tới giai đoạn kết thúc rồi, sau đó lại nhận được thông báo MV mới của tiền bối còn phải bù thêm mấy cảnh.”
Hình như cậu đã nghe Khâu Đạt nói việc này, bảo là MV cần bổ sung thêm một số cảnh quay.
Tịch Đăng thu hồi tầm mắt, chuẩn bị rời đi, thế nhưng Kha Tư Vọng lại nói, “Tịch tiền bối, tiền bối vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, tiền bối và…”
Kha Tư Vọng còn chưa dứt lời liền bị Tịch Đăng tàn nhẫn bóp cổ, Tịch Đăng áp chế người trên tường, hơi nghiêng người, âm thanh rất lạnh, “Tại sao lại muốn hỏi thăm chuyện của y?”
Gương mặt Kha Tư Vọng bị bóp đến hồng, căn bản không nói ra lời.
Tịch Đăng ném câu đó sau liền rời đi.
“Đừng tới trêu chọc y.”
Tịch Đăng vừa buông lỏng tay, Kha Tư Vọng liền rơi xuống đất ho khan.
Chờ hắn khôi phục như cũ, thanh niên tóc vàng mắt xanh đã sớm không thấy bóng.
Hắn đưa tay sờ cổ mình, rũ xuống mắt.
Chung Kỳ tuy rằng kêu Tịch Đăng đừng nhúng tay, thế nhưng Tịch Đăng cuối cùng vẫn tìm Khâu Đạt.
Cậu trực tiếp đi cầu Khâu Đạt, “Đạt ca, em thật sự thích anh ấy, van cầu anh, Đạt ca.”
Khâu Đạt đương nhiên phát hiện Tịch Đăng khoảng thời gian này mất tập trung, hơn nữa hắn cũng phát hiện Tịch Đăng thay đổi, biểu tình cùng lời nói so với trước đây nhiều hơn, đây là bệnh tình đã phát triển theo chiều hướng tốt.
Tựa hồ, so với tiền đồ, bệnh tình Tịch Đăng càng quan trọng hơn.
Thế nhưng Khâu Đạt vẫn không yên lòng Chung Kỳ, vì vậy liền nói, “Tiểu Tịch, rất nhiều nam nhân chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cậu trong khoảng thời gian này tập trung lực chú ý lên trên album đã, không cần phải gặp y, nếu như y thích cậu, tự nhiên sẽ nguyện ý chờ cậu.”
Lần chờ đợi này ròng rã ba tháng.
Từ lúc nhóm Tịch Đăng ra album mới, đến tuyên truyền album, họp fan, tham gia chương trình tạp kỹ vân vân.
Chờ Tịch Đăng rảnh rỗi, đã là ba tháng sau.
Tịch Đăng việc đầu tiên là gọi điện thoại, Chung Kỳ nhận điện thoại, thế nhưng y nói y hiện tại không có ở đây, đang ở Tây Tạng.
Âm thanh Tịch Đăng lập tức u oán, “Anh sao lại đi Tây Tạng?”
Chung Kỳ khẽ cười, “Ai biểu em vì công tác lạnh nhạt với anh ba tháng, không cho anh vì công tác mà lạnh nhạt em? Ngoan, chờ anh một tuần, anh sẽ trở lại.”
Cúp điện thoại xong, Chung Kỳ lúc này đang ở trong khu di tích, bức họa trong chùa miếu được bảo tồn phi thường hoàn mỹ, sắc thái tươi đẹp. Y thấy những bức họa kia, ánh mắt sâu thẳm.
Chung Kỳ lúc trở về, Tịch Đăng như chú chim nhỏ vui sướng chủ động tới nhà đối phương, nhào vào lông ngực đối phương.
Khâu Đạt thật vất vả ngầm đồng ý hành vi của Tịch Đăng.
Chung Kỳ bị Tịch Đăng nhiệt tình như vậy làm cho hết hồn, sau đó nhìn thấy lỗ tai đối phương đỏ rực, liền khẽ cười sờ lên, “Cái tai lợn này có thể ăn với cơm rồi.”
Tịch Đăng không nói gì, chỉ là lỗ tai đỏ hơn.
Chung Kỳ vuốt vành tai đối phương, “Nhớ anh như vậy?”
Tịch Đăng ở trong lòng Chung Kỳ gần như không thấy mà gật đầu một cái.
Hai người nói một hồi sau, Tịch Đăng đột nhiên ngẩng đầu lên hôn Chung Kỳ, ánh mắt Chung Kỳ lóe lên kinh ngạc.
Tịch Đăng hơi híp mắt, động tác của cậu lúc này ngây ngô mà lớn mật, lúc cậu chuẩn bị sờ tay vào quần áo Chung Kỳ, Chung Kỳ rốt cục nắm tay Tịch Đăng lại, nhẹ nhàng đẩy người ra.
Chung Kỳ chỉ làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc cùng với tổn thương của Tịch Đăng, cậu lúc tỉnh táo có thể làm những hành động như thế này, quả thật là tiến bộ rất lớn.
Chung Kỳ nắm tay cậu, nhẹ giọng dỗ, “Anh ở Tây Tạng chụp rất nhiều ảnh, có muốn xem một chút không?”
Đôi mắt Tịch Đăng chớp chớp, liền đến gần định hôn Chung Kỳ, Chung Kỳ một tay ngăn lại, “Tịch Đăng.” Trong thanh âm ẩn giấu uy hϊế͙p͙.
Tịch Đăng lui về sau một bước, tùy theo Chung Kỳ lôi kéo cậu tiến vào thư phòng.
Chung Kỳ sau khi vào thư phòng, liền đưa camera cho Tịch Đăng, Tịch Đăng không hứng thú với những thứ này. Chung Kỳ cũng phát hiện, liền thả camera xuống, nói với Tịch Đăng, “Em đi ăn chút gì đi, anh chỉnh sửa hình một chút.”
Tịch Đăng u oán nhìn, Chung Kỳ đặt một nụ hôn lên trán Tịch Đăng, “Ngoan, đi đi, anh gần đây nhiều việc quá.”
Tịch Đăng không thể làm gì khác hơn là đi xuống nhà bếp, lấy chút hoa quả cùng với thịt nguội mang lên, cậu cố ý chỉ lấy một cái cái nĩa, định đút cho Chung Kỳ ăn.
Tịch Đăng bưng hoa quả, thịt nguội lên, Chung Kỳ còn đang nhìn máy tính.
Tịch Đăng thấy trên bàn để máy tính có mấy tờ giấy, mà đặt ở trên cùng là kế hoạch về bộ ảnh ánh bình minh, cậu đặt dĩa sang một bên, cầm lên, chỉ có một tờ giấy.
Cậu nhìn một chút, mới hỏi Chung Kỳ, “Đây là cái gì?”
Chung Kỳ cũng không quay đầu lại, “Ánh bình minh, chủ đề bộ ảnh mới của anh.”
Tịch Đăng ở phía trên thấy được tên của Kha Tư Vọng, thì ra làm tới mức này rồi vẫn không thay đổi được nguyên văn.
“Người mẫu là Kha Tư Vọng?”
Chung Kỳ lúc này rốt cục quay đầu lại, y đứng lên, nở nụ cười với Tịch Đăng, rút tờ giấy trong tay đối phương ra, “Sao đột nhiên em lại quan tâm tới cái này?”
Tịch Đăng rũ mắt, “Em không thích cậu ta, có thể đổi người khác sao?”
Ánh mắt Chung Kỳ rất bình tĩnh, “Anh cảm thấy cậu ta là thích hợp nhất.”
Tịch Đăng chầm chậm ôm lấy Chung Kỳ, nhấc mắt nhìn về phía Chung Kỳ, ánh mắt khẩn cầu, “Chung Kỳ.”
Chung Kỳ nhìn gương mặt được tạo hóa chiếu cố này, đưa tay sờ lên, dừng lại bên cạnh đôi mắt đối phương, thậm chí còn sờ lông mi dày rậm của đối phương, “Chuyện gì?”
Tịch Đăng nhón chân lên hôn lên mặt Chung Kỳ một chút, thanh âm rất nhẹ, “Em không được sao?”
Thanh âm Chung Kỳ bình tĩnh đến mức lãnh khốc, “Em không thích hợp cái này, anh đã chọn cái tốt hơn cho em.”
“Nhưng là em không thích cậu ta.”
Chung Kỳ nói, “Yêu thích cũng không thể dùng để ăn, em cho dù không thích cậu ta cũng không thể thay đổi sự thật cậu ta là người mẫu của bộ ảnh ánh bình minh này.”
Tịch Đăng nghe vậy, liền buông lỏng tay ôm Chung Kỳ ra, mặt lạnh như băng sương, đây là lần đầu tiên cậu dùng biểu tình băng lãnh như vậy đối diện với Chung Kỳ, lời nói ra cũng không bình tĩnh như mọi khi.
“Chung Kỳ, anh thích cậu ta đúng không?”
Chung Kỳ nói, “Không có.”
Tịch Đăng rất nhanh hỏi vấn đề thứ hai, “Vậy anh thích em sao? Không, anh yêu em sao?”
Chung Kỳ cười khẽ một tiếng, “Thích chứ không yêu.”
Tịch Đăng lui về sau một bước, “Anh không chạm vào em là vì lý do này?”
Chung Kỳ nhìn cậu, ánh mắt lóe lên thương hại, “Nhóc con lừa đảo, anh không chạm vào em là tốt cho em, một nam nhân nếu như ở cùng với em chỉ vì muốn lên giường, nam nhân này sẽ yêu em sao?”
Tịch Đăng bật cười, một đôi mắt xanh sẫm giấu diếm điên cuồng, “Nhưng là anh ngay cả lên giường với em cũng không muốn, anh hối hận rồi đúng không? Giống như mẹ em, hối hận vì ở cùng với ba em, đúng, đúng là như vậy.” Cậu nhìn chằm chằm Chung Kỳ, “Anh thích Kha Tư Vọng, anh yêu cậu ta, anh không yêu em.”
Chung Kỳ nhíu mày lại, “Em sao lại chỉ từ một bộ ảnh mà kéo sang được chuyện này?”
Tịch Đăng nói, “Vậy anh bây giờ lên giường với em.” Nói xong, cậu liền xông tới nâng mặt Chung Kỳ, trực tiếp hôn lên, vài giây sau, Tịch Đăng liền buông lỏng ra, trên môi của cậu dính vết máu, Chung Kỳ vừa mới tàn nhẫn cắn môi cậu.
Chung Kỳ đẩy Tịch Đăng, “Em đừng giở thói tự ái.”
Chung Kỳ nói xong, liền chuẩn bị đi, lại bị Tịch Đăng kéo lại, “Chung Kỳ, anh muốn đi đâu?”
“Tôi đi ra ngoài.”
Tịch Đăng thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng người này ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu một cái, “Không cần đi, anh muốn tìm Kha Tư Vọng đúng không, ba tháng này anh đều ở cùng với cậu ta đúng không?”
Chung Kỳ muốn thu tay lại, lại bị Tịch Đăng kéo chặt, y dùng khí lực rất lớn, cánh tay Chung Kỳ đã đỏ lên.
“Cậu bị hoang tưởng hả? Thần kinh.”
Đôi mắt Tịch Đăng đã đỏ lên, đôi mắt như bảo thạch kia lúc này long lanh ánh nước, “Chung Kỳ, đừng rời bỏ em, đừng để em lại một mình, en không có bệnh, em là người bình thường.”
Chung Kỳ quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt rất lạnh, “Tôi không có tâm tình nhường cậu cố tình gây sự, từ lúc tôi quen biết cậu, cậu lúc nào có bộ dáng như người bình thường không? Ngoại trừ khuôn mặt này, cậu còn có được cái gì?”
Tịch Đăng run lên, tay cậu run run, Chung Kỳ nhân cơ hội tránh khỏi.
Tịch Đăng đôi mắt mở to, “Em chỉ muốn anh đổi người khác.”
Chung Kỳ nhìn cậu, “Tôi đã nói là không thể, là cậu đang cố tình gây sự với tôi.”
“Chúng ta là người yêu, một yêu cầu đơn giản như vậy cũng không được sao?”
Chung Kỳ trầm giọng nói, bên trong câu nói đều lộ ra băng lãnh, “Công việc là công việc, còn có, tôi chừng từng thừa nhận chúng ta là người yêu.”
Nước mắt Tịch Đăng lập tức lăn xuống, cậu đột nhiên bắt được tay Chung Kỳ, cúi đầu, liền cắn xuống.
Cậu cắn vô cùng tàn nhẫn, nước mắt từng giọt rơi xuống tay Chung Kỳ.
Cậu cúi đầu, không nhìn thấy tâm tình phức tạp trong mắt Chung Kỳ.
Tịch Đăng cắn chảy máu tay, mới buông tay đối phương ra.
Chung Kỳ thu hồi tay lại, cũng không nhìn thương thế của mình, “Tôi đi được chưa?”
Tịch Đăng không còn khóc nữa, vẻ mặt nhìn qua có chút mê man, “Đừng đi, Chung Kỳ, anh đổi ai cũng được, chỉ cần không phải cậu ta có được hay không?”
Âm thanh Chung Kỳ rất rõ ràng, “Không thể.” Nói xong, y xoay người rời đi.
Y mới đi mấy bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thét chói tai gần như tê tâm liệt phế.
Là âm thanh Tịch Đăng, “Chung Kỳ, anh nếu đi, em liền từ nơi này nhảy xuống.”
Bước chân Chung Kỳ ngừng lại, không hề quay đầu, “Cậu bị điên rồi, cậu thích thì nhảy đi.”
Tịch Đăng ngồi trên trên bệ cửa sổ, một chân đã bước ra ngoài.
Bên ngoài là bầu trời trong xanh, mây trắng như tơ, chim muông bay lượn giữa bầu trời, Tịch Đăng đưa tay ra ngoài cửa sổ.
“puisquej ‘illedevipli,
delamainpuisquej ‘de,
rréedansl ‘ombre. puisquejeurs,
t ‘mystérieuxvoix;
quejevousaivupleurer,
voissourire, j ‘rebouche, lesyeuxdanslesyeux…”
Âm thanh trầm thấp dịu dàng, lẩm nhẩm một bài thơ ca nước Pháp, tiếng pháp là ngôn ngữ được công nhận là êm tai nhất trên thế giới, thơ ca này nghe tình cảm như vậy, thế nhưng trong mắt Tịch Đăng tất cả đều là u buồn.
Chung Kỳ nghe được, y không biết tiếng pháp, tự nhiên cũng không biết Tịch Đăng đang hát gì.
Nhiều năm sau đó, Chung Kỳ lần thứ hai nghe được bài thơ ca này, y liền xông lên nắm lấy người đang ngâm thơ kia, hỏi ý nghĩa của nó.
Sau đó Chung Kỳ liền rơi nước mắt, y cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của bài thơ kia, nhưng mà thanh niên tóc vàng mắt xanh này đã đi mất rồi.