Chương 50
Vách tường trắng như tuyết, sàn ngỗ màu đỏ rực, gian phòng trống trải tới mức chỉ có một chiếc giường, trên bệ cửa sổ treo một cái chuông gió, gió nhẹ thổi qua liền vang lên âm thanh đinh đương lanh lảnh.
Cửa phòng đóng chặt bị mở ra, bước vào là một đôi chân thon dài, nhìn hướng lên trên là một gương mặt trắng bệch như giấy, nhưng đôi môi lại hồng hào dị thường, như uống phải máu.
Tạ Tuyết Chu từ ngoài cửa tiến vào, giày đạp trên mặt sàn tạo ra âm thanh “kèn kẹt”. Trên tay Tạ Tuyêt Chu bưng một cái đĩa, bên trong có một cái bát, đi tới cạnh giường, khom lưng đặt đĩa xuống cuối giường rồi mới gọi tỉnh tang thi vương nào đó đang ngủ say.
“Tịch Đăng, Tịch Đăng, tỉnh dậy đi.” Đôi mắt khẽ cong lên, “Ngươi đã ngủ lâu rồi, sao mà lại tham ngủ như vậy? Thật là giống heo mà.”
Tang thi vương nào đó nghe thấy tiếng kêu, rốt cục chậm rãi mở mắt ra, trong mắt của nó tràn đầy mệt mỏi.
Tạ Tuyết Chu nhìn thấy Tịch Đăng tỉnh lại, đôi mắt càng cong như trăng khuyết, thân mật mà dìu Tịch Đăng ngồi xuống.
“Ta hôm nay vừa làm thử một món mới, ha ha mau thử một chút xem, nếu như ăn ngon, lần sau lại làm nữa cho ngươi.”
Nói xong liền bưng chén lại.
Tịch Đăng dựa vào đầu giường, đôi mắt nửa khép, lông mi thật dài che lại tâm tư dưới đáy mắt.
Tuyết Chu bưng bát tiến đến bên cạnh nó, Tịch Đăng mới vừa đưa tay ra, Tạ Tuyết Chu liền ngăn cản, “Tịch Đăng, để ta giúp ngươi ăn.”
Tịch Đăng không từ chối, chờ Tạ Tuyết Chu uy nó ăn xong, nó mới nhìn về phía Tạ Tuyết Chu, trong mắt như trước mỏi mệt, nhưng xen lẫn trong đó một chút tâm tình của nó.
Tạ Tuyết Chu đưa tay ra sờ soạng trên mặt Tịch Đăng hai cái liền thu lại, ôn thanh nói: “Ăn xong rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ta đi rửa chén.”
Chờ đến lúc Tạ Tuyết Chu quay lại, tang thi vương đã ngủ mất, nhưng biểu tình Tạ Tuyết Chu không chút nào kinh ngạc, đi tới giúp Tịch Đăng chỉnh lại vị trí cho thoải mái nhất, đắp kín mền rồi đi ra ngoài, lúc đóng cửa liền quay đầu lại nhìn một cái, Tạ Tuyết Chu nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt đỏ rực.
Dáng vẻ gầy gò đứng ở cửa, vẻ mặt trống trải, đôi mắt như cất chứa ánh trăng cô độc. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, gương mặt đang từ từ khuất sau cánh cửa hiện lên vẻ yếu ớt vô cùng.
Chẳng khác nào một kẻ lang thang cô độc.
Cửa phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Tạ Tuyết Chu quay người, lập tức khí tràng liền thay đổi. Hắn liếc mắt xuống, nhẹ nhàng lấy ngón tay cọ vào bờ môi hồng hào của mình, đột nhiên, khóe môi bên trái khẽ cong lên, lông mi dài khẽ chớp, che giấu dục vọng khát máu nơi đáy mắt.
Hắn thả tay xuống, đi xuống lầu, đi vào nhà bếp, cầm chén rửa sạch rồi đi tới trước tủ bát.
Trên mặt mang theo nụ cười mở cửa ra, liền đối diện với một gương mặt tràn đầy tức giận.
Hắn nhẹ nhàng “A” một tiếng, sau đó lộ ra biểu tình hiểu rõ, “Ngày hôm nay đến phiên ngươi.”
———
Ngày thứ hai, vẫn là gian phòng kia, tang thi vương như trước ngủ say.
Tạ Tuyết Chu nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đánh thức Tịch Đăng.
Đối thoại vẫn y như ngày hôm qua, trong lúc đang ăn, Tịch Đăng đột nhiên bắt được tay Tạ Tuyết Chu, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, nhưng là Tạ Tuyết Chu chỉ nhẹ nhàng gỡ tay nó ra, tiếp tục đút, nếu như Tịch Đăng không chịu há mồm, hắn liền bóp hàm dưới của Tịch Đăng đút vào.
Vẻ mặt của hắn ôn nhu, ngữ khí cũng như không hề có gì xảy ra.
———
Không biết qua bao nhiêu ngày, Tịch Đăng một lần nữa tỉnh lại, cư nhiên phá lệ không nhìn thấy gương mặt Tạ Tuyết Chu mà lại là Răng Nanh.
Răng Nanh khom người, tay đánh một cái không nhẹ lên mặt Tịch Đăng, “Mau tỉnh lại nhanh, thiệt thòi ngươi là tang thi vương, kết quả lại vô dụng như vậy, bị một tên nhân loại giam cầm trong phòng.”
Tịch Đăng trong mắt hiện ra kinh hỉ, Răng Nanh vừa thấy liền đắc ý nở nụ cười, khẽ nhếch cằm khoe khoang, “Nhìn thấy ta cảm động lắm đúng không, trước khoan nói, ta mang ngươi rời khỏi cái phòng quỷ quái này, nếu không phải do ta phát hiện ngươi lâu rồi không xuất hiện, núp ở đây mấy ngày, mới sẽ không phát hiện vai chính thụ Tạ Tuyết Chu đã thay đổi.”
Hắn ôm lấy Tịch Đăng, còn hỏi, “Không có khí lực đúng không, ngươi thích ôm hay là cõng?”
Tịch Đăng miễn cưỡng giơ ngón tay, răng nanh đem Tịch Đăng ôm lên, “Biết ngươi không thích cõng, ai, ngươi thật là một tang thi kỳ lạ.”
Răng nanh nói xong, nhe răng cười hè hè, thịt trên mặt trực tiếp rớt ra.
Răng nanh nhìn thấy, ngồi xổm xuống, vươn một tay ra nhặt lên, gắn lại xong liền đứng dậy đi ra ngoài, còn vừa đi vừa nói: “Vốn định kêu ngươi nhặt giùm ta, sau đó nghĩ tới bây giờ sức ngươi còn không bằng một tên nhóc, hừ hừ, vẫn là thôi.”
Răng nanh một bên nói nhảm, một bên ôm Tịch Đăng rời khỏi gian phòng.
“Tiểu đệ của ta cách nơi này hơi xa, bất quá ta lái xe đến, nên cũng không xa lắm, chỉ có điều Tạ Tuyết Chu hiện tại có chút đáng sợ, bọn chúng cũng không dám tới.” Thanh âm của nó nhẹ xuống, “Ai, ta cũng không muốn bọn nó cùng đi tìm ch.ết với ta, nếu như bị phát hiện, hai chúng ta ch.ết là đủ rồi.”
Nói xong, nó liền xì một tiếng, “Ta hiện tại sống thoải mái thế này, làm sao muốn ch.ết được? Thật mẹ nó hào quang nhân vật chính, biến dị rồi vẫn không thể thương tổn hắn, hại ch.ết ta rồi.”
Tịch Đăng nghe nó nhiều chuyện, răng nanh lảm nhảm không ngừng, đến khi nhìn thấy xe mới chịu ngậm miệng lại.
Tịch Đăng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Răng nanh ôm Tịch Đăng, nhanh chóng đi về phía chiếc xe.
Đột nhiên, “Ầm” một tiếng.
Tịch Đăng cảm giác có thứ gì đó nổ tung, còn bay tới mặt nó.
Nó không dám lấy tay lên sờ, mà Răng nanh đang ôm nó trực tiếp ngã xuống đất.
Tịch Đăng ngã vào lồng ngực răng nanh, khẽ chống người, nâng lên nhìn về phía cách đó không xa ——
Là Tạ Tuyết Chu.
Tạ Tuyết Chu một tay cầm súng, đôi mắt hơi híp lại, nhắm ngay Tịch Đăng, bóp cò, đạn theo hình xoắn ốc bay nhanh ra, hắn há miệng, nhẹ nhàng mô phỏng tiếng súng, “Ầm”.
Tạ Tuyết Chu đi về phía hai cái tang thi vương từng lừng lẫy một phương, đi được mấy bước, hắn đột nhiên ngừng lại, trên mặt chợt lóe mê mang.
“Ta tới đây làm gì? A, Tịch Đăng không thấy, ta muốn đi tìm nó.”
Hắn quay đầu lại, tầm mắt đặt lên thi thể tang thi vương đã hoàn toàn thay đổi, trừng mắt nhìn, âm thanh ôn nhu, “Các ngươi nhìn thấy Tịch Đăng của ta không? … Không có sao? Thôi ta lấy tinh hạch trong đầu các ngươi ra vậy, tuy rằng ta hiện tại rất no.”
Hắn đi tới, ngồi xổm xuống, trên mặt là nụ cười ôn nhu nhưng lại vô cùng quái dị.
Bầu trời như một miếng khăn được giặt sạch, vạn dặm không gợn mây, gió nhẹ kéo tới, lá cây theo gió khẽ đung đưa, bày ra hình dáng cũng không được uyển chuyển, ánh sáng xuyên qua lá cây, khẽ để lại từng đốm sáng nhỏ trên mặt đất.
Tạ Tuyết Chu lấy tinh hạch xong liền đứng lên, gió mang theo câu nói sau cùng.
“Ta muốn đi tìm Tịch Đăng, nó đi lạc mất rồi.”
———
Sau một tháng, nhân loại nghiên cứu ra thuốc có thể tiêu diệt virus, ngày càng nhiều tang thi khôi phục lại thành nhân loại.
Hai tháng sau, Vinh Vũ cạy cửa một ngôi nhà đi vào.
Vừa vào liền thấy một người ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, không, không đúng, cũng không thể coi là người được.
Tạ Tuyết Chu giương mắt, sắc mặt lúc này đã không còn là tái nhợt, mà là xanh trắng, hắn bây giờ nhìn giống tang thi vô cùng.
Hắn thấy Vinh Vũ, phát ra một tiếng cười khẽ, tiếng cười phóng đại lên trong căn phòng trống trải.
“Ngươi đã đến rồi.”
Vinh Vũ gật đầu, “Tạ Tuyết Chu, ngươi bó tay chịu trói đi, toàn bộ phòng đã bị quân đội bao vây.”
Tạ Tuyết Chu hơi mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy ý cười, “Vì bắt được ta mà tốn nhiều công sức như vậy, ta chỉ là một người bình thường.”
Vinh Vũ trầm giọng nói: “Tạ Tuyết Chu, ngươi không còn là người nữa, ngươi đã sớm thành một tang thi biến dị, ngươi có hô hấp, tim vẫn đập, nhưng lại là quái vật dựa vào tinh hạch trong đầu tang thi mà sống, hỉ nộ bất thường, lại có sức phá hoại lớn, tháng gần nhất, ngươi đã giết hơn một trăm người, thủ pháp vô cùng tàn nhẫn.”
Hồi đó Tạ Tuyết Chu bị tang thi đả thương, y nhìn thấy vết thương biến thành màu đen, liền lén lút dùng thuốc tự mình nghiên cứu trị liệu, thế nhưng thuốc kia vẫn chưa đầy đủ, y đành dùng Tạ Tuyết Chu làm thí nghiệm, muốn đánh cược một lần, nhưng là y thua cuộc, tuy rằng Tạ Tuyết Chu không bị biến thành tang thi, lại biến thành một loại sinh vật so với tang thi càng thêm hung ác.
Tạ Tuyết Chu không khống chế được chính mình, ký ức cũng thường xuyên rối loạn.
Bắt đầu từ cái lần thương tổn Tịch Đăng.
Sau đó, càng ngày càng nghiêm trọng, hắn bắt đầu muốn khống chế chính mình, nhưng vẫn thất bại, có lần khi tỉnh lại, trước mặt là một tên tang thi đã bị lấy đi tinh hạch, Tạ Tuyết Chu không khỏi khủng hoảng vô cùng.
Có một lần hắn tự trói mình lại, nhưng cảm giác đói bụng từ trong xương cốt làm cho hắn cơ hồ phát điên, hắn lại một lần ý thức không rõ giết tang thi.
Hắn vốn cho là vì mình biến dị mới cần tinh hạch, sau đó mới phát hiện cho dù đã hấp thu năng lượng trong tinh hạch hắn vẫn không thể tỉnh táo lại.
Hắn rốt cục ý thức được có gì đó không đúng, hắn đã từng một mình thừa dịp buổi tối len lén rời đi, nhưng ý thức vẫn thường xuyên rối loạn, thậm chí giết tiểu đệ của Tịch Đăng.
Hắn càng ngày càng không giữ được tỉnh táo, đám tang thi tiểu đệ của Tịch Đăng cũng phát hiện không đúng, hắn đành trói toàn bộ chúng nó lại giấu trong phòng.
Hắn cho Tịch Đăng dùng thuốc, hắn không muốn để cho Tịch Đăng phát hiện mặt xấu xí như vậy của mình. Lúc bỏ thuốc vào thức ăn, nước mắt hắn không ngừng chảy xuống.
Hắn mỗi ngày tự nói với mình vô số lần, không được làm gì Tịch Đăng, không được làm gì Tịch Đăng.
Khi tỉnh táo, hắn mở trói cho đám tang thi kia, kêu chúng nó đi đi, chúng nó không chịu đi, còn muốn liều mạng với hắn, muốn hắn trả lại lão đại cho chúng nó.
Hắn vừa nghe lời kia, liền không còn giữ được tỉnh táo.
Tang thi cuối cùng bị giết ch.ết là Phiêu Dật, lần này hắn tỉnh táo lại trước khi lấy tinh hạch, phiêu dật còn chưa ch.ết, nó nhìn hắn, nói ra một câu, Tạ Tuyết Chu đột nhiên nhận ra được mình đã có thể nghe hiểu tang thi nói gì.
Phiêu dật nói xong câu kia, Tạ Tuyết Chu liền giết phiêu dật.
Phiêu dật nói đúng lắm, “Lão đại sẽ không thích loại quái vật như ngươi.”
“Không, không, ta không phải quái vật.”
Tạ Tuyết Chu run rẩy đứng lên, hắn khom lưng kéo phiêu dật ra ngoài, hắn muốn tìm một chỗ, chôn.
“Không thể để Tịch Đăng phát hiện, ta không phải quái vật.”
Đám tiểu đệ của Tịch Đăng bị hắn toàn bộ giết sạch, hắn mỗi sáng đều cưỡng bách mình rời đi, hắn sợ rằng có một ngày mình sẽ tổn thương Tịch Đăng.
Hắn từ bị ép đến chủ động săn bắt tang thi.
Thời gian hắn thanh tỉnh càng ngày càng ít, không tỉnh táo càng ngày càng nhiều.
Sau đó, bị giết không còn chỉ là tang thi.
Hành động của hắn rốt cục bị phát hiện, có người quay lại video hắn đánh đập một người đến tàn phế lên trên mạng.
Khi đó, thuốc chữa virus tang thi cũng đã được nghiên cứu ra.
Bởi vì Vinh Vũ có công lớn trong quá trình nghiên cứu dược tề, nên y đã xin phép quân đội cho phụ trách nhiệm vụ này.
Đại biểu quân đội nói đúng, Tạ Tuyết Chu không chỉ đang giết người, mà còn là ngược đãi, hắn ác độc khiến người khác giận sôi, hơn nữa, thân thể biến dị hoàn toàn khác tang thi bình thường, tính nguy hại rất lớn, nhất định phải tiêu diệt tại chỗ.
———
Tạ Tuyết Chu nghe thấy những lời Vinh Vũ nói lại rất bình tĩnh, hắn lắc đầu, “Ta không thể ch.ết được, các ngươi là tới giết ta, nhưng ta còn phải nấu ăn thật ngon cho Tịch Đăng, ta đã đáp ứng chăm sóc nó cả đời.”
Vĩnh Vũ khẽ nhíu mày, “Nó còn sống?”
Y cho rằng Tịch Đăng đã sớm ch.ết trong tay Tạ Tuyết Chu.
Tạ Tuyết Chu nghe Vinh Vũ nói cũng không sinh khí, “Ta nuôi nó béo trắng úc núc, rất dễ thương.”
Vinh Vũ phát hiện không đúng hỏi, “Nó ở đâu?”
Tạ Tuyết Chu chỉ tay về phía gian phòng mở toang đằng kia.
Vinh Vũ nhìn sang, trên giường bên trong, chỉ có một cái bao, thị lực của y rất tốt, thấy rõ cái bao kia.
Bụng bao mở toạc ra, mà bên trong còn có vài thứ.
Tạ Tuyết Chu vui vẻ cười, “Có lúc nó không chịu ăn, ta liền uy nó, nhưng nó thật là nghịch ngợm, miệng không chịu mở ra, ta liền trực tiếp uy vào trong bụng, miễn cho nó sau lại đói bụng.” Nói xong, hắn đứng lên, “Ây da, nó lại sắp đói bụng nữa rồi, ta phải đi nấu ăn, ngày hôm nay ăn cái gì thì được nhỉ?”
Vinh Vũ nhíu mày, “Tạ Tuyết Chu, ngươi đã điên rồi, ngươi bây giờ quả thực là một con quái vật.”
Tạ Tuyết Chu đột nhiên dừng bước.
Hắn nghiêng đầu, “Ta không phải quái vật.”
Trong chớp mắt, hắn vọt tới, có dị năng tốc độ Vinh Vũ cư nhiên không hề nhìn thấy được hành động của Tạ Tuyết Chu, cổ ngay lập tức bị bóp lấy để trên tường.
Trong mắt Tạ Tuyết Chu hừng hực lửa giận, trên tay càng ngày càng dùng sức, “Ta không phải quái vật, ta không phải quái vật.”
Mặt Vinh Vũ đỏ lên, y một tay kéo Tạ Tuyết Chu ra, một tay đưa vào trong túi.
——
Đột nhiên, Tạ Tuyết Chu buông lỏng tay ra, hắn nghiêng đầu, “Tịch Đăng đang kêu ta, nó nói nó đói bụng.”
Hắn xoay người rời đi, Vinh Vũ từ trên tường tuột xuống.
Tạ Tuyết Chu đi vào gian phòng kia, cười khom lưng hôn cái bao kia một cái.
“Ta lập tức đi nấu cơm, đừng vội.”
Vinh Vũ thở hổn hển mấy cái, lấy súng trong túi ra.
Nhìn thấy Tạ Tuyết Chu đang ôm chặt cái bao không tha, ánh mắt lóe lên giãy dụa, thế nhưng cuối cùng vẫn là ——
“Ầm.”
Hết thảy đều đã xong.
———
Vinh Vũ đi ra, nói với người đang đứng đợi, liền đi.
“Người bên trong đã ch.ết, đốt sạch hết đi.”
Giày đạp lên từng phiến lá rụng, sau lưng là ánh hoàng hôn, y quay lưng đi về phía mặt trời.
Không có ai biết y hiện tại đang suy nghĩ gì, cũng không có ai phát hiện tay phải y đến lúc này vẫn còn run rẩy.
Bóng đêm sau cùng sẽ hạ xuống, tương lai tươi đẹp sẽ lại xuất hiện.