Chương 62
Edit: Thảo Lê
Sư Linh xuất hiện trong một tòa nhà rộng lớn, tòa nhà kia vô cùng khí thế. Y một tay kéo Tịch Đăng tiến vào tòa nhà, xuyên qua hành lang cạnh hồ, rẽ vào một gian phòng, ném Tịch Đăng trên đất.
Sư Linh từ trên cao nhìn xuống Tịch Đăng, ánh mắt băng lãnh, “Tuy rằng rất xin lỗi, thế nhưng ta vẫn phải bắt ngươi.” Nói xong, y từ trong ống tay áo lấy ra một tiểu kiếm đen thùi dài chừng một thước ("chừng 20cm)."
Tịch Đăng thở mạnh, ngón tay bấu chặt sàn nhà, gỗ sam cứng đờ trực tiếp bị cậu bấu ra dấu tay, mồ hôi lạnh trên trán theo gương mặt tái nhợt chảy xuống, cuối cùng theo cái cằm gầy gò thanh mảnh rơi xuống đất.
Bộ dáng Tịch Đăng vốn là thiếu niên, thân hình so với nam tử trưởng thành tự nhiên nhỏ bé hơn nhiều.
Sư Linh thấy cảnh này, hơi dừng lại, y có một loại cảm giác mình đang bắt nạt con nít.
Tịch Đăng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, liền ướt đẫm như thủy quỷ ("quỷ dưới nước"). Cậu nhìn thấy Sư Linh đã biến cây tiểu kiếm dài ra, cũng cố nén đau đớn, gấp gáp hỏi: “Đừng bắt ta, ngươi muốn luyện bách quỷ khóc đúng không, ta có thể giúp ngươi bắt ác quỷ, ta có thể cảm ứng được bọn chúng.”
Sư Linh ngừng lại, như cười như không, đáy mắt lóe lên trào phúng nhàn nhạt, “Ngược lại có mấy phần thông minh, bất quá ngươi có bản lãnh gì?”
Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn về phía Sư Linh, đôi mắt như ngọc trai đen, “Ngươi cố ý đặt bẫy bắt ta không phải là chứng cứ sao?”
Sư Linh nhẹ a một tiếng, “Ngươi nếu có thể cảm ứng ác quỷ, ta làm sao biết được ngươi nói thật hay là lừa gạt ta?”
“Ngươi dán phù cho ta, làm cho ta chạy không thoát, chờ ta mang ngươi bắt được ác quỷ, ngươi liền biết ta nói thật hay giả.”
Sư Linh nghiêng thân kiếm qua, Tịch Đăng không kìm lòng được giơ tay che mắt.
“Thật là một con quỷ miệng lưỡi trơn tru, thôi, ta tin ngươi một lần, ngươi dù sao cũng không phải ác quỷ, ta tới bắt ngươi, cũng có chút không thỏa đáng, nếu ngươi lừa ta, ta liền đưa ngươi đi đầu thai.”
Pháp khí này là Bách Quỷ khóc, thu thập ác quỷ, đạo hạnh cùng với oán niệm của chúng là phương pháp luyện thành pháp khí này, mà ác quỷ bị bắt vào bên trong pháp khí này, lúc pháp khí luyện thành sẽ tiến vào luân hồi.
Sư Linh nhìn chằm chằm Tịch Đăng, bởi vì đạo hạnh của Tịch Đăng, bên trong bầy quỷ có thể xưng là đại vương, sao có thể yếu được.
Tịch Đăng miễn cưỡng nở một nụ cười lấy lòng, liền thấy Sư Linh đi tới.
Sư Linh cẩn thận thu kiếm lại, ngưng thần nhìn vào tấm phù sau lưng Tịch Đăng, từ trong lòng lấy ra một tấm phù vàng trống không, tay xoay một cái, đột nhiên xuất hiện một cây bút.
Sư Linh đề bút, như rồng bay phượng múa nhanh chóng vẽ lên tấm phù. Y cầm tấm bùa kề sát sau lưng Tịch Đăng, phù liền lập tức biến mất không thấy.
Sư Linh lúc này mới lấy phù sau lưng Tịch Đăng xuống.
Tịch Đăng trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Sư Linh ung dung đứng lên, “Ngày mai ta phải ra ngoài, đêm nay ngươi ở đây đi, biết rõ hôm sau phải ra ngoài bắt quỷ, ngươi tốt nhất trước khi trời sáng phải cảm ứng được một con.”
Chờ Sư Linh rời khỏi, Tịch Đăng mới chính thức thả lỏng, không căn cứ nội dung vở kịch vai chính công thật là đáng ăn đòn, cậu nghĩ tới Lục Ngọc Ngang một chút, Lục Ngọc Ngang có hào quang nhân vật chính hẳn là không ch.ết được.
Tay cậu khẽ động, y phục trên người liền thay đổi, mà mồ hôi cũng biến mất.
Lần này, Tịch Đăng mới chính thức nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
———
Nửa đêm hôm sau, Sư Linh lặng yên không một tiếng động tới gian phòng.
Y thấy Tịch Đăng còn nằm trên mặt đất, có chút kinh ngạc nâng cao lông mày, con quỷ này vô dụng như vậy?
Y chậm rãi đi tới, cách Tịch Đăng mấy bước, Tịch Đăng mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt còn mang theo buồn ngủ.
A, đã ngủ ở đây một ngày một đêm?
Tịch Đăng thấy rõ người tới, mới chậm rãi từ dưới đất bò dậy.
Sư Linh trầm ngâm nói: “Ngươi có tên không?”
Tịch Đăng thay đổi bộ dáng ác bá giương nanh múa vuốt trước mặt Lục Ngọc Ngang, biết vâng lời đàng hoàng đáp: “Tịch Đăng, Tịch trong bữa ăn, Đăng trong lồng đèn.”
Sư Linh gật đầu, “Sau này ngươi gọi ta là chủ nhân đi.”
Tịch Đăng trong nháy mắt kinh ngạc, chờ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đối phương mới biết, Sư Linh không phải đang nói đùa.
Tịch Đăng trầm mặc, mới ủy khuất mà hô một tiếng chủ nhân.
Sư Linh nói: “Ngươi có thể cảm ứng được ác quỷ?”
“Hướng Nam, 200 dặm.” Tịch Đăng phun ra bốn chữ.
Sư Linh trong nháy mắt ngắn ngủi đã đến chỗ Tịch Đăng nói, Tịch Đăng đi theo phía sau y, sờ bụng, có chút đói.
Nơi bọn họ đến là một vùng hoang dã, xung quanh đều là cỏ dại.
Sư Linh từ trong ống tay áo lấy ra một tấm phù vàng, liền ném vào không trung.
Đồng thời, âm thanh Tịch Đăng cũng từ phía sau vang lên, “Phía trước, hắn muốn chạy trốn.”
Phù vàng bay về phía trước, Sư Linh không chút hoang mang biến một cây bút ra, trên không trung vẽ bùa.
Không lâu lắm, liền nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Sư Linh câu môi nở nụ cười, thân thể nhanh chóng bay về hướng đó.
Tịch Đăng không muốn tham gia trò vui, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, bứt cỏ dại chơi.
A, thật đói.
Cho đến khi Sư Linh xách pháp khí quay về, Tịch Đăng đầu tiên là sợ hãi liếc mắt nhìn pháp khí một cái, sau đó liền không cần mặt mũi nắm vạt áo Sư Linh, “Chủ nhân, ta thật đói a.”
Sư Linh rũ mắt xuống nhìn cậu, “Đói bụng?”
Tịch Đăng chớp mắt, bộ dáng ủy khuất, “Đói bụng nên cái gì cũng không cảm ứng được.”
Sư Linh thu pháp khí lại, không chút để ý hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tịch Đăng nhìn chằm chằm Sư Linh, trong mắt đột nhiên hiện ra ý cười xấu xa, “Chủ nhân pháp lực cao cường, có thể mang ta đi cõi âm một chuyến sao?”
Sư Linh nghe vậy, khẽ cười một tiếng, cúi người xuống nhìn Tịch Đăng, Tịch Đăng bị hành động của y làm sợ đến lui về sau một bước.
“Tiểu quỷ, thủ đoạn nhỏ của ngươi không khéo léo chút nào. Cũng được, muốn đi cõi âm, vậy thì đi thôi.”
Tịch Đăng còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Sư Linh nâng lên, một yêu quái một quỷ nhanh chóng biến mất.
———
Chờ đến khi Sư Linh thật sự mang Tịch Đăng đến cõi âm, Tịch Đăng vẫn còn chưa thể tin được.
Tịch Đăng trừng hai mắt nhìn khắp nơi, kết quả còn thấy được Hắc Bạch Vô Thường đang xách tân linh hồn đi tới.
Bọn họ lại phảng phất không nhìn thấy Tịch Đăng, trực tiếp đi qua.
Tịch Đăng run lên, quay đầu liền thấy khóe môi Sư Linh nổi lên, “Tiểu quỷ, bọn họ không nhìn thấy chúng ta. Không phải muốn đi chợ âm phủ sao? Đi thôi.”
Tịch Đăng kéo Sư Linh, “Chủ nhân, ngươi làm sao làm được?”
Sư Linh liếc cậu một cái, bộ dáng như thế nhìn thấy một đứa ngốc hết đường cứu chữa, “Bùa ẩn thân mà thôi, đương nhiên, ta chỉ dán trên người mình, ngươi nếu nhân cơ hội trốn chạy, sẽ lập tức bị phát hiện.”
Tịch Đăng lúc này mới phát hiện Sư Linh vẫn luôn nhấc cổ áo cậu, con ngươi chuyển động, “Vậy thì chỉ cần ta không cùng ngươi tiếp xúc thân thể, Quỷ sai liền sẽ phát hiện ta?”
Sư Linh gật đầu một cái, nhìn thấy Tịch Đăng có vẻ rất háo hức, thêm một câu, “Ngươi không sợ quỷ sai, nhưng mà ngươi quên trên người ngươi còn có phù sao?”
Mặt Tịch Đăng cứng lại.
Sư Linh chuẩn bị đi về phía trước, Tịch Đăng liền kêu lên, “Chủ nhân, ngươi nhấc ta như vậy, thật không thoải mái, đổi kiểu khác đi, ta nắm ống tay áo chủ nhân được không? Chủ nhân, lông mày của ngươi thật tuấn tú, đồng ý đi mà.”
Cuối cùng Tịch Đăng bị ép cùng Sư Linh mười ngón nắm chặt chẽ.
Tịch Đăng, “…”
Sư Linh khẽ cười một tiếng, “Cõi âm vì sợ thần tiên hoặc yêu quái tu vi cao noi theo Tề thiên đại thánh đến cướp sổ Sinh Tử, hiện tại ở giữa cõi âm có đặt một trận pháp, chỉ cần không phải người cõi âm, tiến vào đều bị áp tu vi, ta vẫn nên đề phòng tiểu quỷ bụng đầy ý xấu nhà ngươi thì hơn.
Tịch Đăng đáp lại bằng một cái lườm.
Chợ âm cũng không khác gì chợ trên trần thế, chỉ khác bán đồ đều là quỷ là thôi.
Tịch Đăng vẫn là lần đầu tiên đi đến chợ âm, lập tức cười hở hai hàng răng trắng bóng.
Hạt dưa cõi âm, kẹo hồ lô cõi âm, bánh bao cõi âm, cá nướng cõi âm, đồ chơi làm bằng đường cõi âm, hạt dẻ xào đường cỏi âm… Nơi này quả thực là thế giới cực lạc của quỷ.
Tịch Đăng nhìn đến hoa mắt, chờ đến khi cậu muốn mua, mới phát hiện mình hình như không có tiền âm.
Ánh mắt cậu liền chuyển lên người Sư Linh, “Chủ nhân, ngươi có mang theo tiền âm không?”
Sư Linh liếc xéo cậu một cái, “Ngươi xuất môn đều không mang theo tiền?”
Trên mặt Tịch Đăng có chút chột dạ, ngày xưa nhờ Hắc Bạch Vô Thường mang thức ăn tới, đều là miễn phí, ngày thường cũng chỉ ăn nhan, vẫn là trực tiếp trộm, tình cờ bị lão bản phát hiện, cũng sẽ bị đuổi theo đánh.
Biểu tình Sư Linh vô cùng ghét bỏ, “Ăn cái gì?”
Hai mắt Tịch Đăng tỏa ánh sáng, liền chỉ vào cửa hàng hạt dẻ xào đường, “Cái kia, cái kia, ta đã lâu không được ăn.”
Quỷ lão bản đột nhiên nhìn thấy một tờ tiền âm xuất hiện, liền cười ha hả tiếp nhận, đã từng thấy nhiều loại khách nhân, khách nhân thích ẩn thân cũng không có gì lạ, “Một cân hạt dẻ xào đường.”
Quỷ lão bản vừa định đóng gói, bốn tờ tiền âm liền xuất hiện, quỷ lão bản sửng sốt một chút, liền nhận lấy, đây là khách nhân khẩu vị lớn, “Năm cân hạt dẻ xào đường.”
Quỷ lão bản gói xong, liền đưa tới, “Đây, khách quan.”
Hạt dẻ xào đường ngay lập tức liền biến mất.
Tịch Đăng ôm túi hạt dẻ, ánh mắt liền liếc tới cửa tiệm cá nướng.
Tịch Đăng liền quăng mị nhãn về phía Sư Linh, còn lay động tay đang nắm tay Sư Linh, “Chủ nhân, ta thấy cá nướng ăn cũng rất ngon.”
Sư Linh hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi tới.
Cuối cùng một yêu quái một quỷ lúc đi, trong lồng ngực Tịch Đăng đều là đồ ăn, Sư Linh cũng giúp cậu cầm một đống.
Sư Linh có chút bất đắc dĩ, “Ngươi không có Túi Càn Khôn bỏ mấy thứ này vào sao?”
Tịch Đăng có, thế nhưng nhìn biểu tình Sư Linh, liền đặc biệt vô tội nói, “Túi Càn Khôn rất đắt, ta mua không nổi.”
Vì vậy Sư Linh đưa một cái Túi Càn Khôn cho Tịch Đăng.
Tịch Đăng vui sướng hài lòng, mừng rỡ như điên đi theo sau Sư Linh nịnh hót.
“Chủ nhân, lông mày ngươi đẹp quá, chủ nhân, mông ngươi thật cong, chủ nhân, ngươi…”
“Câm miệng!”
“Chủ nhân, ngươi…”
“Ngươi dài dòng nữa, liền đem đồ ăn của ngươi vứt hết.”
“… Nha.”
———
Sư Linh ban ngày cũng không ở, chỉ có buổi tối mới xuất hiện, Tịch Đăng đã từng nhân ban ngày chạy ra ngoài, kết quả mới vừa tới cửa liền cảm thấy nóng như lửa đốt, liền quay về lại phòng.
Nửa đêm ngày thứ ba, Sư Linh lại xuất hiện, Tịch Đăng đang ăn hạt dẻ xào đường, Sư Linh liếc cậu một cái, liền mặt lạnh nói: “Đi thôi, cảm ứng được không?”
“Hướng Tây, 300 dặm.”
Sư Linh nghe vậy, liền chuẩn bị đi ra ngoài, Tịch Đăng lập tức từ dưới đất bò lên, nhào về phía Sư Linh, “Chủ nhân, ngươi hôm nay không mang ta đi cùng sao?”
Tịch Đăng ôm cánh tay Sư Linh thật chặt.
Tay Sư Linh hơi động, Tịch Đăng liền bị đẩy ra vài bước, “Ta hiện tại tạm thời tin tưởng năng lực của ngươi, cho nên sẽ không mang ngươi ra ngoài nữa.”
Tịch Đăng lập tức nhào tới, lần này không phải ôm cánh tay, mà ôm đùi lớn, giơ lên gương mặt thanh tú, vô cùng đáng thương mà nhìn Sư Linh, “Chủ nhân, ta ở đây nhàm chán quá.”
Sư Linh liếc cậu một cái, liền thu hồi ánh mắt, “Không phải có đồ ăn sao?”
“Mỗi ngày đều ăn như vậy, không vận động sẽ mập, hơn nữa theo chủ nhân ra ngoài so với ở đây đây thú vị hơn nhiều, chủ nhân, một mình ngươi đi cũng rất tẻ nhạt đúng không, để ta bồi ngươi đi.”
Nói xong, Tịch Đăng còn lấy mặt cọ đùi Sư Linh, “Chủ nhân, có được hay không?”
Sư Linh vốn định muốn kìm nén, nhưng mà khóe môi vẫn hơi toát ra ý cười, cuối cùng ho khan một tiếng, “Vậy cũng được.”
Sư Linh từ khi sinh ra đến giờ, đều là một mình tu luyện, bên người cũng không có bằng hữu gì, nhất thời nhẹ dạ giữ lại Tịch Đăng, lại không nghĩ tới con quỷ này không chỉ da mặt dày, còn rất quấn người, tuy rằng đầu óc có điểm tinh nghịch ý xấu, thế nhưng vẫn rất thú vị.
Sư Linh tu hành mấy ngàn năm, niềm vui lớn nhất chính là kiếm tiền và tu luyện.
Thế nhưng y lại không biết, tiểu quỷ y cảm thấy có chút thú vị này đang âm mưu một kế hoạch lớn.