Chương 70
Ngày đông bao phủ trong làn áo bạc, từng bông tuyết to rơi xuống mặt đất, màu trắng bao trùm vô biên vô tận, gió lạnh lẽo quất vào mặt.
Mà bên trong sân tuyết lại có một người quỳ.
Người kia tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng mười mấy tuổi, tuy rằng mặc nhiều lớp dày, còn khoác thêm áo lông cừu, thế nhưng tuyết rơi rất nhiều, trên lông mi người nọ còn đọng lại bông tuyết.
Hồi lâu sau, gian phòng đối diện mở ra, hơi ấm từ bên trong phòng truyền tới, nha hoàn theo thứ tự từ trong phòng nối đuôi nhau đi ra, một bên cầm quần áo, một bên bưng lò sưởi, một bên bưng nước nóng, toàn bộ đứng thành hai hàng trước cửa.
“Tịch Đăng, ngươi đã biết sai?”
Từ trong gian phòng truyền đến một giọng nam trầm thấp lại lười biếng.
Người đang quỳ trong viện giương mắt lên, một đôi mắt phượng sắc bén vạn phần, cậu khẽ nhếch khóe môi, âm thanh mang theo chút xem thường, “Ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là sai, đánh ch.ết người là sai? Hắn ta nếu như có bản lĩnh đã có thể đứng lên đánh lại ta.”
Nói xong, cậu trực tiếp từ trên mặt đất đứng lên, thân thể lảo đảo mấy lần, thế nhưng rất nhanh liền đứng thẳng, đem mũ lông cừu đội trên đầu hất ra sau, “Mạnh Thu Ngư, ngươi có bản lĩnh trực tiếp cầm kiếm chém ta, phạt ta quỳ thì có ích gì, ngươi cho ngươi là ai? Bất quá là con chó phụ vương ta nuôi mà thôi.”
Tịch Đăng vừa dứt lời, trong không trung liền vang lên tiếng vang khẽ, mặt của cậu ngay lập tức bị đánh trật qua một bên.
“Tịch Đăng, ta đã dạy ngươi rất nhiều lần, chỉ dựa vào cái miệng mà không có bản lĩnh thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Trước đây ngươi ăn nói bậy bạ, ta chỉ phạt ngươi một cái vả miệng. Hôm nay, ta phạt ngươi quỳ nửa canh giờ, không phải là bởi vì ngươi giết người, mà bởi vì ngươi hành động không cẩn thận, để người khác biết là ngươi làm.”
Tịch Đăng quay mặt qua lại, nửa gương mặt bên kia đã bị đánh sưng lên, con ngươi của cậu màu trà, lúc này đáy mắt đã ngưng tụ gió bão, là tức giận, là hận ý, còn có sát ý.
“Mạnh Thu Ngư, ta muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Nam tử tên Mạnh Thu Ngư lại khẽ cười thành tiếng, “Nếu là muốn giết người, cũng không nên tùy tiện treo trên cửa miệng.”
Mặt Tịch Đăng lại bị đánh trật đi, cùng một bên với bên bị đánh trước đó, gương mặt vốn đã sưng lên lúc này chảy ra vết máu nhàn nhạt.
“Các ngươi còn không mau dìu Thế tử vào.”
Đây là Tịch Đăng mười bốn tuổi.
Một năm này cậu là Vĩnh Yên vương phủ Thế tử gia, mà phụ vương của cậu Vĩnh Yên vương gia lại bị chính hoàng huynh của mình giam cầm trong cung. Vĩnh Yên vương gia là đứa con nhỏ nhất của tiên đế, mà đương kim hoàng thượng là con trai thứ hai, bây giờ tuổi tác đã cao, nhưng là đứa con trai ngu ngốc của mình, thái tử duy nhất vốn được đặt hết hy vọng, năm trước đã xung phong mang binh đi đánh giặc, kết quả bị bắn ch.ết trên chiến trường.
Đương kim hoàng thượng nhận được tin nhanh từ chiến trường truyền đến, trực tiếp ngã xuống, sau đó thanh tỉnh trong chốc lát, nhưng lại hạ chỉ cho Vĩnh Yên vương gia chăm sóc mình. Mượn danh nghĩa chăm sóc, thực tế là giam cầm, bở vì nếu đương kim hoàng thượng có bất trắc, Vĩnh Yên vương gia là người có khả năng kế thừa ngôi vị nhất.
Đương kim hoàng thượng một bên giam cầm Vĩnh Yên vương gia, một bên bắt đầu suy tính xem con cháu của mình ai có thể đảm đương được ngai vàng này.
———
Lần này người ủy thác tâm nguyện là một tên pháo hôi thụ trong một quyển sách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lúc ủy thác tâm nguyện hắn đặt mông ngồi trước mặt Tịch Đăng, gặm táo trong tay, không rõ chữ nói: “Tâm nguyện của ta rất đơn giản, chỉ cần đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con trai của ta.”
Không, tâm nguyện này không hề đơn giản chút nào.
Nội dung bên trong quyển sách có nói, nguyên thân đóng vai một tên biến thái pháo hôi ác độc từ trong ra ngoài, phụ vương của hắn bị lão hoàng đế giam cầm trong thâm cung ba năm, không thể nhẫn nại hắn trực tiếp dâng cờ phản loạn, mang theo thủ hạ phụ vương của mình một đường tiến vào hoàng cung, nhưng có một điều hắn không biết là, phụ vương của mình cách đây một năm đã bị lão hoàng đế giết ch.ết.
Nguyên thân sau khi đạp máu tươi leo lên ngôi vị hoàng đế, không nghĩ tới vai chính công ngay dưới mí mắt của mình được người cứu thoát. Vai chính công là hài tử do Thái tử phi sinh ra, từ nhỏ đã được lão hoàng đế mang theo bên người, ngày nguyên thân một đường giết vào, y mặc y phục thái giám, trà trộn bên trong, cuối cùng được người nhà mẫu phi của mình cứu ra.
Nguyên thân sau khi leo lên ngôi vị hoàng đế, hỉ nộ vô thường, hoang ɖâʍ vô độ, vai chính công liền quyết tâm đoạt lại ngôi vị, mà bước đầu tiên trong kế hoạch, chính là tâm phúc của phụ vương nguyên thân, cũng chính là vai chính thụ, vai chính thụ tuy là một võ tướng lại không thích tác phong của nguyên thân, nhưng bởi vì đó là hài tử của chủ nhân tiền nhiệm nên cũng chỉ có thể tận tâm tận lực phụ đạo.
Vai chính công trăm phương ngàn kế đến gần vai chính thụ, giả vờ làm thiếu niên yếu đuối vô tội, từng bước một xâm nhập vào trái tim vai chính thụ.
Về phần vai chính công tại sao lại chọn tuyến tình cảm gây rối như vậy, bởi vì đây là một bổn văn niên hạ công đại thúc thụ.
Vai chính thụ vốn cũng không định tiếp thu tâm ý của vai chính công, chỉ coi y như huynh đệ, mãi đến khi nguyên thân một ngày nào đó hạ xuân dược, cưỡng ép vai chính thụ, lúc này mới khiến vai chính thụ bị đả kích lớn, nản lòng thoái chí, mà vai chính công nhân cơ hội hỏi han ân cần, vai chính thụ lập tức mở lòng đón nhận, bắt đầu quang minh chính đại cùng vai chính công lăn giường.
Lăn lâu, cũng có tình cảm, cho dù vai chính thụ sau này biết được thân phận của vai chính công, cũng chỉ cùng vai chính công tiểu đánh tiểu nháo sau 10 chương liền hòa hảo.
Mà nguyên thân lại hoàn toàn không phát hiện Đại tướng của mình đã nửa đường làm phản, tiếp tục ăn chơi sung sướng ngồi trên ngai vàng, mãi đến khi vai chính công giơ kiếm ngang cổ, hắn mới phát hiện người trong thiên hạ ai ai cũng căm ghét mình, tất cả mọi người đều hô một câu “Diệt trừ hôn quân”.
Nguyên thân ngồi trên ngôi vị hoàng đế ba năm, ngay cả hài tử còn chưa có, liền bị chém đầu.
Một đời biến thái ngắn ngủi cứ như vậy kết thúc.
Mặt sau, ngượng ngùng, chỉ đơn giản nói tới đại thúc vai chính thụ cùng nhà mình niên hạ tâm cơ công cố sự, không chút quan hệ với nguyên thân.
Thiếu niên ủy thác tâm nguyện cười rất vô tội, “Dù sao là giúp pháo hôi hoàn thành tâm nguyện, đây cũng chỉ là một quyển đồng nghiệp văn vô tiết tháo mà thôi, vậy nên cướp đi mấy thứ gì đó của vai chính công thụ là hơi quá mức, đúng không. Bọn họ bên trong chính văn tuyệt đối là vai chính, đã đến nước này, ít nhất để đám pháo hôi chúng ta vui vẻ một chút cũng được rồi.”
Nhưng mà Tịch Đăng không hề nghĩ tới thời điểm mình xuyên qua là quá sớm, cho nên phải trải qua cuộc sống làm thế nào nuôi dưỡng thành một tiểu biến thái.
———
Nguyên bản nguyên thân cũng chỉ là một tên có thể coi là công tử bột, thế nhưng hắn gặp trúng cái tên đại biến thái Mạnh Thu Ngư, Mạnh Thu Ngư là người phụ vương của hắn cố ý mời tới dạy dỗ. Nhưng mà đại biến thái đương nhiên không thể dưỡng thành một thiếu niên tốt tam quan căn chính, chỉ có thể nuôi thành tiểu biến thái.
Mà Tịch Đăng hiện tại đang trải qua quá trình nuôi dạy thành tiểu biến thái này.
Trong phòng đốt lửa vô cùng ấm áp, tựa hồ chỉ cần xuyên một cái áo đơn là đủ, Mạnh Thu Ngư cũng là mặc như vậy, tóc dài đen như mực chưa buộc lên, tùy ý rối tung sau gáy. Mạnh Thu Ngư có một gương mặt rất anh tuấn, mũi cao mắt sâu, ngũ quan rõ nét, bất quá lại cố tình mang theo một cỗ khí tức lười biếng không rõ trên người, điều này làm cho từng cử chỉ của Mạnh Thu Ngư đều mang một tia ám muội không thể nào nói rõ được.
Mà lúc này Mạnh Thu Ngư đang nằm nghiêng trên sạp, trong mắt hơi mang ý cười, thưởng thức tiểu biến thái tự tay mình dạy dỗ, đi tắm.
Đây là quy củ từ rất lâu rồi của Mạnh Thu Ngư.
Tịch Đăng mỗi lần đều nghiến răng nghiến lợi nhắm hai mắt lại chịu đựng nha hoàn hầu hạ tắm rửa.
Có bốn nha hoàn mặc áo đơn xuống nước giúp Tịch Đăng xoa bóp tứ chi, lưu thông máu ứ. Đám nha hoàn biểu tình cứng nhắc, cho dù xiêm y bị nước thấm ướt, để lộ cảnh “xuân”, các nàng cũng không đỏ mặt dù chỉ một chút.
Một nha hoàn quỳ gối phía sau Tịch Đăng, giúp Tịch Đăng xoa bóp gội đầu.
Còn một nha hoàn khác quỳ xéo một bên, cẩn thận từng chút một rửa sạch vết thương trên mặt Tịch Đăng.
Mà các nàng đều có một quy củ trọng yếu nhất, đó là không thể che khuất tầm mắt Mạnh Thu Ngư thưởng thức cảnh Tịch Đăng đi tắm.
Toàn bộ hành trình Tịch Đăng đều nhắm mắt lại, chỉ coi mình là con rối.
Nhưng mà Mạnh Thu Ngư lại hừ lạnh một tiếng không hài lòng, từ bên trên giường bước xuống, đi tới bên cạnh bể, một cước đạp lên bả vai Tịch Đăng, “Tịch Đăng, mở mắt.”
Tịch Đăng bị ép mở mắt ra, căm tức nhìn Mạnh Thu Ngư, “Ngươi muốn làm gì?”
Tịch Đăng trước đây cũng rất ghét việc Mạnh Thu Ngư lấy chân đạp lên vai mình, nhưng sau đó có lần bị Mạnh Thu Ngư đạp lên mặt, gương mặt dán vào lòng bàn chân lạnh như băng một hồi lâu, bây giờ cũng không dám trực tiếp đem chân Mạnh Thu Ngư đánh rơi xuống nữa.
Mạnh Thu Ngư nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lộ vẻ tức giận, y thu chân lại, lúc này bọn nha hoàn đều tản ra, im ắng như ve mùa đông.
“Tịch Đăng, ngươi nghĩ mình là tiểu cô nương sao, lộ ra bộ dáng chịu nhục như thế này là ý gì?” Y ngồi xổm xuống, vạt áo rơi vào trong bể tắm, thanh tuyến của y trầm thấp, lại mang theo một cỗ lười biếng, khiến cho một số người không biết đến Mạnh Thu Ngư nghĩ y là vô hại, nhưng là Tịch Đăng đã ăn vô số thiệt thòi, nghe được âm thanh Mạnh Thu Ngư đều sẽ tự động đề cao cảnh giác.
Tịch Đăng lui về sau, nhưng liền bị Mạnh Thu Ngư bóp lấy vai kéo lại, móng tay Mạnh Thu Ngư trực tiếp bấm vào, máu đỏ tươi từ miệng vết thương rỉ ra. Tịch Đăng cắn môi đem tiếng rên đau áp trở lại, nhưng đôi mắt lại không khống chế được đỏ lên.
Mạnh Thu Ngư tất nhiên phát hiện ra, mắt lạnh nhìn Tịch Đăng, thế nhưng âm thanh lại hết sức ôn nhu, “Con ngoan, lại ủy khuất muốn cáo trạng với phụ thân ngươi? Nhưng là phụ thân ngươi đã giao mạng của ngươi cho ta.” Tay của y càng thêm dùng sức, âm thanh thấp xuống, phảng phất như thì thầm nhỏ nhẹ trước mặt tình nhân, “Đừng khóc, nếu ngươi để nước mắt rơi xuống, ta sẽ không khống chế được móc mắt ngươi ra. Muốn cứu phụ vương ngươi thì phải nhịn xuống, chờ sau khi mạnh mẽ, một đao chém ch.ết ta không phải sung sướng hơn sao?”
Y thả lỏng tay ra, phóng tới bồn tắm rửa một chút, “Được rồi, hiện tại cười một cái cho ta.”
Trong mắt Tịch Đăng còn mang theo nước mắt, nghe được Mạnh Thu Ngư nói, lại không thể không làm, nhẹ nâng khóe môi, lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Mạnh Thu Ngư nhìn Tịch Đăng một hồi, mãi đến tận khi Tịch Đăng không thể duy trì nụ cười kia được nữa, y mới nhẹ hừ một tiếng đứng lên, trở lại trên sạp, “Xử lý tốt toàn bộ vết thương cho thế tử, nếu để lại sẹo, các ngươi dùng máu chôn thân dưới tuyết đi.”