Chương 74
Liên tiếp mấy ngày sau đó Tịch Đăng đều chỉ có thể ở trong tẩm điện của Tổ Tịch Lâm, cậu từng đưa ra mong muốn đi ra ngoài nhưng tất cả đều bị cự tuyệt.
Thế nhưng sau đó thời cơ chuyển biến đã xuất hiện, có người tặng cho Tịch Tổ Lâm một con mèo Ba Tư. Con mèo kia không lớn lắm, mắt xanh như bầu trời lắng đọng, cả người đều là lông trắng mềm mại, Tịch Tổ Lâm liếc mắt liền nhìn trúng, hứng thú của y nhanh chóng bị con mèo kia hấp dẫn, sự để ý với Tịch Đăng cũng giảm bớt.
Tịch Tổ Lâm lúc rảnh rỗi đều ôm con mèo Ba Tư kia, còn chọc nó kêu meo meo.
Tịch Đăng nhìn chằm chằm con mèo kia, dần dần nổi lên tâm tư.
Tịch Tổ Lâm ngày càng hứng thú với con mèo kia, buổi tối ngủ cũng bắt con mèo ngủ cùng, trực tiếp sai Tịch Đăng ra gian ngoài gác đêm.
Bên gian ngoài chỉ có một cái sạp nhỏ, bên trên cũng chỉ đơn giản một cái chăn mỏng, có người nói làm như vậy là để tránh cho chủ nhân nửa đêm có chuyện gì thì nô tài cũng không ngủ quá say.
Tịch Đăng sợ lạnh, ban đêm cơ hồ không có cách nào ngủ, cậu đành phải nhắm mắt lại, cảm ứng mấy ám vệ bên trong phòng.
Mấy ngày kế tiếp, tinh thần Tịch Đăng sa sút rất nhiều, mỗi khi Tịch Tổ Lâm gọi, cậu đều chậm mất nửa nhịp, điều này làm cho ánh mắt Tịch Tổ Lâm nhìn cậu cũng dần mang theo bất mãn.
Y cúi đầu thói quen gãi cằm mèo Ba Tư, con mèo kia lập tức dùng móng vuốt nhỏ cào lấy tay Tịch Tổ Lâm, y phì một tiếng bật cười, vừa muốn nói gì, lại thấy được Tịch Đăng đứng bên cạnh, thần sắc bỗng chốc chuyển lạnh, “Ngươi đi xuống đi, không cần ngươi hầu hạ, mau dọn đồ trên bàn xuống.”
Trên bàn có bày một ít món tráng miệng Tịch Tổ Lâm dùng cho mèo ăn.
“Vâng.” Tịch Đăng cúi đầu đi lên, khom lưng thu thập đồ trên bàn.
Tịch Tổ Lâm một lòng đặt trên con mèo, cũng không quản Tịch Đăng.
Ngay lúc Tịch Đăng xoay người, ống tay áo không cẩn thận phất qua mèo Ba Tư, mèo Ba Tư đột nhiên kêu một tiếng, sau đó trực tiếp từ trên người Tịch Tổ Lâm nhảy xuống, tựa như tia chớp chạy ra bên ngoài.
Tịch Đăng lập tức quỳ trên mặt đất, “Nô tài không phải cố ý.”
Tịch Tổ Lâm vừa mới sững lại một chút đã không thấy con mèo đâu, y ngay lập tức nổi giận, kêu to một tiếng với bên ngoài, “Phan Mạch, đuổi theo con mèo kia cho ta!” Y cũng không quan tâm tới Tịch Đăng còn quỳ trên mặt đất, tự mình chạy ra bên ngoài, nói với đám cung nhân, “Các ngươi nhanh đuổi theo con mèo kia, đuổi không kịp cũng đừng trở về!”
Con mèo chỉ trong một chút đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hơn phân nửa cung nhân trong điện đều bị Tịch Tổ Lâm phái đi tìm mèo, bao gồm cả Phan Mạch.
Tịch Đăng lúc này mới từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ ống tay áo của mình, khóe môi hơi nâng, đã tới lúc đi tìm Vĩnh Yên vương gia rồi.
Tịch Đăng căn cứ vào nội dung vở kịch, đi tìm cung điện nơi Vĩnh Yên vương gia bị giam cầm, dọc theo đường đi rất thuận lợi, có những lúc xém bị phát hiện, nhưng vẫn thuận lợi rời khỏi phủ Tịch Tổ Lâm, bất quá cung điện nơi Vĩnh Yên vương gia bị giam có khá nhiều lính gác.
Tịch Đăng trốn ở góc tường, mím chặt môi, dùng võ công của cậu muốn lặng yên không một tiếng động lén vào cơ bản là không thể, thế nhưng cứ như vậy mà tự bỏ thì những ngày vừa qua không phải là bị vai chính công ức hϊế͙p͙ một cách vô ích sao?
Mắt cậu híp lại, trong mắt tràn đầy khó chịu.
Đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng bước chân, trong mắt Tịch Đăng khẽ nhúc nhích, quanh đây cũng không có nơi nào tốt để ẩn nấp, Tịch Đăng khẽ cắn răng, quyết đoán xoay người quay về.
Tịch Đăng cúi đầu trở về, đi chưa được bao lâu, liền thấy một vạt áo màu xanh biếc. Dựa trên chất liệu và hình dáng hoa văn bên trên, cậu ngay lập tức cúi chào một cái.
Người đến không chỉ có một, theo sau người nọ còn có hai tên thái giám.
“Ngươi ở cung nào? Vì sao lại ở chỗ này?” Tịch Đăng không nghĩ tới người kia lại để ý tới mình lại còn trực tiếp chặn lại, dùng thanh âm còn ôn hòa dò hỏi.
Tịch Đăng mở to mắt nhìn, ngay lập tức trả lời: “Nô tài ở Quang Hi cung, vì tìm con mèo bên người hoàng thái tôn mà đến đây.”
Quang Hi cung là nơi ở của Tịch Tổ Lâm.
Người kia nghe vậy liền không truy cứu nữa, “Vậy ngươi nhanh đi tìm đi, bất quá đừng đi hướng kia.” Nói xong người kia liền rời đi.
Tịch Đăng quay đầu lại nhìn, người kia là một thanh niên trẻ, trên vai còn mang theo hòm thuốc, hắn đang đi về phía cung điện nơi giam giữ Vĩnh Yên vương gia, hẳn là thái y đến xem bệnh cho Vĩnh Yên vương gia.
Tịch Đăng thấy mình rời đi đã lâu, liền lập tức trở về Quang Hi cung, bất quá không nghĩ tới lúc cậu trở về, Tịch Tổ Lâm đã ngồi ở trong điện, mà con mèo Ba Tư kia đang bị nhốt trong lồng.
Tịch Đăng bị Phan Mạch ném xuống dưới chân Tịch Tổ Lâm, cậu còn chưa ngẩng đầu, liền nghe được âm thanh Tịch Tổ Lâm, “Đều là những vật nuôi không biết nghe lời.”
Tịch Đăng híp mắt lại, liền bị Tịch Tổ Lâm kéo lên, trên gương mặt âm nhu kia không những không tức giận mà còn nở nụ nười, “Bổn cung nghe nói trong thiên lao có một số biện pháp rất hay, không những hỏi cung được phạm nhân, tr.a tấn cực hình còn rất lợi hại, Bổn cung muốn ngươi cùng với con mèo không nghe lời kia đều chịu trừng phạt, nó cả ngày bị nhốt trong lồng tre rồi, như vậy ngươi…” Tịch Tổ Lâm đưa tay chạm lên lưng Tịch Đăng, “Xăm hình xăm lên mặt, ngược lại sẽ làm cho người khác chú ý, không bằng ở trên lưng?”
Tịch Đăng nghe vậy, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, vừa định nói gì, Tịch Tổ Lâm liền nhẹ cười, trực tiếp đánh ngất Tịch Đăng.
Tiếp được người ngã xuống, biểu tình trên mặt y cũng hoàn toàn chuyển lạnh, “Kêu người kia đến đây, còn nữa, qua thái y viện lấy một ít thuốc, có thể giảm bớt đau đớn một chút.”
Phan Mạch lập tức quay người rời đi.
———
Tịch Đăng không biết mình ngủ mấy ngày, lúc tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm sấp trên giường Tịch Tổ Lâm, cả người trần trụi, nửa người dưới che lại bằng một lớp chăn mỏng. Mà trên lưng truyền đến từng trận thiêu đốt, mơ hồ có đau đớn, bên trong đau đớn còn có ngứa ngáy, làm cho Tịch Đăng rất muốn lấy tay gãi, nhưng mà tay cậu đi được một nửa liền bị bắt được.
“Không được chạm.” Là giọng của Phan Mạch.
Tịch Đăng tinh thần đang mê mạng, không hề phát hiện Phan Mạch vẫn luôn đứng bên cạnh, giật giật bàn tay nhưng mà đối phương vẫn không chịu buông, Tịch Đăng không thể kiềm nén được nổi giận, “Buông ta ra!”
Cậu cho rằng mình đã rất hung ác, nhưng lúc rống ra, âm thanh cư nhiên mềm nhũn, đừng nói hung ác, bộ dáng hữu khí vô lực càng giống như đang làm nũng.
Phan Mạch trầm mặc một lúc, liền đặt tay Tịch Đăng lại trên giường, cũng không buông ra, “Vết thương sau lưng còn chưa lành, ngươi không nên chạm vào.”
Tịch Đăng quay đầu nhìn hắn một cái, “Cẩu nô tài, buông ta ra!”
Phan Mạch cũng không phản ứng gì lớn với thái độ của Tịch Đăng, thậm chí còn cong môi nở nụ cười. Khuôn mặt Phan Mạch rất tuấn tú, thân hình lại to cao, thường ngày đều nghiêm túc thận trọng, lúc này đột nhiên mỉm cười lại có mấy phần dọa người, “Ngươi rốt cục không giả dạng làm tiểu bạch thỏ nữa?”
Tịch Đăng cười lạnh, “Ngươi đã biết ta là giả vờ, còn không mau đem chuyện của ta nói cho hoàng thái tôn điện hạ của ngươi một chút.”
Phan Mạch lẳng lặng nhìn Tịch Đăng, “Hoàng thái tôn mặc dù tùy ý làm bậy, thế nhưng bản tính không xấu. Còn ngươi, nếu như ngươi có thể thương tổn hoàng thái tôn dù chỉ một sợi tóc ở đây, cũng coi như có bản lĩnh.” Hắn dừng một chút, “Vốn ta cũng không phát hiện chuyện của ngươi, bất quá sau khi phát hiện được cái châm trên đầu con mèo kia. Ngươi muốn một mình chạy ra khỏi hoàng cung, khó càng thêm khó.”
Tịch Đăng thở hắt một hơi, “Ngươi nói với ta những điều này để làm gì?”
Phan Mạch buông tay Tịch Đăng ra, mím môi nói, “Chờ hoàng thái tôn điện hạ hết hứng thú với ngươi, ta sẽ đưa ngươi xuất cung, bất quá lúc này, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, miễn cho chọc giận hoàng thái tôn điện hạ.”
Tịch Đăng quay đầu vào bên trong giường, nhỏ giọng hờn dỗi nói: “Cút đi, đừng nói chuyện với ta.”
Phan Mạch không rời đi, mà đứng bên giường trông coi, hắn nhận được mệnh lệnh của Tịch Tổ Lâm phải canh chừng Tịch Đăng, không được để cậu phá hủy hình xăm trên lưng.
Tịch Đăng cơ hồ không còn sức để tức giận, nhanh chóng lâm vào mê man, chờ cậu tỉnh lại liền phát hiện bên cạnh vẫn còn một người.
Là Tịch Tổ Lâm.
Tịch Tổ Lâm hai mắt nhắm chặt, ngủ say sưa, khóe môi còn hơi nhếch lên, chắc là đang mơ một giấc mộng đẹp.
Tịch Đăng lấy tay chống xuống, muốn ngồi dậy, phát hiện trên người đã được mặc vào y phục.
Cậu mới vừa động, Tịch Tổ Lâm liền tỉnh, trong ánh mắt còn mang theo mơ hồ, nhìn Tịch Đăng một cái hỏi, “Sao vậy?”
Tịch Đăng cắn môi ngồi dậy, “Ta muốn uống nước.”
Tịch Tổ Lâm trực tiếp ngồi xuống, xoa nhẹ mắt, “Muốn uống nước?” Y trực tiếp vén chăn lên, xuống giường rót ly nước đưa cho Tịch Đăng, chờ Tịch Đăng uống nước xong cất cốc đi rồi mới quay lại giường, “Trên lưng còn đau không?”
Tịch Đăng nhíu mày, chậm rãi lắc đầu, “Ta ngủ bao lâu?”
“Từ ngày đó trở đi, đại khái cũng hơn mười ngày nửa tháng.”
Lâu như vậy? Vậy là cậu đã rời khỏi Vĩnh Yên vương phủ gần được một tháng rồi.
Tịch Tổ Lâm nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng đang đăm chiêu, liền lấy tay chạm mặt đối phương một cái, “Sao vậy?”
Tịch Đăng liếc y một cái, không nói một lời nằm xuống quay mặt vào bên trong.
Tịch Tổ Lâm nhướn mày vừa định sinh khí liền nhịn lại, cũng nằm xuống, nhẹ nhàng ôm Tịch Đăng, y không dám ôm chặt, “Ai cho ngươi chạy loạn, chọc ta sinh khí.” Cũng không xưng hai chữ “bổn cung” nữa.
Tịch Đăng không để ý tới y, đôi mắt mở to, Tịch Tổ Lâm khẽ ngẩng đầu liếc nhìn, thấy lông mi vừa dày vừa dài của đối phương, lông mi khẽ động, như một cái lược nhỏ khẽ chải trong lồng ngực mình. Y không kìm lòng được nhô đầu ra hôn trên mắt đối phương một cái, Tịch Đăng bị gương mặt đột nhiên lại gần làm hết hốt, phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại, mí mắt liền cảm nhận được xúc cảm ôn nhu mềm mại.
Tịch Tổ Lâm hôn xong, trực tiếp xoay người Tịch Đăng lại, “Ngươi là quỷ hẹp hòi sao? Nhiều ngày vậy rồi còn giận dỗi?”
Tịch Đăng nhìn gương mặt đối phương một chút liền nhắm hai mắt lại, nhịn xuống kích động muốn cho đối phương một bạt tai, tốt nhất là nhắm mắt lại mắt không thấy tâm không phiền.
Tịch Tổ Lâm nhìn thấy hành động của Tịch Đăng, lập tức không vui, “Ngươi mở mắt ra cho Bổn cung!”
Tịch Đăng không thèm để ý, Tịch Tổ Lâm lại nói mấy lần, Tịch Đăng trực tiếp lấy hai tay bịt tai lại, còn cau mày, hoàn toàn một bộ bị Tịch Tổ Lâm làm phiền.
Tịch Tổ Lâm gỡ tay Tịch Đăng ra, “Ta nhận lỗi với ngươi còn không được sao? Ta ngày đó quả thật không kìm chế được tức giận, hơn nữa, hình vẽ sau lưng ngươi rất dễ nhìn, không lừa ngươi đâu, thực sự không xấu chút nào.”
Tịch Đăng mở mắt ra, đôi mắt màu trà không có nửa phần cảm xúc, “Vậy sao ngươi không làm một cái?”
Tịch Tổ Lâm há miệng, cuối cùng thẹn quá hóa giận, “Ngươi còn giận dỗi nữa, ngươi có tin ta sẽ…”
Y chưa nói xong, Tịch Đăng liền xoay người, tiếp tục nhắm chặt hai mắt.
Hồi lâu sau, Tịch Tổ Lâm khẽ thở dài một hơi, nằm xuống, tay ôm eo Tịch Đăng, “Ngươi muốn cái gì cứ nói với ta, ta đều sẽ đáp ứng ngươi, ngoại trừ việc rời khỏi cung.”
Tịch Đăng lập tức nghĩ tới việc kêu Tịch Tổ Lâm dẫn mình đi tới cung điện nơi giam giữ Vĩnh Yên vương gia, nhưng nếu làm như vậy tuyệt đối sẽ bị hoài nghi.
Tịch Đăng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc lấy tay nhéo cánh tay đối phương đang ôm lấy eo mình một cái.
Tịch Tổ Lâm rên lên một tiếng, thế nhưng vẫn không thu hồi tay lại, mà càng ôm chặt hơn, “Được rồi, đừng giận nữa.”
Nhưng mà, Tịch Tổ Lâm lại không nghĩ rằng người trong lồng ngực của mình lần thứ hai liền biến mất khỏi cung điện.