Chương 57
Tống Thời Việt nhíu mày, cầm cái ống mềm chĩa về phía mình: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Thẩm Tri Ý nghi ngờ nhìn anh: “Cậu thật sự đồng ý à?”
“Đương nhiên...” Thiếu niên dùng tay chống đầu lộ ra đôi mắt bị vành mũ che khuất, trong mắt mang theo ý đùa cợt.
“Tôi mong còn không được. Cậu biết đấy, chỉ số thông minh quá cao cũng là một loại phiền não, tôi đành cố gắng chia cho cậu một chút vậy.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảm ơn cậu lắm!”
“Đừng khách sáo, có phải là nên bắt đầu niệm thần chú rồi không.”
Thiếu niên chủ động đưa cái ống đến gần trán của mình: “Như vậy có phải hiệu quả sẽ tốt hơn không?”
Không thể không nói, hình ảnh anh nghiêm túc đưa cái ống lên trên trán của mình quá đẹp, làm cho Thẩm Tri Ý không nhịn được nở nụ cười.
"Ha ha ha ha ha... Tống Thời Việt, dáng vẻ này của cậu nhìn thật là ngốc. Ha ha ha ha...”
Tống Thời Việt: "..."
Thiếu niên vẫn luôn kiềm chế, rốt cuộc hiện tại không thể nhịn được nữa, giơ tay gõ lên trán cô một cái.
“Rốt cuộc là ai ngốc hả Thẩm Tri Ý?”
Thẩm Tri Ý ôm cái trán dựa vào ghế: “Tôi ngốc, tôi ngốc, được chưa.”
Tống Thời Việt đưa tay gõ bàn một cái: “Vậy có hút chỉ số thông minh không?”
Thẩm Tri Ý vẫn mạnh miệng.
“Hút!”
Cốc...
Lại gõ một cái.
“Tống Thời Việt, gõ nữa thật sự sẽ ngốc đấy?”
“Không cần gõ cậu cũng ngốc rồi...”
Thiếu niên đưa tay xoa xoa đầu của cô: “Cứ vội vàng đưa tiền cho người ta, rốt cuộc cậu đưa cho bà cụ bao nhiêu tiền?”
“Không phải đã nói cho cậu rồi sao? Hơn 100, trong đó 100 là Bùi Túc đưa cho bà cụ sau đó bà ấy lặng lẽ đưa cho tôi.”
Tống Thời Việt lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.
Thẩm Tri Ý càng cúi thấp đầu hơn.
“Đại khái, chắc là, chắc là... 300 tệ.”
“Có nhiều tiền nhỉ?” Tống Thời Việt hỏi cô.
“Không nhiều.” Thẩm Tri Ý nghiêm túc trả lời anh: “Toàn bộ tiền tiêu vặt đều đưa cho bà ấy.”
Thiếu niên cười như không cười nhìn cô: “Chỉ để hút chỉ số thông minh của tôi?”
Thẩm Tri Ý dõng dạc thừa nhận: “Đương nhiên rồi, tốt nhất hút cậu thành kẻ ngốc luôn.”
Tống Thời Việt ngả ra ghế, dáng vẻ như là cậu muốn làm gì thì cứ làm.
“Vậy cậu làm đi, còn nhớ thần chú là gì không? Ôn lại một chút đi.”
Thẩm Tri Ý ngơ ngác nói: “Ngẫu nhiên? Lão liệt.”
Ý cười nơi đáy mắt của thiếu niên càng sâu: “Ôn tập cũng không tệ, cậu có thể bắt đầu rồi.”
Thẩm Tri Ý cắn cái thìa: “Bây giờ bỗng nhiên tôi không muốn làm nữa, buổi tối ăn lẩu xong trở về lại hút chỉ số thông minh của cậu sau.”
Thiếu niên đứng lên.
Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Làm gì?”
“Đi thôi, đi ăn lẩu, hôm nay muốn ăn cái gì cứ gọi tùy thích.”
Còn có chuyện tốt như thế?
Thẩm Tri Ý vội vàng đứng lên đi phía sau anh, còn không quên cầm theo “pháp khí” của mình.
“Sao hôm nay cậu lại hào phóng như vậy?”
Tống Thời Việt cầm áo khoác trong tay mặc lên người: “Đương nhiên là để ăn mừng tôi có thể thoát khỏi phiền não vì có IQ cao hơn người rồi.”
Thẩm Tri Ý giơ cái ống trong tay lên: “Có tin bây giờ tôi tử hình cậu ngay không?”
Tống Thời Việt cúi đầu nhìn cô, rõ ràng người bên ngoài nhìn không ra vẻ mặt gì nhưng chỉ có Thẩm Tri Ý nhìn ra được sự trêu chọc.
Thẩm Tri Ý: “...”
Thẩm Tri Ý giơ cái ống trong tay lên, một đầu hướng về phía mình, một đầu hướng về phía thiếu niên, sau đó ngậm vào...
Thổi một hơi thật mạnh.
Phù…
Cái ống bị vứt ở góc nhà lâu ngày, bên trong đó tích tụ rất nhiều bụi bặm li ti, cô thổi một hơi, bao nhiêu bụi bặm tuôn ra khỏi cái ống, phun lên khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên.
Tống Thời Việt: “...”
Tống Thời Việt vô thức nhắm mắt lại, đưa tay rút cái ống trong miệng Thẩm Tri Ý ra.
"Thẩm Tri Ý, cậu bao lớn rồi, không biết bẩn hả?”
Thẩm Tri Ý lau miệng: “Một đợt vừa rồi của tôi rõ ràng làm cho chỉ số thông minh cao hơn một chút.”
Thiếu niên vặn bình nước ra cho cô súc miệng: “Tôi thấy là chỉ số thiểu năng của cậu cao lên nghe còn đúng hơn.”
Trong lúc hai người đang đôi co, điện thoại của Tống Thời Việt vang lên.
Tống Thời Việt cầm điện thoại lên liếc nhìn, nói với Thẩm Tri Ý: “Chủ nhân pháp khí của cậu gọi điện thoại đến.”
Anh ấn nút nghe, giọng của bà cụ lập tức truyền qua điện thoại.
“Tiểu Việt, Tri Ý có ở bên cạnh cháu không?”
Tống Thời Việt nhìn thoáng qua Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý ghé lại gần điện thoại, ở bên cạnh phỉ nhổ: “Bà ơi, bà lừa cháu, bảo vật bà cho cháu rõ ràng không có tác dụng!”
Bà cụ nở nụ cười: “Cháu dùng rồi hả, sao biết không có tác dụng?”
Thẩm Tri Ý trợn tròn mắt nói dối, há miệng nói: “Dùng rồi, còn dùng rất nhiều lần ý chứ!”
“Vậy chắc chắn là cháu không đọc thần chú rồi.” Bà cụ nói.
“Không đâu, cháu có đọc.”
“Vậy thì là do cháu không đọc nhiều, đọc nhiều hơn mấy lần trí thông minh sẽ tăng lên.”
Thẩm Tri Ý có ngốc cũng cảm giác được không đúng: “Thần chú này có ý gì?”
“À...”
Tống Thời Việt cướp lời nói trước: “Đại khái là có ý khen cậu, càng đọc càng thông minh.”
Thẩm Tri Ý không tin: “Bà ơi, bà nói xem rốt cuộc là có ý gì?”
“Chính là giống như ý của Tiểu Việt, nó hiểu được đấy, nếu như cháu không hiểu thì hỏi nó.”
“Tri Ý à...”
Bà cụ dừng lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở dài.
“Tri Ý à, cảm ơn cháu...”
“Bà ơi, bà làm gì thế...” Thẩm Tri Ý chớp mắt: “Bà không thể vì cho cháu bảo vật mà mặc kệ, chỉ muốn dùng từ xin lỗi để lừa gạt cho qua được.”
Bà cụ cũng không để ý tới cô, chỉ nói tiếp: “Cháu là đứa bé tốt, bụng dạ cũng lương thiện. Bà già này mặc dù keo kiệt, thấy tiền sáng mắt nhưng các cháu vừa đi bà đã nghĩ, lừa tiền của mấy đứa học sinh các cháu thật sự băn khoăn, hôm nào cháu đến chỗ của bà lấy tiền về đi.”
“Ơ...” Thẩm Tri Ý cuống lên: “Bà làm gì thế?”
“Bình thường bà không phải như vậy mà, trong túi người khác có một đồng bà cũng hận không thể cướp sạch.”
“Hoá ra trong mắt Tri Ý bà là một bà già như vậy.”
Bà ấy nở nụ cười, giọng nói già nua thông qua điện thoại có hơi khác thường.
“Thực sự không dám giấu, bà già này phải đi, mua vé vào cuối tuần rồi, đôi mắt này của bà nếu không đi thì thật sự không nhìn thấy cái gì nữa.”
Thẩm Tri Ý ngẩn ra: “Sao đột ngột như thế ạ?”
“Không đột ngột đâu. Từ khi bị xe đụng phải, bỗng nhiên bà hiểu ra một đạo lý: Có rất nhiều chuyện bà muốn làm nhưng bà lại sợ hãi do dự không dám trở về, muốn tích góp nhiều tiền một chút để giữ thể diện cho cái mặt già này, kết quả thì sao...”
“Đôi mắt thì mù, chân cũng suýt chút nữa bị què, nếu còn không đi, sợ là đến mạng cũng chẳng còn.”
“Bà ơi...” Thẩm Tri Ý lẩm bẩm nói.
“Tuế Tuế là đứa bé tốt, thấy bà bị xe đụng, ngay cả hung thủ cũng không nhìn thấy nên thương hại bà, muốn đưa tiền cho bà dùng.”
“Lúc người bạn kia của cháu vừa bước vào cửa, bà chỉ nghe bước đi của nó là đã biết rồi. Hư hoả quá nhiều, nóng nảy bộp chộp, bà cho nó uống là một bí phương độc môn của bà, hạ hỏa, chỉ có chút tác dụng phụ, đau bụng mấy ngày là ổn thôi.”
“Ồ?” Thẩm Tri Ý sửng sốt: “Cái đó không phải là tro hương ạ?”
“Tro hương cái gì, hương nến trong phòng bà đều dùng để bán, sao có thể tuỳ tiện dùng được?”
“Không phải... Thế cái trước đó bà cho cháu là cái gì? Còn cái mà khi còn bé cháu đau bụng mẹ cháu chạy tới nhà bà lấy là cái gì?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười ngặt nghẽo của bà cụ.
“Đó là thuốc bột thôi, chắc là để gần với hương nên bị dính mùi. Mắt bà lại không tốt, lúc trộn lên không khống chế được, trộn nát quá nhìn giống như tro hương. Không nói tới những cái khác nhưng nếu để trị chút tật đau đầu nhức óc thì thuốc của bà già này còn tốt hơn nhiều so với phòng khám bệnh, bọn họ đều chấp nhận tới chỗ của bà mua thuốc, còn nói là rất linh đấy.”
Hoá ra, linh này không phải là linh mà cô nghĩ.
Thẩm Tri Ý đứng ở trong gió, trong nháy mắt có một cảm giác tín ngưỡng bị sụp đổ.
“Tuế Tuế à...” Bà cụ lại nói.
“Tiền kia của cháu...”
Bà còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Thẩm Tri Ý nhanh tay tắt máy.
Vừa ngẩng mặt lên đã va phải đôi mắt hẹp dài lẳng lặng nhìn cô.
“Làm gì!” Cô trừng mắt lại: “Tắt điện thoại của cậu cũng không được sao?”
Tống Thời Việt thu điện thoại lại, hỏi cô: “Tôi nào dám nói là không được, không cẩn thận còn bị hút khô trí thông minh. Có điều...”
Anh dừng một chút, hỏi cô: “Cậu còn tiền không? Vị dũng sĩ trí thông minh vừa tăng cao một chút này.”
Thẩm Tri Ý cảm thấy Tống Thời Việt là người không có mắt nhìn, cái hay không nói, toàn nói cái dở.
“Cậu quản tôi được chắc...” Cô vẩy vẩy cái ống mềm trong tay: “Cẩn thận tôi hút khô cậu.”
Thiếu niên tiện tay túm lấy một đầu khác: “Vậy cậu đọc thần chú đi, nếu không thì không có tác dụng.”
Thẩm Tri Ý kéo kéo, không kéo ra được.
Cô tò mò hỏi: “Rốt cuộc là có ý gì?”
Tống Thời Việt nói: “Cậu xin tôi đi.”
Thẩm Tri Ý: “...”
Thẩm Tri Ý lập tức suy sụp bày ra cái mặt phê phán, cô nhe răng trợn mắt với anh: “Hút khô cậu.”
“Cậu niệm chú đi, nhóc khờ.”
Dường như cô đã hiểu là có ý gì.
Thiếu niên đưa tay gõ lên đỉnh đầu của cô.
“Cốc… Chỉ số thông minh tăng thêm một.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Thần chú đến từ người bạn Giang Tô của tôi, ý đại khái là... tôi là đồ ngốc.