Chương 86
Nam sinh giương mắt mới phát hiện không biết từ lúc nào phía sau cô đã có một người đàn ông.
Người đàn ông mặc đồ tây, trên người mang theo vài phần phong trần mệt mỏi, khuôn mặt đầy nét mỏi mệt, cho dù là như thế cũng không giấu đi được hơi thở lạnh lẽo trên người anh.
Anh vòng qua vai nữ sinh, đôi mắt lạnh nhạt nhìn cậu ấy một lượt, khuôn mặt tự phụ không mang theo chút cảm tình nào nhưng nam sinh đọc được rõ bên trong đó là ý cảnh cáo nồng đậm.
Tống Thời Việt bình tĩnh kéo Thẩm Tri Ý lại gần mình, trắng trợn tuyên bố chủ quyền. Nam sinh còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng nhắc nhở lần thứ hai.
“Thật ngại quá, tôi là bạn trai của cô ấy.”
Bàn tay đang vòng qua vai của cô rời xuống dưới, mạnh mẽ chen vào khe hở các ngón tay của cô, kéo tay cô, làm lộ ra cái nhẫn sáng loáng trên ngón giữa bàn tay phải của cô.
Tất cả những điều này đều nói cho cậu ấy một sự thật...
Cô ấy không phải là người cậu có thể mơ ước.
Cuối cùng nam sinh chỉ có thể kéo vali ảo não rời đi.
Thẩm Tri Ý nhìn bóng dáng nam sinh rời đi, duỗi tay chọc eo của người đàn ông: “Anh làm gì thế? Sân si với một đàn em.”
"Sân si?"
Đôi mắt Tống Thời Việt lập tức tối sầm lại, trừng phạt nhéo tay cô: “Anh không sân si thì vợ cũng sắp bị người ta cướp mất.”
Thẩm Tri Ý nở nụ cười: “Anh nghĩ em là tiên nữ đấy à?”
Người đàn ông vừa xuống khỏi máy bay, ánh mắt mịt mờ đảo qua toàn thân cô, hận không thể có thêm hai mắt để bù đắp lại những thiếu hụt mấy ngày hôm nay.
“Ở trong lòng của anh, Tuế Tuế còn xinh đẹp hơn tiên nữ.”
Hai năm qua, đàn ông vây xung quanh cô càng ngày càng nhiều, hơn nữa Tống Lẫm bắt đầu để anh tiếp xúc với những công việc của công ty, anh càng ngày càng bận rộn, thời gian để ở bên cạnh cô cũng không còn nhiều như thế. Cảm giác nguy cơ dưới đáy lòng anh càng ngày càng nặng, hận không thể khắc lên trán của cô cái nhãn đã có chủ, để cho những người vây quanh cố có chút tự ý thức, đừng luôn mơ ước đến vợ của người khác như vậy.
“Thẩm Tri Ý...” Anh bất mãn nói: “Em không thể nói với người khác là em có bạn trai à?”
Anh vừa mới xuống máy bay đã nhìn thấy có đàn ông hỏi cô có bạn trai chưa, dưới mí mắt anh còn như vậy, vậy lúc không có anh ở đây còn có bao nhiêu người có ý định với vợ của anh?
Thẩm Tri Ý kéo lấy tay anh quơ quơ lấy lòng: “Người ta còn chưa nói, em cũng không thể vừa gặp một chàng trai đã nói mình có bạn trai được đúng không? Thế không phải là bị thần kinh à?”
“Hơn nữa, vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi, bình thường thật sự không có chàng trai nào quan tâm đến em.”
Mới chỉ có một lần duy nhất đã bị Tống Thời Việt nhìn thấy, Thẩm Tri Ý cảm giác mình có lý cũng không nói ra được.
Vừa đến năm giờ rưỡi, Thẩm Tri Ý đã cởi áo khoác nhỏ trên người mình ra, theo Tống Thời Việt lên xe.
Người lái xe là trợ lý, tấm ngăn bị người đàn ông hạ xuống, ngăn cách với chỗ ngồi phía sau thành một khoảng không gian nhỏ hẹp.
Thẩm Tri Ý núp trong lồng ngực của anh, có chút uể oải nhắm mắt lại.
“Mệt ch.ết em rồi, làʍ ȶìиɦ nguyện viên thật sự không phải việc người bình thường có thể làm, nếu như trên đầu em không có cái cây kia chắc em đã bị cháy nắng lột mất một lớp da rồi.”
Tống Thời Việt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, cho dù trong lòng nghĩ gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ đành ôm người vào trong lòng gần hơn một chút, không làm gì cả.
“Tuế Tuế vất vả rồi, buổi tối muốn ăn cái gì?”
Thẩm Tri Ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Thịt bò nạm cà chua, cánh gà kho, cả xương sườn nữa...”
Xe đi nửa đường lại rẽ đi chợ bán thức ăn, một tuần này Thẩm Tri Ý đều ở trong ký túc xá, hơn nữa Tống Thời Việt không có đây, tủ lạnh trong nhà đã trống không từ lâu rồi.
Đợi đến khi Tống Thời Việt mua xong đồ ăn trở lại, cô đã ngồi ở sau xe ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc xuống xe lần nữa, trong lồng ngực anh đã có thêm một cái đồ trang trí hình người.
Trợ lý xách nguyên liệu nấu ăn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi phía trước, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn sang bên cạnh, cầm đồ ăn đi một mạch về phía trước, lúc đưa đồ ăn đến nơi rồi thì chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Tống Thời Việt bế người đi rất ổn, thậm chí còn không thở dốc chút nào, dễ dàng bế người như bế một đứa nhỏ ở trước ngực.
Thẩm Tri Ý thật sự rất mệt, bị anh bế như thế cũng không tỉnh. Cả khuôn mặt của cô vùi vào trong ngực của người đàn ông, sau lưng khoác áo khoác tây trang của anh, áo sơ mi trắng dưới tay bị cô nắm trong vô thức đến mức nhăn nhúm.
Anh đi thang máy lên nhà, thành thạo nhập mật khẩu mở cửa.
Mấy năm nay, nơi này lấp đầy dấu vết sinh hoạt của hai người, so với nơi khác, nơi này lại càng giống như nhà của hai người hơn.
Tống Thời Việt bế cô vào phòng của cô, vừa chạm vào giường, Thẩm Tri Ý đã quen tay kéo chăn lăn vào, chẹp chẹp một cái, ngủ càng sâu hơn.
Trong lúc mơ hồ cô bị một bàn tay kéo trở lại, tiếp theo là mùi hương quen thuộc bao phủ lấy cô.
Người đàn ông khom lưng tự cho mình một cái hôn rồi đi ra nấu cơm tối cho cô.
Đến khi cô tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tối. Căn phòng tối om chỉ để lại đúng một cái đèn nhỏ, hương thơm mê người theo khe cửa lùa vào, gọi đầu óc cô lập tức tỉnh lại từ trong mơ màng.
Thẩm Tri Ý vén chăn xuống giường, bên ngoài phòng bếp vẫn còn hầm thịt bò nạm nhưng trên bàn đã bày món cánh gà và xương sườn mà cô thích ăn.
Tống Thời Việt thay một bộ quần áo ở nhà sẫm màu, trên người buộc tạp dề, cúi đầu rửa hoa quả trong nhà bếp. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại liếc nhìn, đáy mắt thấm ra ý cười.
“Em tỉnh đúng lúc lắm.”
Thẩm Tri Ý cười hì hì, đến gần không hề khách sáo lấy quả nho anh cầm trong tay. Vệt nước vẫn còn đọng trên quả nho chưa khô nhưng cô không thèm quan tâm, cứ thế cắn một quả, sau đó duỗi cái tay dính nước vỗ vai người đàn ông.
“Không tồi không tồi, đúng là hiền huệ.”
Tống Thời Việt cụp mắt nhìn dấu ngón tay trên bả vai, mở tay của cô ra: “Hiền huệ có khen thưởng không?”
Thẩm Tri Ý ngoéo tay anh một cái.
Sau đó hai người trao nhau một nụ hôn vị nho trong phòng bếp.
*
“Lát nữa anh phải đi sao?” Thẩm Tri Ý cắn chiếc đũa nhìn người đàn ông đối diện.
“Ừm.” Tống Thời Việt thả cái cánh gà đã rút xương vào trong bát của cô: “Có tiệc lúc mười giờ.”
Thẩm Tri Ý chạy vào trong phòng lấy ra túi quà tặng đưa cho anh: “Em cứ cảm thấy người lớn mừng thọ mà không tặng chút gì thì không tốt lắm, không phải anh nói ông ngoại anh thích uống trà sao? Đây là em bảo mẹ em nhờ người dưới quê gửi trà lên đấy, cũng không phải đồ gì quý trọng, nếu như cảm thấy không ra làm sao thì không tặng cũng được.”
Tống Thời Việt nhận lấy cái túi trong tay cô, cúi đầu liếc mắt nhìn, lá trà được đặt vào trong cái hộp rất tinh xảo, nhìn thoáng qua chắc chắn không hề khó coi như cô nói.
“Món quà như vậy anh mong còn không có, sao lại có người cảm thấy khó coi được?”
Anh đặt túi quà ở bên cạnh, giương mắt hỏi cô lần cuối: “Thật sự không định đi cùng với anh sao?”
“Không đi.” Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Mấy buổi họp mặt của người giàu có đều rất tẻ nhạt, nói một câu cũng phải nghĩ trong đầu ba lần, không bằng ở nhà ngủ, chơi game còn hơn.”
Thấy cô thật sự không muốn đi, Tống Thời Việt cũng không ép. Liếc mắt nhìn người nào đó còn đang ăn cơm, anh đứng dậy đi vào trong phòng ngủ thay quần áo.
Lúc anh đi ra, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn nhà bếp sạch sẽ và bát đũa sạch còn nước đọng ở bên cạnh, dưới đáy lòng Tống Thời Việt nở nụ cười.
Rất tốt, còn biết dọn dẹp.
Trong lồng ngực Thẩm Tri Ý ôm nửa quả dưa hấu ngồi trên ghế sofa xem TV, trong miệng cô ngậm cái thìa nhìn rất chăm chú, bỗng nhiên trước mắt có một bóng người.
Người đàn ông cao lớn đã thay một bộ đồ tây đứng trước mặt cô, đầu ngón tay thon dài cầm cái cà vạt màu lam đậm. Thấy cô nhìn sang, anh cầm cà vạt quơ quơ trước mặt cô, ý ám chỉ rất rõ ràng.
Thẩm Tri Ý nhận mệnh rút khăn giấy ra lau khô tay rồi đứng lên thắt cà vạt cho anh.
“Anh cao quá, em không với tới.”
Sau đó, anh cam tâm tình nguyện khom lưng xuống trước mặt cô.
Thẩm Tri Ý đã thắt cà vạt nhiều lần, bây giờ tay nghề đã rất thành thạo. Cô thắt hai ba cái đã xong, sau đó vỗ vai Tống Thời Việt.
“Đi đi, nhớ thay em nói với ông ngoại anh sinh nhật vui vẻ.”
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế khom lưng, đưa tay lên nhẹ nhàng chỉ vào mặt mình.
Vẻ mặt Thẩm Tri Ý giống như hết cách với anh, sau đó nhón chân lên ghé vào một bên mặt anh, đặt xuống một nụ hôn tạm biệt.
Nhẹ nhàng mang theo vị ngọt của dưa hấu mùa hè.
Lúc Tống Thời Việt đến đã là chín giờ năm mươi mấy, người trong đại sảnh chật kín, hầu như tất cả khách mời đều đã đến đông đủ, nhìn qua có vẻ chỉ thiếu một mình anh.
Người đầu tiên nhìn thấy anh là Lê Sân, bà nhìn bóng đêm trống rỗng đằng sau anh, hỏi anh: “Tuế Tuế đâu? Con bé không đến à?”
“Vâng.” Anh đáp: “Mẹ cũng biết, cô ấy luôn không thích mấy kiểu tụ hội như thế này, hơn nữa hôm nay cô ấy đi làʍ ȶìиɦ nguyện viên phải đứng dưới nắng cả một ngày, đã mệt không dậy nổi rồi.”
Lê Sân không hỏi lại, chỉ trách cứ anh: “Vậy sao con còn đến muộn như vậy? Ông bà ngoại con cứ hỏi mẹ mấy lần sao con còn chưa tới.”
Tống Thời Việt thản nhiên nói: “Trên đường xảy ra chút chuyện nên bị trì hoãn.”
Lê Sân tức giận lườm anh một cái: “Mẹ thấy không phải trên đường con xảy ra chút chuyện mà là trong nhà xảy ra chút chuyện thì có?”
Tống Thời Việt nhất thời không nói lời nào.
Theo thời gian trôi qua, trong ánh mắt của Lê Sân, đứa bé nghe lời kia trở nên càng ngày càng lạnh nhạt, ngoại trừ lúc cần phải trò chuyện thì những lúc khác cơ bản không thấy anh nói gì.
Cũng không biết sao Thẩm Tri Ý lại ngầm chịu đựng được loại tính tình này của anh, ngay cả mẹ ruột như Lê Sân có lúc còn cảm thấy anh thực sự quá vô vị.
Bà kéo Tống Thời Việt tới trước mặt Lê Dã.
Ngày hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông ta, trạng thái tinh thần của ông cụ nhìn rất tốt, ăn mặc trang phục nhà Đường chống gậy đứng trong đám người, cười đến không khép miệng được.
Nhìn thấy Tống Thời Việt thì ánh mắt ông ta sáng rực lên, nụ cười trên mặt càng sâu.
“Cuối cùng Tiểu Việt cũng đến rồi.”
"Ông ngoại..."
Tống Thời Việt đứng trước mặt chào hỏi ông ta, đồng thời đưa món quà ra.
“Sinh nhật vui vẻ. Gần đây cháu quá bận, cháu vội vàng quá cũng không chuẩn bị quà gì tốt lắm, đây là tranh chữ cháu sưu tầm được thời gian trước, hi vọng ông không cảm thấy khó coi.”
“Cháu nói gì vậy.” Lê Dã kéo tay anh với vẻ mặt hiền từ.
“Tiểu Việt đồng ý tới bữa tiệc của ông ngoại là ông đã vui vẻ rồi, quà nào mà quan trọng bằng tình cảm.”
Tống Thời Việt cụp mắt nhìn bàn tay tóm lấy cổ tay mình, theo bản năng muốn tránh thoát khỏi nhưng cuối cùng lý trí ngăn anh lại.
Anh đưa một cái túi khác ra: “Cái này là quà của Tri Ý, biết ông thích uống trà nên đặc biệt mang từ quê lên.”
Lê Dã ngẩn người: “Tri Ý là?”
Lê Sân vội vàng nói: “Bố, bố quên à? Con bé là bạn gái của Tiểu Việt, nghỉ hè năm ngoái bố đã gặp rồi đấy.”
Bà vừa nói, trong đầu Lê Dã nhất thời hiện ra một khuôn mặt tròn vo, trông rất dễ làm người khác thích nhưng gia cảnh đúng là cực kỳ phổ thông.
Nụ cười trên mặt ông ta nhạt hẳn xuống: “Là nó à, lâu như vậy rồi, cứ tưởng rằng các cháu chia tay rồi đấy.”
Ông ta vẫy tay với nhân viên tạp vụ bên cạnh: “Cũng là tấm lòng thành, cầm xuống đi.”
Biểu hiện trên mặt Tống Thời Việt cũng nhạt hẳn đi, anh rút tay ra nói.
“Phiền ông phải lo lắng, hiện tại chúng cháu sẽ không chia tay, sau này cũng sẽ không chia tay.”