Chương 5

Đời người tựa như con thoi, giữa lúc tuyệt vọng vẫn mong ước có được một sợi dây cứu vớt
Bước vào cửa Kỳ Tín, vẫn là cậu sinh viên thực tập lần trước ra đón tôi. Cậu ta dẫn tôi đi thẳng đến phòng của giám đốc Trương.


“Công ty các anh đã phá sản, nghe nói ông chủ cũng chạy mất! Chúng ta nên hảo hảo nói chuyện về 200 vạn tiền nợ chứ nhỉ?”
Trương Khắc mặt không biểu tình nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ mưu toan tính toán của một thương nhân.


“Xin lỗi, chuyện này tôi không lường trước được. 200 vạn có lẽ là tôi không thể trả được, rất xin lỗi! Bất quá hôm nay tôi đến đây là để khẳng định tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Ngài muốn kiện tôi hay thế nào cũng được, tôi không một câu oán trách!”


“Hừ, kiện anh thì có ích lợi gì? Tiền không phải cũng chẳng trở lại được sao? Một thương nhân thành công sẽ không bao giờ làm loại chuyện hại người hại mình như thế! Tuy nhiên, anh đã khẳng định sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng an tâm! Anh đừng có nghĩ rằng không thể không trả được tiền! Từ hôm nay trở đi, anh phải chính thức ký hợp đồng vào làm việc cho Kỳ Tín! Lương một tháng là bốn nghìn, ba nghìn sẽ được tự động nhập vào tài khoản công ty, dần bù vào khoản nợ của anh! Như vậy một năm anh có thể trả được 36000! Trả hết 200 vạn thì anh phải cần 55 năm! Ngoài ra còn có tiền lãi, vì vậy chí ít anh phải làm việc cho công ty 80 năm! Trong khoảng thời gian đó anh phải cống hiến công sức cho công ty vô điều kiện! Không có kỳ nghỉ đông, còn có khi phải tăng ca nữa!”


80 năm? A, tôi cười khổ, chỉ sợ tôi không sống được lâu đến vậy thôi!


Trương Khắc nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi, cười nói, “Bất quá anh cũng không có gì phải bi quan hết! Cho anh mượn 200 vạn đối với công ty chúng tôi mà nói đã hao hụt vào vốn liếng kinh doanh! Chúng tôi có yêu cầu hà khắc như vậy cũng bất quá chỉ là muốn khích lệ anh mau mau trả cho xong nợ nần! Nếu như anh có công trạng tốt, nói không chừng thương lượng được vài hợp đồng lớn là có thể trả hết nợ ấy chứ! Vậy nên anh phải nỗ lực lên! Tôi đặt ra những yêu cầu này cũng là những điều đã ghi rõ ràng trong hợp đồng khi trước! Không biết anh có xem kĩ hay không?”


available on google playdownload on app store


A, quả nhiên! Thế nhưng, chuyện đã đến nước này còn có thể làm được gì bây giờ! Kỳ thực kết quả này so với dự đoán của tôi còn khá hơn nhiều!… Ít nhất… không phải ăn cơm tù, cũng không phải bán nội tạng! Công ty cũ vừa mới phá sản, không cần phải tìm việc cũng đã có công ty khác đặt yêu cầu ký hợp đồng làm việc suốt đời. Còn gì để không hài lòng đây! Thượng đế quả nhiên đâu có hoàn toàn vứt bỏ tôi!


“Khi nào thì tôi bắt đầu đi làm! Cụ thể là tôi phải làm gì?”
“Hôm nay bắt đầu luôn! Trước hết anh hãy thực tập cùng Tống Thư Trạch. Sau kỳ thực tập công ty sẽ dựa theo biểu hiện cụ thể của các anh mà sắp xếp chức vụ công tác. Giờ anh cứ đi ra ngoài đã!”


Tôi gật đầu, rời khỏi phòng làm việc của Trương Khắc.
Lúc này, Tống Thư Trạch đang trò chuyện với mấy nữ đồng nghiệp trong phòng làm việc, không biết đùa cái gì mà khiến các cô gái xinh đẹp khanh khách cười không ngớt. Thấy tôi đi ra liền cười cười với tôi, hỏi, “Đi luôn sao?”


Tôi lắc đầu, “E là sau này tôi phải theo cậu lăn lộn một khoảng thời gian rồi.”
“A?” Vẻ mặt cậu ta mờ mịt nhìn tôi.
“Từ giờ trở đi tôi là nhân viên của Kỳ Tín. Muốn theo cậu thực tập! Bây giờ cậu là tiền bối của tôi, thời gian thực tập còn phải nhờ cậu chỉ giáo nhiều!”


“Ha ha, hóa ra là vậy! Thực ra thực tập là công việc đầu tiên quan trọng nhất để tạo dựng quan hệ tốt đẹp với đồng nghiệp. Mọi người có quý mến anh, thì sau này công việc của anh mới thuận lợi! Vậy nên hễ mỹ nhân nào có yêu cầu gì tôi cũng đều giúp đỡ vô điều kiện!” Cậu ta vừa nói chuyện vừa cười rộ lên, hai con mắt híp lại thành hai đường kẻ, lộ ra đôi má lúm đồng tiền rất to.


Tôi cũng bật cười, “Thì ra cậu chỉ giúp đỡ phụ nữ đẹp! Vậy cũng tốt, sau này cũng mong được anh chàng đẹp trai giúp đỡ nhiều ha!”


Câu này vốn dĩ chỉ là nói đùa, không ngờ Tống Thư Trạch nghe xong trên mặt đã có chút không được tự nhiên. Không biết tôi có lỡ lời chạm phải chuyện gì kiêng kỵ của cậu ta hay không.


Thời gian thực tập không có công việc cụ thể gì phải làm! Chủ yếu là để làm quen với cách vận hành của công ty và nhân viên thuộc các bộ phận khác nhau, làm chân sai vặt cho mọi người. Tống Thư Trạch tính nết vẫn như trẻ con, lúc nào cũng thích náo nhiệt. Vì vậy, làm gì cậu ta cũng đều lôi kéo tôi cùng làm. Đối với điểm này, tôi lại không thấy bài xích, dù tôi từ trước đến nay vẫn luôn không thích ồn ào, dù là trong công việc hay cuộc sống sinh hoạt.


Buổi tối sau khi về nhà, tôi lôi máy tính ra tính toán xem phải bố trí thu nhập sau này như thế nào. Sắp tới mỗi tháng tôi chỉ có một nghìn đồng để tiêu. Gian nhà này Đại Hùng thuê chỉ còn không tới hai tháng nữa là hết hạn hợp đồng. Đến lúc đó tôi phải tìm phòng trọ mới. Một căn phòng nhỏ ít tiện nghi nhất cũng phải bốn năm trăm đồng một tháng, lại còn tiền điện nước, tiền gas, điện thoại di động, thức ăn, một nghìn đồng căn bản là không đủ tiêu. Tôi có chút đau đầu! Trước đây sống cùng với Trữ Uy, tôi chưa bao giờ phải rầu rĩ về chuyện tiền nong như thế này! Vậy mới thấm thía được cái gì là một đồng xu cũng đủ bức tử một anh hùng!


Hôm sau trở lại công ty, tôi bắt đầu lên mấy trang báo online tìm kiếm tin tức về nhà cho thuê. Thuê một mình là không thể được rồi, chỉ có thể tìm nhà thuê chung thôi. Tống Thư Trạch thấy tôi đang hết sức tập trung vào vi tính, liền tò mò sấn vào coi chuyện vui.
“Này, Duệ ca, anh đang tìm nhà cho thuê à?”


“Ừm, phòng tôi đang ở sắp hết hạn hợp đồng. Muốn tìm một phòng thuê chung tiện nghi một chút.”


Mắt tôi dán chặt lên màn hình không rời. Xem mãi xem mãi, nếu không phải giá cả quá cao, hay vị trí quá bất tiện, thì chỉ toàn là nữ sinh tìm người ở ghép mà thôi. Muốn tìm một chỗ thích hợp quả là không dễ dàng gì.


“Duệ ca, vậy đi theo tôi! Tôi có người họ hàng di dân bên nước ngoài, nhờ tôi trông nom nhà cửa hộ! Hàng năm bọn họ cũng trở về vài ngày. Trong nhà cái gì cũng có, cách công ty cũng không xa lắm! Cái chính là không lấy tiền thuê nhà!”


Không thu tiền thuê nhà! Tôi vừa nghe đến đó hai mắt đã tỏa sáng!
“Thực sự không thu tiền thuê nhà! Cơ mà, như vậy hình như không ổn lắm!” Có vẻ không được lịch sự cho lắm!


“Không sao, thực ra tôi cũng ở không mất tiền mà! Bất quá thì tiền điện nước, tiền ăn uống chúng ta có thể chia đều! Ngoài ra…. hì hì, Duệ ca, tôi không giỏi dọn dẹp, sau này mấy việc lau chùi quét dọn, e là đành phải nhờ anh làm vậy!”
“Không thành vấn đề! Sau này làm phiền cậu rồi!”


Ha ha, tuyệt xử phùng sinh (*)! Chung quy cuộc đời cũng không đến nỗi quá tuyệt vọng! Cứ thế này, mỗi tháng tôi sẽ tiết kiệm được ít nhất 500 đồng. Biết được tin tốt này, tâm tình tôi mỗi ngày đều rất cao hứng. Kỳ thực, tôi là một người rất lạc quan. Người ta thường nói, những người lạc quan thường dễ đạt được hạnh phúc. Thế nhưng, hạnh phúc của tôi thì ở nơi nao?!


Buổi tối sau khi tan tầm, Tống Thư Trạch muốn dẫn tôi đến chỗ cậu ta xem phòng, tôi vui vẻ đồng ý. Cậu ta bảo tôi xuống dưới lầu trước để đợi, còn mình thì đến chỗ để xe lái xe qua, là một chiếc BMWs thế hệ thứ 7 màu đen.
“Cậu vừa mới tốt nghiệp đã có xe rồi à?” Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta.


“Không! Cái xe này cũng là người họ hàng của tôi để lại!”
Cậu ta nhìn tôi cười, khởi động xe. Nhưng sao, con đường này càng đi tôi càng thấy quen thuộc.
“Nhà người họ hàng đó ở đâu? Không phải là ở “Ưu Phái Tinh Anh” đấy chứ!”


Trữ Uy sống ở khu Ưu phái Tinh Anh, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm hàng xóm của y đâu.
“Ha ha, không phải! Là “Hoàng Gia Hoa phủ” đối diện “Ưu Phái Tinh Anh”! Sao thế? “Ưu Phái Tinh Anh” thì có vấn đề gì sao?!”
“À… không có gì.”


Ưu phái Tinh Anh và Hoàng gia Hoa phủ là 2 khu chung cư cao cấp nhất của D thành. Nằm cùng trên trục đường, chỉ cách nhau một cái mặt đường. Tôi không khỏi tính toán trong lòng xem tỉ lệ đụng mặt Trữ Uy là bao nhiêu?! Tự đáy lòng, tôi không thể phủ nhận rằng thực sự tôi cũng mong chờ có lúc vô tình gặp y.


Chia tay đã ba tháng, ngoại trừ mẩu tin nhắn lần trước, Trữ Uy không hề tìm đến tôi! Nhiều khi tôi cũng hơi buồn, một mặt thì sợ y cứ dây dưa ràng buộc mình, mặt khác lại cảm thấy không cam lòng khi thấy y vứt bỏ tình cảm năm năm của chúng tôi dễ dàng như thế.


Lúc rời khỏi Trữ Uy, tôi quay đi thật thản nhiên và dứt khoát, nhưng thực tế tôi làm vậy chỉ để không nhìn thấy bóng dáng của y mà thôi! Rời bỏ một người thì dễ, nhưng đoạn tuyệt một đoạn tình cảm thì đâu có đơn giản như vậy! Quãng thời gian năm năm vừa qua, dù có đau đớn đến mấy, cũng đã trở nên khắc cốt ghi tâm trong tôi mất rồi!


Tống Thư Trạch dẫn tôi vào cửa, ngôi nhà rất lớn, bài trí và thiết kế theo phong cách hậu hiện đại, đơn giản gọn gàng, không giống kiểu hoa lệ rườm rà như nhà của Trữ Uy. Đồ gia dụng hiện đại trong nhà đều được trang bị đầy đủ, làm tôi hơi hãi hãi. Căn nhà lớn như vậy, đồ điện nhiều như thế, tiền điện sau này ắt hẳn sẽ là cả một vấn đề! Không phải lo chuyện nhà cửa thì lại đau đầu chuyện cơm áo, giờ đây mỗi một đồng tiền tôi cũng đều phải tính toán thực chi li cẩn thận!


“Ha ha, phí điện nước mỗi tháng nhất định là cao lắm nhỉ? Mà hình như chỉ có một phòng ngủ thì phải?” Tôi có chút lúng túng cười cười với Tống Thư Trạch.


“Không đến nỗi nào. Thực ra trước giờ tôi toàn ăn uống bên ngoài, quần áo thì đem ra tiệm giặt, nhà này chỉ có mỗi tác dụng làm chỗ ngủ thôi! Tiền nước tiền gas tôi dùng cũng rất ít. Thế này nhé, căn nhà này là thiết kế cho một người sống. Dù sao cũng toàn là đàn ông với nhau, hai ta dùng chung một phòng cũng được! Bất quá nếu anh thấy không tiện thì có thể mua một cái giường đặt trong phòng tập thể dục cũng được.”


Mua thêm một cái giường nữa? Cậu có biết giá giường bây giờ đắt thế nào không?! Mà tôi thì vẫn còn đang phải đeo cái món nợ 200 vạn trên lưng đấy ạ!


Nhà của Tống Thư Trạch thực sự là không còn gì để không hài lòng! Chỗ ở tốt như vậy, lại còn không thu một đồng tiền thuê nhà nào, đây quả thực là bánh ngon dâng đến tận miệng. Sau khi tham quan một vòng, chúng tôi quyết định cuối tháng tôi sẽ chuyển tới. Cậu ta tiễn tôi xuống dưới lầu, nói muốn lái xe chở tôi về, nhưng bị tôi từ chối. Có phải phụ nữ đâu mà tiễn mới chả tiếc cái gì?! Thế nhưng cậu ta vẫn khăng khăng muốn đưa tôi đến trạm xe với lý do là sợ tôi không tìm được đường về nhà. Tôi thầm cười khổ: tôi đã sống ở khu này năm năm, chỉ sợ còn thông thuộc hơn cả cậu thôi!


Lúc tôi đang đứng ở trạm dừng cùng với Tống Thư Trạch chờ tuyến xe buýt số 33 thì, trông thấy Trữ Uy!
Mới vừa nghĩ đến phần trăm tỉ lệ sẽ đụng mặt y, thì lúc này đã vừa vặn gặp y luôn rồi. Cuộc đời đúng là toàn những chuyện hài hước cười ra nước mắt.


Trữ Uy hùng hùng hổ hổ từ phía đường bên kia đi tới, ánh mắt lạnh lùng quan sát Tống Thư Trạch một lượt, sau đó nói với tôi.
“Chúng ta nói chuyện.”
“Dương Duệ, vị này là?”


Tống Thư Trạch nhìn tôi, đợi tôi giới thiệu. Nhưng tôi còn chưa kịp nói thì Trữ Uy đã trả lời, “Tôi là bạn trai cậu ấy!”
Tống Thư Trạch hết nhìn y rồi quay sang nhìn tôi, không nói gì, mà khuôn mặt cậu ta cũng chẳng biểu hiện gì là kinh ngạc.
“Chúng ta cần nói chuyện!”


Thấy tôi không trả lời, Trữ Uy lặp lại lời vừa nãy. Tống Thư Trạch vẫn đứng cạnh đó không chịu đi, khiến tôi có chút xấu hổ. Quả thực tôi không hề muốn ngay ngày đầu tiên làm việc ở chỗ mới đã bại lộ tính hướng của mình trước mặt đồng nghiệp chút nào. Không biết xử trí ra sao, tôi đành cười cười xin lỗi Tống Thư Trạch, “Cậu cứ về trước đi! Hẹn mai gặp lại!”


Tống Thư Trạch nhìn tôi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ khoát khoát tay với tôi, rồi xoay người rời đi.
“Anh muốn nói chuyện gì?” Tôi nhìn Trữ Uy đứng trước mắt, nói không rõ tâm tình của mình lúc này.
“Cậu định đứng đây nói chuyện sao? Chúng ta trở về rồi bàn tiếp!”


Dứt lời, y liền kéo tay tôi, nhưng bị tôi giật ra.
“Trở lại rồi bàn tiếp? Chỉ e chưa chờ được đến lúc thỏa thuận xong thì anh đã tiện tay cho tôi vài đấm rồi?!”
“Cậu đừng cố tình gây sự như thế nữa được không?! Chúng ta không thể bình tĩnh mà nói chuyện với nhau một lần được sao?”


Y đè nặng thanh âm trách móc tôi, từ trước tới giờ chúng tôi có mấy khi nói chuyện với nhau. Khi cùng một chỗ thì không thèm nói, lúc chia tay rồi thì thế này đây!


Chúng tôi vốn chỉ quen dùng thân thể mà giao tiếp với nhau, trước đây là ***, còn giờ là vũ lực. Cùng y bình tĩnh mà nói chuyện một lần ư? Chung sống năm năm còn chẳng một lần hảo hảo nói chuyện với nhau, giờ đòi nói chuyện tử tế há chẳng phải tức cười lắm sao?!
——-o0o——-


(*) tuyệt xử phùng sinh: cùng đường mà lại tìm được lối thoát.






Truyện liên quan