Chương 8
Từ dạ dày đến trái tim kỳ thực không xa, muốn đến được nơi đó, không nhất thiết phải dựa vào nhiễm sắc thể X
Lần này chúng tôi tắm rửa sạch sẽ xong cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc tôi từ phòng tắm trở lại phòng ngủ thì cơ thể đã mệt mỏi rã rời. Vừa mới đặt mình xuống giường, cánh tay Tống Thư Trạch đã quấn lấy thắt lưng tôi, lần này không phải cách một lớp chăn nữa, mà là trực tiếp kéo tôi vào ổ chăn của cậu ta.
“Hì hì, tôi không ôm ai đó thì không ngủ được.”
Cậu ta vừa ôm riết không buông vừa hớn hở cười toe toét với tôi. Tự nhiên tôi có cảm giác mình vừa bước nhầm lên thuyền của kẻ gian.
“Chẳng lẽ trước giờ đêm nào cậu cũng ôm phụ nữ ngủ? Nếu không thì ôm cái gì?” Tôi hồ nghi nhìn cậu ta.
“Không có! Tuyệt đối không! Tôi ôm gối ôm. Tôi đã nói tôi trông vậy thôi nhưng là một thanh niên gương mẫu luôn giữ mình trong sạch mà.”
“Ờ há, dù sao tôi cũng thấy cậu rất khả nghi?! Cậu không phải cũng là đồng tính luyến ái đấy chứ?”
“Nếu đúng vậy thì sao?” Cậu ta chăm chú nhìn tôi, khiến tôi nhất thời bối rối.
“Vậy thì tôi phải giữ khoảng cách với cậu.”
“Lẽ nào chúng ta không có khả năng trở thành người yêu?”
“Không có khả năng!”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi sẽ không bao giờ yêu một người bạn nào nữa.”
Trước đây vẫn nghĩ những người như chúng tôi chỉ có thể tìm kiếm trong giới nửa kia của mình. Đối với thẳng nam, tôi nghĩ còn chưa dám nghĩ tới. Thế nhưng, sau khi chia tay Trữ Uy, tôi chợt rút ra được một bài học rằng, chỉ có thẳng nam, tôi mới có thể trở thành độc nhất vô nhị đối với người đó! Giống như Ennis trong Brokeback Mountain, cậu ta không yêu đàn ông, cũng không thương phụ nữ, cậu ta chỉ yêu Jack! Tôi thực muốn tìm được cho mình một tình yêu như vậy. Mà thứ đó Trữ Uy lại không thể cho tôi, và bất luận một người trong giới nào cũng không thể cho tôi. Tôi biết đối với một kẻ tuổi chẳng còn trẻ, cũng chẳng đẹp đẽ gì như tôi, điều này càng khó có thể đạt được. Có lẽ cả đời tôi cũng chẳng thể khiến một thẳng nam yêu tôi. Thế nhưng, tôi vẫn muốn thử, cùng lắm cuối cùng là công dã tràng,… ít nhất… tôi cũng sẽ không tiếc nuối vì những nỗ lực mình đã bỏ ra. Tôi không muốn sẽ lại trải qua một mối tình giống như với Trữ Uy lần nào nữa.
Sống cùng Tống Thư Trạch đã gần một tháng, chúng tôi rất hòa hợp. Không cần phải có điểm chung nào cũng rất ăn nhịp với nhau. Sau ngẫm lại thấy mình đã sống cùng Trữ Uy những năm năm, chẳng trách không có người nào mà mình không thể sống chung được. Huống hồ, Tống Thư Trạch còn là một người bạn cùng phòng không tồi. Cậu ta rất biết cách làm thế nào để hòa hợp với người sống cùng mình, thỉnh thoảng còn biết bày trò nũng nịu với tôi, tâng bốc nịnh bợ hết lời chỉ cốt để đạt được mục đích bé tẹo nào đó. Trong sinh hoạt, cậu ta rất ỷ lại vào tôi, mà tôi lại cũng thấy thinh thích cái cảm giác được ỷ lại này. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, trong lòng tôi vẫn cảm thấy, chính mình mới là kẻ đang dựa dẫm vào cậu ta.
Chạy hết chỗ xăng còn lại, tôi với Tống Thư Trạch bắt đầu đi làm bằng phương tiện giao thông công cộng. Giờ cao điểm, trong xe chen chúc như một ổ tò vò. Mỗi lần như vậy, Tống Thư Trạch sẽ để tôi đứng trước, hai tay chống lên lan can, dành một không gian nho nhỏ trong ngực cậu ta cho tôi. Lúc ngồi ăn, cơm canh còn thừa lại cái gì cậu ta cũng chẳng ngại ngần mà giúp tôi cuốn sạch. Khi đi mua sắm với nhau, cậu ta là người xách đồ. Không cần nói ra bằng lời, cậu ta dùng cái cách của riêng mình để chiếu cố tôi, không nhất thiết lúc nào cũng phải theo ý muốn của tôi, nhưng vẫn khiến tôi thấy ấm áp.
Đầu tháng, hai chúng tôi đến Walmart mua vật dụng hàng ngày sử dụng cho tháng này. Chọn đông chọn tây đủ các thứ rồi mới nhớ ra là quên béng mất giấy vệ sinh. Vì vậy tôi bảo Tống Thư Trạch quay trở lại khu bán giấy vệ sinh lấy, còn mình thì đến quầy thức ăn chín mua mấy thứ, sau đó sẽ gặp nhau ở quầy thu ngân. Tống Thư Trạch đi rồi, tôi một mình đẩy xe đi tiếp, bất ngờ bắt gặp Trữ Uy đang ôm một cậu bé trẻ đẹp đi loanh quanh trong siêu thị.
“Dương Duệ, trùng hợp a! Đây là bạn mới của tôi, đang theo học học viện nghệ thuật chuyên môn múa ballet. Thắt lưng của cậu ấy mềm mại hơn cậu rất nhiều, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn.”
Trữ Uy vừa nhìn thấy tôi, ôm cậu bé kia càng chặt hơn, không đợi tôi mở miệng đã thao thao tự mình nói tiếp. Tôi liếc qua cậu bé đứng bên cạnh y, tuổi còn rất trẻ, không biết đã đến hai mươi hay chưa? Làn da trắng nõn rất đúng phong cách một diễn viên múa, quả thực là ăn đứt một lão già như tôi, đứng với Trữ Uy cũng xứng đôi hơn.
Tôi cười cười, nói một câu “chúc mừng” với y. Hẳn là nụ cười của tôi lúc này trông rất khó coi. Trước mặt Trữ Uy, suy cho cùng tôi vẫn chẳng thể nào thoát khỏi mặc cảm tự ti. Vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi chia tay, Trữ Uy sẽ còn níu kéo tôi không buông.
“Dương Duệ, cậu tuổi cũng không còn trẻ nữa. Mau mau tìm một ai đó làm người yêu đi. Cơ mà điều kiện cậu như thế này có vẻ cũng khó đấy nhỉ! Có cần tôi giới thiệu cho không?”
Trữ Uy bày vẻ mặt châm biếm nhìn tôi. Cho tới giờ, tôi chưa từng nghĩ rằng sau khi chia tay tôi và y có thể trở thành bạn tốt, nhưng cũng không ngờ tới khi xong chuyện rồi y sẽ sỉ nhục cùng đùa cợt tôi như thế!
Trong lúc tôi đang một thân một mình không biết chống đỡ như thế nào, một bàn tay to lớn đã ôm lấy thắt lưng tôi, “Bảo bối, sao vậy? Không phải đã nói là hẹn nhau ở quầy thu ngân rồi sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Thư Trạch. Khoảnh khắc được cậu ta ôm lấy, tôi giống như kẻ ch.ết đuối giữa dòng nước vớ được ván gỗ mộc, tâm tình hoảng loạn thoáng cái đã bình ổn trở lại.
Tống Thư Trạch nhìn sang Trữ Uy đang đứng sau tôi, ra vẻ kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Ây! Bảo bối à, đây chẳng phải là bạn trai cũ của anh sao?! Ai~ mọi chuyện đã chấm dứt rồi, anh còn để ý cái lão già này làm gì?! Lần sau mà còn lén lút nói chuyện với thằng đàn ông khác sau lưng tôi thế này, chờ xem trên giường tôi xử tội anh như thế nào!”
Tôi đứng ngẩn tò te! Tuy rằng rất biết ơn Tống Thư Trạch đã ra tay hỗ trợ tôi, nhưng dám nói huyên thuyên như vậy thực không thể chấp nhận được. Nhìn sang Trữ Uy, khuôn mặt đã tức giận đến mức biến sắc. Trữ Uy lớn hơn tôi bốn tuổi, so với Tống Thư Trạch thì đích xác là một lão già rồi còn gì!
“Hừ, tiểu tử! Cậu xỏ đôi giày cũ của tôi mà trông có vẻ vui vẻ phết nhỉ!”
Câu phản kích lạnh lùng của Trữ Uy khiến tim tôi thắt lại. Đôi giày cũ ư? Tình cảm năm năm, cuối cùng đổi lại chỉ bằng một “đôi giày cũ”! Tôi thậm chí còn không thể tin được Trữ Uy lại có thể nói kẻ đã từng gắn bó bao năm với y như thế! Đúng là tôi đã không xin lỗi y, thế nhưng dù gì tôi cũng là người yêu cũ của y cơ mà.
“Cậu nhóc đẹp trai, bỏ tên đàn ông cũ kĩ này đi! Cậu ta chỉ là đôi giày đã qua sử dụng của tôi thôi! Cậu cũng biết đàn ông lớn tuổi thì chức năng cũng suy yếu nhiều lắm! Vì hạnh phúc của mình, cậu nên hảo hảo mà lo lắng đi! Thức thời như tôi đây này, bỏ cậu ta đi, tìm một người trẻ tuổi sức lực dồi dào tốt hơn nhiều!”
Đối với khiêu khích của Trữ Uy, Tống Thư Trạch chỉ tủm tỉm cười nhìn y với cậu bé đi bên cạnh, không nói gì, làm tôi không thể không bội phục trí tuệ cùng độ dày da mặt cậu ta!
“Chúng ta đi thôi, hai người cứ ở lại chậm rãi đi dạo tiếp nhé!”
Coi bộ bầu không khí có vẻ khá căng thẳng, tôi nhanh tay kéo Tống Thư Trạch đi trước. Còn tiếp tục lằng nhằng ở đây sớm muộn gì hai tên này cũng xắn tay áo mà xông vào đánh nhau mất. Bao nhiêu đau lòng cùng tức giận vừa nãy thoáng chốc đã được hành động “thấy việc nghĩa hăng hái ra tay” của Tống Thư Trạch làm cho biến mất sạch.
“Vừa nãy rất cảm ơn cậu. Lại khiến cậu chê cười rồi, haizz.”
Bước ra khỏi siêu thị, tôi rất cảm kích cười cười tạ ơn Tống Thư Trạch.
“Không cần khách sáo. Dù sao tôi cũng đã nói mấy câu không được lọt tai cho lắm! Bạn trai trước của anh đúng là một tên cặn bã!”
Tôi cười khổ, “Đúng vậy, tôi đúng là kẻ không có mắt nhìn người.”
“Đúng vậy còn gì! Mà hắn sống ở khu “Ưu phái tinh anh” à?”
“Ừm.”
“Chẳng trách hôm đầu anh đến xem nhà lại đối với cái tên “Ưu phái tinh anh” nhạy cảm như vậy! Vậy xem ra sau này còn đụng mặt hắn dài dài.”
“Ừm, nếu có gây phiền phức gì cho cậu, cho tôi xin lỗi nhé. Nếu cậu không muốn sống cùng tôi nữa cũng không sao.”
“Anh nha! Mẫn cảm quá đấy! Sao giống tiểu cô nương thế? Tôi có nói không muốn sống cùng anh bao giờ không? Hơn nữa tôi có thấy phiền gì đâu, tôi sợ là sợ anh thấy phiền ấy! Mà sao anh ngốc thế! Bị hắn nói vậy cũng không phản kích câu nào. Thế mới bị hắn bắt nạt đấy. Sau này đừng ra khỏi nhà một mình nữa, miễn cho lại gặp phải cái loại bại hoại ấy.”
“Haha, cảm ơn cậu quan tâm! Tôi có phải trẻ con đâu, chẳng liên quan.”
Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi quay người về phía Tống Thư Trạch, đem mặt chôn trước ngực, còn tay ôm thắt lưng cậu ta. Trước giờ toàn là cậu ta ôm tôi từ phía sau, nhưng đêm nay tôi lại muốn ngủ trong lòng cậu, lắng nghe nhịp đập trái tim cậu. Tôi muốn tự nhủ với mình rằng mình không còn cô đơn nữa.
Tống Thư Trạch cũng ôm chặt tôi, xoa xoa tóc tôi, thở dài, “Hôm nay trông anh lạ lắm. Là vì gặp lại tên đàn ông đó sao? Đến bây giờ anh vẫn không quên được hắn?”
Giọng nói Tống Thư Trạch trầm thấp dịu dàng, nước mắt tôi vô thức rơi xuống. Ngày xưa, những lúc Trữ Uy ngủ bên ngoài, tôi chưa bao giờ khóc, bị Trữ Uy đánh đến chảy máu, tôi không khóc, chia tay Trữ Uy, tôi không chảy một giọt nước mắt, bị Trữ Uy khinh bỉ làm nhục, tôi cũng không hề khóc. Thế nhưng, giờ phút này, trong lòng Tống Thư Trạch, tôi lại khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc! Đàn ông con trai lớn thế này còn khóc! Không thấy xấu hổ sao! Một kẻ như thế mà cũng đáng để anh khóc? Ngoan nào, đừng khóc nữa, được không?”
Tống Thư Trạch có lẽ chưa từng thấy một thằng đàn ông khóc như vậy bao giờ, có chút luống cuống không biết phải làm thế nào, coi tôi như tiểu hài tử, hai tay ôm hai má, ngón tay cái lau nước mắt tôi.
Tôi ngước mắt nhìn, vươn tay ôm cổ cậu, hôn lên bờ môi cậu, chân cũng gác lên lưng cậu. Khoảnh khắc này tôi những tưởng cậu ta sẽ ôm siết lấy tôi, thế nhưng, Tống Thư Trạch lại đẩy tôi ra.
“Dương Duệ, sao anh lại thành ra thế này? Muốn trả thù tên hỗn đản kia? Thấy hắn đi cùng bạn trai mới anh tức giận đến vậy sao?”
Trả thù? Là vì trả thù Trữ Uy, tôi mới muốn phát sinh quan hệ với người khác? Tựa như lần trước sao? Thế nhưng, ngẫm lại hình như cũng không phải như vậy. Được cậu ta dịu dàng ôm vào trong lòng, tôi đột nhiên cũng muốn cùng với cậu ta. Có lẽ cảm giác này không liên quan gì đến tình yêu, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải báo thù hay trả đũa gì hết. Tôi chỉ là tham luyến hơi ấm trong lòng Tống Thư Trạch mà thôi.
“Ôm tôi một cái thôi, tôi chỉ muốn cậu ôm tôi một cái thôi mà.”
Lần thứ hai, tôi quấn lên cổ Tống Thư Trạch, hơi hơi làm nũng cọ cọ người cậu ta. Có lẽ mình điên thật rồi, thậm chí còn chẳng lo lắng cho tình cảnh xấu hổ sẽ xảy ra nếu hai người phát sinh quan hệ, cứ như vậy to gan lớn mật quyến rũ cậu ta, muốn cậu ta hung hăng yêu mình.
Chân tôi quấn lên thắt lưng, ma sát hạ thân cậu ta, cậu ta rất nhanh đã có phản ứng. Ngẩng đầu lên, lần thứ hai tôi hôn môi cậu, nghe khe khẽ một tiếng thở dài rất nhỏ nơi cậu, liền sau đó tôi đã bị đặt xuống giường mà nhận một nụ hôn mãnh liệt. Tôi nhanh nhẹn cởi bỏ quần cậu ta, cậu ta cũng giúp tôi làm vậy. Bàn tay tôi xoa lên vòm ngực vững chãi của cậu, khẽ thoát ra một tiếng rên rỉ phiến tình. Tôi chưa bao giờ chủ động quyến rũ người khác một cách *** đãng như vậy, nhưng, giờ khắc này, tên đã lên dây, không thể không bắn. Tôi cố gắng xua đi cảm giác thẹn thùng, nếu lúc này mà dừng lại, sẽ chỉ càng làm hai người thêm xấu hổ. Tôi vận hết mọi thủ đoạn mình có để quyến rũ, mê hoặc cậu ta. Thân thể trai trẻ cường tráng chưa có được nhiều trải nghiệm của cậu ta rất nhanh đã trở nên hưng phấn. Cậu hôn môi tôi, thật sâu, cuốn lấy đầu lưỡi tôi, bàn tay to lớn lần xuống hạ thân tôi. Tôi mở rộng hai chân khoác lên vai cậu, hơi lắc mông, nhẹ giọng nỉ non. Tống Thư Trạch đem hai ngón tay mở rộng phía trong tôi, cúi đầu ɭϊếʍƈ lên nhũ thủ của tôi. Không đợi được nữa, cậu ta không thèm tiếp tục làm động tác an ủi nào, hai tay đã lập tức mở rộng mông tôi, cố sức tiến vào.
“A~ ưm…”
Tôi cau mày đau đớn, bật kêu một tiếng, nhưng ngay sau đó liền gắt gao cắn môi để không thốt ra tiếng nào nữa. Thế nhưng, Tống Thư Trạch lại một lần nữa hôn lên môi tôi, cố tách chúng ra.
“Kêu đi nào… Đau thì kêu lên đi, tôi muốn nghe thấy tiếng của anh.”
Tống Thư Trạch trên người tôi vừa nhanh vừa mạnh mẽ tiến công, nhưng khi nhìn vào mắt tôi, giọng nói lại vẫn giữ vẻ dịu dàng không đổi. Vậy nên, tôi trầm luân, còn bận tâm gì giờ là đêm hay ngày, ánh sáng hay bóng tối nữa.
——-o0o——-