Chương 17
Ba người đàn ông dễ sinh nhiều chuyện hay ho, nhưng bình thường cũng không đến nỗi biến thành hài kịch
Trước giờ hình như tôi chưa từng nhận ra Thư Trạch cùng Trữ Uy là đối thủ cạnh tranh trong công việc.
“Tôi vừa xem thấy trong danh sách đấu thầu có công ty của Trữ Uy.”
“Ừm.” Thư Trạch vừa ngồi phê tài liệu, vừa gật đầu ừ một tiếng.
“Cậu đã biết từ trước?”
“Ừm.” Cậu ta lại ừ một tiếng nữa, con mắt vẫn chăm chú dán vào tập tài liệu, không buồn liếc nhìn tôi.
Tôi đứng một bên, cũng chẳng rõ đến tột cùng là mình đang muốn hỏi chuyện gì. Chỉ cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
“Được rồi, đêm nay có bữa tiệc rượu cho dự án ‘Thịnh Thế Vân Đình’. Anh đi cùng tôi nhé.” Cuối cùng Thư Trạch buông tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Đêm nay? Sao lại không nói sớm cho tôi biết?! Tôi còn chưa chuẩn bị gì cả.” Tôi có chút hờn giận nhìn Thư Trạch. Cậu ta chẳng bao giờ nói cho tôi biết chuyện gì, trước thì là chuyện thăng chức cho tôi làm trợ lý, sau thì những việc khác cũng tuyệt không để cho tôi biết trước bao giờ.
“Anh không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần theo bên cạnh tôi là được.” Thư Trạch nheo nheo mắt, lộ ra đôi má lúm đồng tiền thật to, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy chút ánh sáng tươi đẹp nào từ nụ cười ấy cả.
Bữa tiệc “Thịnh Thế Vân Đình” được tổ chức tại một khách sạn xa hoa, đến dự chủ yếu là các nhân vật có máu mặt trong giới bất động sản, người nổi tiếng, đại biểu các cơ quan tài chính, còn có đại diện của rất nhiều công ty. Tôi không thích xã giao, trước giờ cũng chưa từng tham gia bữa tiệc nào như thế này, vậy nên tâm tình không được vui vẻ cho lắm. Chỉ miến cưỡng đi theo Thư Trạch, quen hay không quen cũng mỉm cười, nói chuyện vài ba câu với mấy ông giám đốc. Toàn bộ bữa tiệc, thứ duy nhất hấp dẫn tôi chính là những cao lương mỹ vị đồ ăn thức uống xa hoa bày trên bàn.
“Mặt tôi sắp cứng đơ luôn rồi! Tôi ra kia ăn chút gì đó đã được không?”
Thực ra là vì tôi đang cảm nhận rõ ràng cái sự ngu ngốc của mình, cứ tò tò theo sau Thư Trạch, bên phải một ông sếp, bên trái một ngài giám đốc, chỉ biết đần độn cười cười, gật đầu, tiếp chuyện. Vậy nên tôi đành ghé vào tai Thư Trạch ngỏ lời xin xỏ, muốn tranh thủ chút thời gian chiếu cố cho cái bụng của mình một chút.
“Tôi đi cùng anh.”
“Không cần không cần!”
Thư Trạch ngay lập tức nói muốn cùng đi với tôi, nhưng tôi thẳng thừng từ chối. Chẳng biết Thư Trạch đã quen biết nhân vật nổi tiếng này từ lúc nào mà cứ bắt chuyện với nhau mãi không dứt, trong lúc Thư Trạch còn đang nhì nhằng ỉ ôi đòi đi cùng tôi, thì chủ tịch của “Thịnh Thế Vân Đình” đã đi đến chỗ cậu ta. Thư Trạch tiến lên bắt chuyện với ông ta. Nhân cơ hội này, tôi vội vàng chạy lại bàn ăn tống đầy đồ ăn vào đĩa, rồi trốn ra ban công hưởng thụ thú vui của kẻ phàm ăn.
“Dương Duệ, lâu rồi không gặp.”
Giữa lúc tôi đang tập trung cao độ vào việc an ủi cái bụng rỗng thì một thanh âm quen thuộc truyền vào lỗ tai mình.
“Lâu lắm rồi nhỉ, em có cảm thấy thế không?”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt cười cười mà mình đã từng yêu say đắm.
“Dạo này khỏe không?”
Ánh mắt Trữ Uy tha thiết nhìn tôi, y vẫn anh tuấn như cái lần sơ ngộ năm năm trước ấy. Chỉ là, không còn thấy rung động nữa.
“Nhờ phúc của anh, cũng coi như là ổn. Cha mẹ tôi đã ngầm đồng ý quan hệ của tôi và Thư Trạch rồi.” Tôi cười nhạt.
“Ngầm đồng ý?” Vẻ mặt Trữ Uy đột nhiên biến sắc, vẻ khó có thể tin nhìn tôi.
“Thất vọng lắm sao? Đúng, hẳn là thất vọng rồi nhỉ! Mấy tấm ảnh chụp lại chẳng có tác dụng gì! Hẳn là vì mấy tấm ảnh này mà anh đã tốn không ít tâm tư đâu nhỉ?!”
“Tôi biết em giận tôi. Nhưng tôi không có ác ý. Tôi chỉ muốn em sớm tỉnh ngộ mà thôi. Dù cho ba mẹ em đồng ý, vậy ba mẹ hắn thì sao? Dương Duệ, em không hợp với hắn đâu. Vô luận là em hay là hắn, hiện thực đều không thể không kết hôn. Tốt nhất hãy quay lại với tôi, tôi hứa sẽ không bao giờ ra ngoài quan hệ lung tung nữa.” Trữ uy đứng gần bên tôi, môi ghé sát vào lỗ tai tôi.
“Không ra ngoài quan hệ lung tung nữa? Cũng không ở bên vợ? Anh đúng là một chút cũng không thay đổi!” Tôi thở dài, tự nhiên thấy giận chính mình vì sao trước đây cứ một lòng một dạ yêu y.
“Dương Duệ! Đừng cố tình gây sự nữa. Tôi mới là lựa chọn tốt nhất, điều này em hẳn là rõ ràng. Chúng ta đã chung sống năm năm, hiểu rất rõ nhau. Tôi so với tiểu tử kia trưởng thành hơn, có sự nghiệp hơn! Tôi có thể cho em những gì tốt nhất. Đã nói, án kiện lần đó là do tình thế bắt buộc mà thôi! Em nghĩ rằng thằng nhóc đó có bản lĩnh tranh đoạt với tôi sao? Nếu muốn, tôi có thể cho thằng nhóc đó tuyệt đường công danh sự nghiệp!”
“Được rồi! Trữ Uy, kỳ thực anh cũng đâu hề muốn tái hợp với tôi. Anh chỉ là không thể chịu được khi thấy tôi hạnh phúc mà thôi! Anh nhìn tôi sống như vậy nên thấy chướng mắt chứ gì!” Tôi bi phẫn nhìn y.
“Đúng! Tôi không thể chịu đựng được sau khi em rời khỏi tôi rồi mà vẫn có thể hạnh phúc đấy! Kẻ có tư cách mang đến hạnh phúc cho em chỉ có tôi mà thôi!” Trữ Uy ngang ngược rống lên với tôi.
“Đừng có tự cho rằng mình vĩ đại như thế! Anh căn bản chỉ bởi vì hiện tại bản thân anh không được hạnh phúc, nên mới không cam tâm khi thấy tôi hạnh phúc mà thôi! Anh là đồ đê tiện!”
“Không sai, em nói đúng! Chỉ có em mới đi guốc được trong bụng tôi như thế, tôi làm sao có thể đơn giản buông em đi được đây?! Dương Duệ, muốn trách thì hãy trách chính em không nên hiểu tôi như thế! Không nên khờ dại sống bên tôi năm năm, khiến tôi đã quen với cảm giác có em ở bên như thế! Em nói, một chút cũng không sai, dù cho em không trở về với tôi, tôi cũng không thể chịu được khi thấy em hạnh phúc bên người khác.”
Trữ Uy tiến lại gần, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt tôi, làm tôi có chút sợ hãi.
“Dương Duệ, trở về đi. Đây mới là lựa chọn tốt nhất. Không nên hại người hại mình nữa.”
Trữ Uy ôm ngang thắt lưng tôi, chóp mũi cách mặt tôi không quá 2cm. Một loại áp lực nặng nề áp bách khiến tôi ngừng thở. Trong lòng tôi kêu gào cái tên Thư Trạch, thế nhưng hầu như lại không phát ra miệng được tiếng nào. Kỳ thực tôi vẫn chẳng thể thoát ra khỏi cái bóng ám ảnh của Trữ Uy.
Giữa lúc tôi đang không biết phải xử trí như thế nào, đột nhiên có người chạy ào ra ban công, đấm Trữ Uy một đấm. Người đó chính là Thư Trạch! Thư Trạch dùng cả hai nắm tay túm cổ áo của Trữ Uy, đấm vài đấm đã làm mặt y chảy máu. Tôi nghĩ thế cũng đủ để dọa Trữ Uy rồi, liền bước lên phía trước kéo Thư Trạch lại.
“Bỏ tay ra! Tôi phải đánh ch.ết thằng này!” Thư Trạch hất tay tôi ra, nhắm đánh Thư Trạch không tha.
“Được rồi, đừng đánh nữa! Chúng ta về nhà thôi!” Tôi bất chấp cái hất tay kia, cố sức kéo cậu ta ra, lôi cậu ra ngoài. Ban công là không gian độc lập, nhưng hai người đàn ông to cao mà ẩu đả thì kiểu gì cũng khiến người ta chú ý. Trên đường về, cậu ta mặt mũi hầm hầm, không nói một lời. Thẳng đến khi về đến nhà liền đùng đùng nổi điên với tôi.
“Anh và thằng đó ở ban công làm những chuyện gì? Sao anh lại để hắn ôm anh?”
“Tôi và anh ta chẳng có gì cả. Tôi không hề ngờ tới lại gặp anh ta ở ban công.”
“Vậy sao anh thấy hắn lại không bỏ đi? Vì sao không gọi tôi?” Thư Trạch kích động rống lên với tôi.
“Cậu đừng kích động như vậy, tôi cũng là đàn ông, anh ta làm gì tôi được chứ?”
“Đàn ông? Chẳng phải hắn đã từng là người đàn ông của anh rồi đấy ư?”
Lời này của Thư Trạch thoáng chốc khiến lòng tôi chùng xuống, tôi ghét nhất bị kẻ khác coi như phụ nữ, không ngờ trong lòng Thư Trạch cũng có suy nghĩ như vậy.
“Xin lỗi, Mao Mao! Tôi không có ý đó. Là tôi giận quá mất khôn. Lời nói vừa rồi là tôi không cố ý đâu.”
Thư Trạch thấy mặt tôi biến sắc, cũng tự biết mình nói sai, liền dỗ dành xin lỗi tôi. Cậu ấy hiểu tôi, cũng giống như tôi hiểu rõ Trữ Uy vậy!
“Mao Mao, tôi nói rồi, tôi sẽ khiến anh được hạnh phúc, sẽ bảo vệ anh. Nhưng anh phải tin tưởng tôi! Một lòng một dạ trao tình cảm cho tôi đi! Tôi không thích thấy anh cùng người khác dây dưa không rõ. Dù cho đó là do người đó chủ động quấn lấy anh, tôi cũng không thể chịu được.”
Thư Trạch nắm lấy tay tôi, vội vàng cuống quýt lo lắng nhìn tôi. Nhìn cậu ta như vậy, tôi chẳng thể tức giận nổi.
“Tôi biết. Tôi sẽ cố gắng tránh xa anh ta.” Tôi thở dài, cũng nắm lại tay Thư Trạch. “Thư Trạch, case của ‘Thịnh Thế Vân Đình’ lần này, cậu có nắm chắc phần thắng không?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Không có gì, chỉ tò mò thôi.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Thư Trạch cười cười, sờ tóc tôi.
“Nếu như không chắc chắn, tôi nói là ‘nếu như’ thôi nhé, thì có ảnh hưởng lớn gì đến cậu không?” Tôi dè dặt hỏi.
“Không. Tôi nói rồi, anh phải tin tưởng tôi chứ!”
Sau khi trở lại công ty, tôi cố gắng hết mình bang trợ Thư Trạch. Những năm qua, tôi chưa từng nỗ lực bỏ nhiều công sức cho công việc như vậy. ‘Thịnh Thế Vân Đình’ là case đầu tiên kể từ khi Thư Trạch được thăng chức trưởng phòng dự án. Tôi không muốn cậu ấy cứ như vậy bị Trữ Uy đánh bại. Thế nhưng không hiểu là do tôi vô dụng, hay vì nguyên nhân gì khác mà Thư Trạch dường như không muốn cho tôi nhúng tay vào hạng mục này, giao cho tôi toàn những công việc dớ dẩn chẳng liên quan, khiến tôi chẳng biết tốn công sức vào đâu, chỉ có thể ủng hộ cậu ấy hết mình trên phương diện tinh thần. Tuy nói tôi đối với case này không hiểu rõ lắm, nhưng tình trạng hiện tại thực sự khiến tôi không an tâm cho được.
“Thư Trạch, tôi muốn giúp cậu. Dù năng lực có hạn nhưng tôi vẫn muốn giúp cậu. Huống hồ như cậu đã nói, tiện thể còn có thể dạy tôi kia mà. Vậy mà hiện tại cậu lại không cho tôi tham gia vào. Rốt cuộc là vì sao vậy?” Có lần tôi than vãn với Thư Trạch sự bất mãn của mình. Rõ ràng là nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác lúc nào cũng một bộ gia trưởng, cái gì cũng tự mình giải quyết không cần tôi quan tâm, khiến tôi có cảm giác mình là một con sâu mọt vô dụng.
“Tôi biết anh muốn giúp tôi. Giờ đối với tôi, chỉ cần trong bất cứ tình huống nào anh cũng đứng về phía tôi, ấy đã là giúp đỡ lớn nhất rồi. Tôi cam đoan với anh, những case sau này nhất định sẽ giao cho anh, cùng nhau làm việc! Còn ‘Thịnh Thế Vân Đình’ thì tôi nhất định phải tự ra tay!”
Thư Trạch kiên định nói với tôi như thế. Tôi không hiểu vì sao cậu ấy đối với case này lại lưu tâm đến vậy. Đúng như cậu ấy nói, ‘Thịnh Thế Vân Đình’ đều do cậu ấy toàn quyền phụ trách. Không riêng gì tôi, cả phòng dự án ai cũng đều không có đất mà nhúng tay vào.
Thư Trạch coi trọng cái case này như vậy, càng khiến tôi bất an. Lời uy hϊế͙p͙ của Trữ Uy vẫn quanh quẩn vang trong đầu tôi. Tôi không quan trọng chuyện Thư Trạch thua hay không, dù cậu ấy có hai bàn tay trắng đi nữa, tôi cũng vẫn có lòng tin sẽ có thể cùng nhau bắt đầu lại. Tựa như một câu nói vĩ đại thường thấy trong phim kịch: “Luận nhân sinh hào mại, đại bất liễu trọng đầu tái lai!” (Một đời cứ sống cho thoải mái, cùng lắm thì là quay đầu trở lại mà thôi!). Tôi chỉ sợ Thư Trạch lại quá coi trọng chuyện thắng thua mà thôi.
——–o0o——–