Chương 27
Dành tặng tình yêu này cho những người mãi mãi yêu ta
Những gì nhìn không thấy, sờ không được quả nhiên luôn khiến con người ta bất an. Hạnh phúc đã từng tin tưởng vững chắc như vậy thoáng chốc đã biến mất. Chúng ta thường đặt lòng tin đối với tình yêu dựa vào thái độ của đối phương đối với chúng ta.
Mới vài hôm trước, tôi còn mang theo quần áo tới đây, hôm nay tôi lại thu dọn hết đồ đạc mang đi. Đàn ông đúng là một loài động vật dễ bị kích động. Tôi vừa buồn vừa bực, cảm giác như thấy mình cứ mãi không thể khai thông được cái đầu cho sáng ra vậy.
Tôi vừa nhét đống đồ vào túi du lịch, vừa ôm cục tức trong bụng, dù biết rằng một khi đã bước ra khỏi căn nhà này, thì cũng tức là từ nay về sau tôi sẽ bước ra khỏi cuộc đời Thư Trạch. Cũng tầm này một năm trước, tôi rời khỏi Trữ Uy. Nhưng thật buồn chính là, Thư Trạch không hề ngăn tôi lại.
Tôi vác cái túi lớn ra phòng khách, Thư Trạch đang ngồi ở đó, trầm ngâm cúi đầu. Tôi đi ra huyền quan, thay giày, cầm nắm cửa, nhưng không có dũng khí đẩy ra.
Ngăn tôi lại! Hãy ngăn tôi lại đi!
Tôi tuyệt vọng gào thét trong lòng. Nhưng Thư Trạch vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, ngay cả một câu cũng không hề nói. Đã từng chung sống với cậu ấy, tôi cũng hiểu ra rằng: không nên cứ mãi để ý đến kết cục, hãy coi như một ngày qua đi là một ngày hạnh phúc cuối cùng. Thế nhưng, hôm nay, “ngày cuối cùng” rốt cục cũng đã đến rồi, vậy mà sao tôi chẳng thể thản nhiên đối mặt với nó.
Tay chân luôn luôn không chịu nghe lời ý chí, mặc cho chúng ta cứ cố gắng chi phối chúng.
Trước đây rời khỏi Trữ Uy là bởi vì tôi đã quá mệt mỏi, không còn sức lực để mà nhẫn nhịn nữa. Thế nhưng, hiện tại lòng lại cực kỳ không cam lòng, tức giận có, bi thương có, khó chịu có, mà tuyệt vọng lại càng nhiều! Tôi ném hành lý lên mặt đất, sau đó chạy tới trước mặt Thư Trạch túm cổ áo cậu ta lên, vung nắm tay đấm cậu ta một quyền.
“Một đấm này là cậu nợ tôi! Giờ thì hai ta đã coi như xong!”
Tôi buông cậu ta ra, một lần nữa quay lại huyền quan, vác hành lý lên, cuối cùng cũng kiên quyết đẩy cửa bước ra.
Tôi trở lại căn nhà Thư Trạch để lại cho tôi, ngơ ngác ngồi trên sô pha đến thất thần. Bỗng nhiên lại nhớ đến ba mẹ. Đến D thành làm việc đã nhiều năm, không thể ở bên bọn họ báo hiếu. Vậy mà, mấy năm nay sự nghiệp đã chẳng đâu vào đâu, ngay cả gửi tiền về phụ giúp ông bà cũng chẳng có. Chuyện của Thư Trạch lần trước còn làm ông bà lo lắng không thôi nữa. Lòng tôi thực phiền muộn. Đã từng đứng trước mặt người cha người mẹ già nua của mình mà thể rằng con sẽ hạnh phúc! Thư Trạch cũng đã từng chân thành đứng trước tôi mà thề rằng sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi. Vậy mà, mọi hứa hẹn chung quy lại chẳng còn gì đáng tin.
Cảm thấy thực sự không còn gì phải lưu luyến ở cái chốn D thành này nữa, tôi cũng nên trở về thôi. Mỗi ngày qua đi là một ngày sống của cha mẹ ít đi, đứa con bất hiếu là tôi phải trở về tận hiếu với ông bà thôi.
Tôi vừa mới vào KM, còn đang trong quá trình thực tập, chưa chính thức ký hợp đồng, vậy nên bây giờ có xin thôi việc cũng không phải chịu trách nhiệm gì. Với kinh nghiệm và lý lịch của tôi, về thành phố nhỏ ở quê tìm kiếm một công việc kiểu kiểu như thế này chắc cũng không quá khó. Khi còn trẻ thì muốn đặt chân đến những thành phố lớn hơn, tìm kiếm một nơi chốn thuận lợi để phát triển, phiêu bạt bao năm rồi mới chợt nhận ra rằng không đâu ấm áp bằng quê nhà.
Tôi vào thư phòng mở máy tính, đánh một bản đơn xin từ chức, rồi gửi email cho Đào Vũ. Sau đó lôi cái vali da to tướng để đựng hành lý, chợt nhận ra, vì sao tôi lại luôn phải làm cái việc này, tôi chán ghét lắm rồi. Tôi không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu yên ổn. Thế nhưng, vì sao cứ luôn gặp phải trắc trở như vậy?!
Sáng sớm hôm sau, tôi mang theo hành lý ra ga, đánh một cú điện thoại về nhà, mẹ tôi nhấc máy.
“Alo?”
Giọng nói của mẹ truyền ra từ ống nghe, tuy rằng chỉ một từ ngắn ngủi, nhưng trong nháy mắt đã khiến mũi tôi cay cay. Tôi nắm chặt tay, nỗ lực gạt đi những cảm xúc rối loạn trong lòng. Dù đã ba mươi tuổi, dù đã từng có thể cắn răng chịu đựng khi nếm trải cảm giác bị thất tình, nhưng đứng trước mặt mẹ, tôi vẫn luôn cảm thấy mình yếu đuối như một đứa trẻ.
“Alo? Ai đấy? Mao Mao… là con phải không?”
“Mẹ….”
Tôi nhẹ thốt lên một tiếng, tiếp đó là một khoảng trầm mặc.
“Dạo này khỏe không con? Có ăn uống đầy đủ không đấy?” Một lát sau, mẹ phá vỡ sự im lặng trước, giọng nói đã có điểm nghẹn ngào.
“Vâng, con vẫn tốt. Con đang đứng ở ga, chuẩn bị về nhà.”
“Về đi con.”
Tôi tắt điện thoại, nghe ra một tiếng thở dài không đổi nơi mẹ ở đầu bên kia.
Đúng vậy! Làm sao mà tốt cho được đây?! Nếu tốt, tôi đã chẳng cô đơn quạnh quẽ mò về nhà như vậy. Mẹ hẳn là đã nhận ra được sự ưu buồn của tôi, nhưng không nói gì, chỉ một câu “về đi con” mà thôi.
Sau đó, tôi gọi cho Tống Trí Viễn, lúc trước ông ta đã bảo tôi nếu tìm được Thư Trạch thì lập tức gọi điện cho ông ta. Tôi chỉ bảo ông ấy tôi tìm được rồi nhưng chưa gặp cậu ấy, trình bày cho ông ta tình hình gần đây của cậu ấy. Tuy rằng Thư Trạch đối với người này không có quá nhiều tình cảm, nhưng nhìn thế nào cũng thấy được ông ta là một người anh trai tốt, rất quan tâm đến cậu ấy.
Tôi ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lòng có chút băn khoăn lo sợ. Nhắm mắt lại định nghỉ ngơi chốc lát, lại ngủ thẳng một lèo đến tận lúc đến nơi. Tôi xách theo hành lý bước trên con đường quê hương, lòng bồi hồi nhớ lại những tháng ngày đã không còn rõ nghĩa.
Tôi đứng trước cửa hồi lâu, chẳng biết sẽ phải đối mặt với ba mẹ thế nào đây. Tôi rất sợ bọn họ sẽ hỏi về chuyện của Thư Trạch, lại khẽ thở dài một tiếng.
Đúng lúc đó thì cửa mở. Ba đứng trước cửa, đưa tay đỡ hành lý trong tay tôi.
“Ba nghe thấy tiếng thở dài, thôi mau vào đi. Nhận được điện thoại của con xong, ba và mẹ con cứ chờ con mãi đấy.”
“Ba, con xin lỗi.”
Tôi ôm lấy ba, nước mắt chực rơi. Thực sự xin lỗi ba mẹ, con đã không thể đạt được hạnh phúc. Nhưng mà, con cũng đã cố gắng lắm rồi, chỉ là số con không may mắn mà thôi.
“Vào đi, không cần nói gì cả.”
Mẹ vận tạp dề, bưng bánh chẻo ra đặt lên bàn ăn. Tôi cố gắng nén xuống những khổ sở trong lòng mà ngồi xuống, yên lặng ăn. Ba mẹ, thủy chung không hề đề cập một chút gì đến Thư Trạch.
“Ba mẹ, con về lần này định tìm việc luôn, không quay lại D thành nữa.”
Cơm nước xong, tôi bình thản tuyên bố quyết định của mình.
“Con thấy thế nào thoải mái là được. Con đã ba mươi tuổi rồi, không cần ba mẹ phải quyết định thay con nữa.” Ba chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Sau khi ăn xong, mẹ vẫn vội vàng giúp tôi dọn dẹp quần áo và đồ dùng hàng ngày. Tôi phát hiện phòng ngủ của mình nệm chăn đều đã thay mới, là màu tím mà tôi thích. Tôi biết, trong lòng bọn họ lúc này cũng đang rất mâu thuẫn. Bọn họ vẫn luôn mong muốn tôi trở về, mong muốn tôi và Thư Trạch chia tay, nhưng lại vẫn phải chấp nhận sự thật.
Bỗng nhiên lại thấy hổ thẹn, tôi tự nhận mình không phải là kẻ bạc tình, đối với bất cứ ai tôi đều cố gắng để không thẹn với lương tâm. Mặc dù là đối với Trữ Uy hay Thư Trạch, cũng toàn là bọn họ phụ tôi đấy thôi. Vậy mà, đến cuối cùng, tôi lại có lỗi với ba mẹ nhiều lắm.
Sáng hôm sau, tôi đến đại lý điện thoại mua một sim điện thoại mới, ném cái sim cũ đi. Sau đó đến chợ việc làm đăng ký sơ lược về lý lịch. Cuối cùng là theo mấy cái thông báo tuyển dụng trên báo mà đi phỏng vấn tìm việc. Lang thang một ngày trời ở bên ngoài, tôi mệt mỏi về nhà. Mẹ đã chuẩn bị cơm nước sẵn sàng.
“Hôm nay thuận lợi không con?” Lúc ăn cơm, ba quan tâm hỏi tôi.
“Tốt ạ. Giờ chỉ chờ kết quả thôi ạ. Có vẻ mấy nhà tuyển dụng đều rất có thiện chí đối với con.”
“Đừng để mình bị áp lực quá con ạ. Về lần này, tiền tiết kiệm của con mẹ đều vẫn giữ kỹ rồi. Chuyện công việc cứ từ từ rồi tính.”
Mẹ thoải mái cười với tôi, nhưng lại khiến tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi ở D thành căn bản là chẳng kiếm được đồng nào, sau khi phải gánh trên lưng 200 vạn, tôi đã không còn lo gửi tiết kiệm nữa. Kể cả số tiền tiết kiệm trước đây cũng bé nhỏ không đáng kể. Nhưng, đến tối, mẹ đi vào phòng tôi, đưa cho tôi một quyển sổ tiết kiệm. Vừa mở ra, tôi liền thấy bên trong đã có hơn sáu vạn. Đã thế, từ cái hồi tôi đưa Thư Trạch về nhà, mỗi tháng đều có đều đặn 4000 đồng được gửi vào. Số tiền này đương nhiên không phải do tôi ký gửi. Nhìn cuốn sổ tiết kiệm, tôi chỉ thấy buồn phiền. Tiểu tử này, đến tột cùng là muốn thế nào đây?!
Tôi tiện tay nhét cuốn sổ vào ngăn kéo, không cho chính mình suy nghĩ nhiều nữa. Quyết định rời khỏi D thành, tôi cùng với mọi viễn cảnh của quá khứ chỉ còn là một dấu chấm hết.
Hay là tôi cứ tìm một người phụ nữ rồi kết hôn nhỉ. Tôi biết, phụ nữ sẽ không thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Nhưng thời gian trôi qua, dần dần cũng khiến tôi nhận ra rằng đàn ông cũng chẳng thể mang đến chút hạnh phúc nào. Đã vậy, không bằng để ba mẹ được hạnh phúc đi! Cưới một cô gái, sinh một đứa con, để ba mẹ được hưởng thụ niềm hạnh phúc con cháu sum vầy!
Cuối tuần, hiếm hoi lắm mới có lần ba tôi xuống bếp, nấu món cải trắng với sữa tươi, canh đậu hũ với thịt cua, cổ gà kho tàu. Tay nghề nấu nướng của ba vẫn luôn rất tuyệt, chỉ là lâu lâu không xuống bếp mà thôi. Tôi trở về, khiến ba mẹ vừa đau lòng lại vừa vui mừng.
“Thơm quá! Lâu lắm rồi con không được ăn cơm ba nấu!”
“Khỏi lo, từ giờ con sẽ được ăn thường xuyên.” Ba khẽ cười cười.
“Ăn nhiều một chút, dạo này trông con gầy lắm đấy.” Gương mặt mẹ hiền hòa tràn đầy yêu thương, đẩy đĩa rau đến chỗ tôi.
“Mẹ, mẹ có quen cô gái nào không? Giúp con hẹn làm quen nhé!”
Tôi bình thản buông một câu nói, nhưng lại khiến hai người họ sững sờ ngay tại chỗ.
——–o0o——–