Chương 50

Hôm nay bầu trời âm u nhìn không thấy mặt trời, không khí lạnh lẽo lại còn hơi ẩm ướt, bất quá xem như không tồi là trời không mưa.
Hai hàng lông mi đen thật dài run rẩy vài cái, sau đó Âu Dương Ngoạt mở mắt.


“Tỉnh? Muốn ngủ thêm một lát không?” Âu Dương Thần Tu quần áo chỉnh tề ngồi mép giường, có thể nhìn ra được hôm nay hắn rời giường rất sớm.
Lắc đầu: “Không được.”
“Vậy dậy đi, mặc nhiều quần áo một chút để tránh bị cảm lạnh.” Đưa quần áo qua, Âu Dương Thần Tu dặn dò.


“Được.”
Sau khi mặc quần áo cùng vệ sinh cá nhân xong, Âu Dương Ngoạt theo hắn đi xuống lầu ăn sáng, lúc này bên ngoài biệt thự truyền đến âm thanh động cơ ô tô.
“Đi xem không? Quà sinh nhật của ngươi đến rồi.” Đây là quà sinh nhật Âu Dương Thần Tu chuẩn bị cho cậu từ nửa tháng trước.


“Ừm.” Cầm một miếng sandwich trên bàn, Âu Dương Ngoạt gật gật đầu đi ra khỏi phòng ăn.
Đi theo Âu Dương Thần Tu ra ngoài, Âu Dương Ngoạt thấy một chiếc xe tải dừng trước cổng, thùng xe phía sau rất lớn, không biết chứa cái gì bên trong.


“Qua xem đi.” Âu Dương Thần Tu nhìn Âu Dương Ngoạt cười cười, sau đó bảo người lái xe mở cửa thùng xe phía sau ra.


Hai phút sau, cửa thùng xe được mở ra, rồi từ từ hạ xuống một cái giống như cầu thang, cho đến khi chạm đất tạo thành một sườn dốc. Sau đó, từ trong thùng xe một chiếc Limousine màu bạc mới tinh chậm rãi trượt xuống, dừng trước mặt hai người.


available on google playdownload on app store


“Lần trước ngươi nói ngồi xe An Húc Nhiên phiền toái phải không, sau này tự mình lái cái này ra ngoài đi.” Âu Dương Thần Tu vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu tình của cậu.


Sở dĩ Âu Dương Thần Tu mua chiếc xe này cho cậu là vì Âu Dương Ngoạt không thích ngồi xe nhà, thế nhưng lại thường xuyên một mình ra ngoài. Nhiều lần nhắc nhở, nhưng mà cậu giống như mắt điếc tai ngơ. Sau nhiều lần nhắc nhở cùng thuyết phục không có kết quả, Âu Dương Thần Tu quyết định mua cho cậu một chiếc xe để sau này cậu có thể tự mình lái xe ra ngoài.


“…Đã biết…” Ăn cái sandwich trên tay, Âu Dương Ngoạt buồn bực lên tiếng.
Âu Dương Thần Tu mua cho cậu chính là một chiếc xe thể thao số lượng có hạn, từ thiết kế độc đáo của nó có thể nhìn ra giá trị rất xa xỉ, nhìn tổng thể bên ngoài vô cùng đẹp mắt.


“Thích không?” Kéo Âu Dương Ngoạt đi vào nhà, dù sao chuyện bên ngoài đã có An Húc Nhiên xử lý.
“Cũng không tệ lắm.” Tuy nói chiếc xe này sẽ mang đến cho cậu thêm một ít phiền toái, nhưng mà thưởng thức của Âu Dương Thần Tu không tệ, như chiếc xe này vậy, cậu quả thật rất thích.


“A, chỉ cần ngươi thích là được rồi. Vậy sau này ra ngoài, ngươi muốn đi xe An Húc Nhiên hay là đi xe này?”
“…”
“Người dạy lái xe cho ngươi ta đã sắp xếp rồi, bắt đầu học từ ngày mai.”


“Được.” Kỳ thật phương diện lái xe thế giới này so với thế giới trước kia của cậu cũng không khác nhau bao nhiêu.
Trong sân bóng rổ của học viện Thánh Khải, không ngừng phát ra âm thanh ‘kít kít’ do giày ma sát với nền nhà bóng loáng mà tạo thành.


Tuy hôm nay rất lạnh, nhưng các nam sinh trên sân bóng rổ vẫn mặc quần áo thể thao phong phanh như thường. Nhìn bộ dáng bọn họ một chút cũng không giống như là mùa đông sắp đến, ngược lại người nào cũng đầy mồ hôi ướt nhẹp, giống như trong ngày hè chói chang vậy.


Trong sân bóng vang ra tiếng thùng thùng khi bóng va chạm với mặt đất, cùng tiếng các đội viên nói chuyện với nhau.


Vừa rồi Thuần Dã dựa vào chiều cao 1m , cùng thân thể nhanh nhẹn thực hiện một quả ba điểm, dẫn đến các nữ sinh trên khán đài hét chói tai. Vì là thời gian tan học, toàn bộ sân bóng đều kín hết chỗ, đương nhiên tất cả đều là nữ sinh.


Nhưng mà không biết trong đó có bao nhiêu người chỉ đơn thuần là thưởng thức bóng rổ.
Biết Âu Dương Ngoạt không thích nhiều người, Thuần Dã đặc biệt chuẩn bị cho cậu một chỗ ngồi riêng, như vậy tránh cho các nữ sinh trên khán đài tiếp cận cậu.


Đeo tai nghe nghe nhạc, Âu Dương Ngoạt yên tĩnh ngồi xem trân bóng. “Ngoạt học trưởng, nước uống của bạn.” Lúc này, Nham kỳ (chân chạy vặt của Âu Dương Ngoạt) từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm chai nước uống.


Trong một tháng ở chung, hắn cũng hiểu biết Âu Dương Ngoạt hơn trước. Biết cậu kỳ thật là người vô cùng rộng lượng, hơn nữa chỉ cần không chọc giận cậu, thì Âu Dương Ngoạt là một người rất dễ ở chung. Cho nên hắn không còn sợ Âu Dương Ngoạt như trước nữa.


“Ừm, cám ơn.” Âm lượng trong tai nghe rất nhỏ, nên Âu Dương Ngoạt có thể nghe âm thanh mọi người xung quanh.
Lúc này, tiếng còi báo thời gian nghĩ giải lao giữa trận vang lên, nhóm cầu thủ mệt mỏi quay lại ghế nghỉ ngơi.
“A, nóng ch.ết.” Thuần Dã tê liệt ngồi xuống ghế, bắt đầu ồn ào than thở.


Cũng may trước thời gian nghỉ ngơi, các nữ sinh phụ trách đã chuẩn bị sẵn nước cùng khăn mặt cho bọn họ.
“Này, Thuần Dã, lát nữa sau khi trận đấu kết thúc chúng ta ra ngoài chơi, thế nào?” Một nam sinh cùng lớp bọn họ vừa lau mặt vừa nói.


“Đi đâu?” Ngửa đầu mạnh mẽ uống một hơi, sau khi giảm bớt cảm giác khát Thuần Dã mới hỏi.
“Đi giao lưu. Cậu cho rằng cái tên thấy sắc quên bạn kia có lòng tốt như vậy? Mã Tử muốn tìm bạn gái, nhưng không đủ người nên hắn muốn gọi thêm.” Nam sinh một bên uống nước một nên trả lời Thuần Dã.


“Đi cùng ai?” Dù sao tan học về nhà cũng không làm gì, bài tập hôm nay lại ít cho nên Thuần Dã cảm thấy không có vấn đề gì. Nếu bọn họ đã hẹn rồi thì cung kính không bằng tuân mệnh.
“Đương nhiên là chúng ta cùng đi rồi.” Một nam sinh khác trả lời.


“Thuần Dã, hỏi xem Âu Dương Ngoạt có đi không?” Bởi vì bọn họ lần trước làm hỏng máy chơi game của Âu Dương Ngoạt, nhưng mà cậu rộng lượng bỏ qua không bắt bọn họ bồi thường, làm bọn họ thay đổi ấn tượng với cậu không ít. Cho nên bây giờ mặc dù bọn họ không thân thiết với cậu như Thuần Dã, nhưng trò chuyện thì vẫn có.


“Ngoạt, cậu đi không?” Nghe bọn họ đề nghị, Thuần Dã quay qua hỏi Âu Dương Ngoạt.
“…” Nghĩ nghĩ, hôm nay Âu Dương Thần Tu có việc không về nhà, Âu Dương Sóc cũng không về biệt thự. Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, không bằng ra ngoài chơi một chút. “Được.”


“Quyết định như vậy đi.” Thấy Âu Dương Ngoạt gật đầu đồng ý, nam sinh đề nghị ra ngoài chơi vội vàng tiếp lời.
“Được.” Âu Dương Ngoạt gật gật đầu.
“Cậu đi không?” Thuần Dã hỏi Nham Kỳ ngồi bên cạnh Âu Dương Ngoạt.


“Thật xin lỗi Thuần Dã học trưởng, mình không đi, hôm nay bài tập rất nhiều.” Hơn nữa các học trưởng đi giao lưu, ta đi theo làm gì.
“Vậy được rồi.” Thuần Dã nhún nhún vai cười cười, không để ý nói.


Sau mười lăm phút nghỉ ngơi, bọn họ bắt đầu ra sân tiếp tục trận bóng. Âu Dương Ngoạt cũng nhân cơ hội cầm túi sách đi thẳng ra cổng học viện, đi về nơi An Húc Nhiên đang đậu xe.


“Hôm nay ta về trễ, ngươi về nhà trước đi. Khi nào ta điện thoại thì đến đón ta.” Mở cửa xe, bỏ túi sách vào ghế phó lái, Âu Dương Ngoạt dặn dò An Húc Nhiên.
“Tiểu thiếu gia, người ở lại học viện hay là đi ra ngoài?” An Húc Nhiên không chút hoang mang hỏi.


“…” Cậu ghét nhất điểm này của An Húc Nhiên, hắn rất chuyên nghiệp, quản đông quản tây. “Ra ngoài.”
“Vậy xin lỗi, tôi không thể nghe theo phân phó của người, tôi phải đi theo bên cạnh người mới được.” Đây là nhiệm vụ Âu Dương Thần Tu giao cho hắn, cũng là trách nhiệm của hắn.


“Không cần đi gần ta quá.” Cậu biết, phương diện này An Húc Nhiên chắc chắn sẽ không nghe theo lời cậu, cho nên Âu Dương Ngoạt cũng không muốn tốn nhiều nước bọt với hắn. Một câu không gần quá đã xem như là Âu Dương Ngoạt cam chịu.


“Vâng.” Nghe được câu trả lời của An Húc Nhiên, Âu Dương Ngoạt xoay người rời đi.


Trận bóng kết thúc.Bọn họ quay lại ký túc xá, thứ nhất là xin phép học viện ra ngoài, thứ hai là hảo hảo tắm rửa, xử lý một thân mồ hôi. Cũng may tất cả bọn họ đều là học viên cư trú, Thuần Dã cùng bọn họ về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ra.


Biết Âu Dương Ngoạt không ngồi xe công cộng, Thuần Dã lấy lý do không nên để các nữ sinh đợi lâu, vì vậy bọn họ đi taxi đến chỗ giao lưu.
Nơi hẹn là một cửa hàng thức ăn nhanh không tệ, bởi vì trận đấu kết thúc cũng đã hơn sáu giờ, cho nên lấp đầy bụng trước cũng tốt.


Khi bọn họ đến nơi hẹn thì các nữ sinh vẫn chưa tới, đám người Thuần Dã tìm chỗ ngồi ăn cơm trước, đồng thời tán gẫu đợi bọn họ.
“A, thật xin lỗi, chúng ta đến muộn.” Bọn họ đợi không bao lâu thì bảy tám nữ sinh ăn mặt thời trang đi vào.


“Không sao, chúng ta cũng mới đến không bao lâu.” Các nam sinh hữu hảo nói, sau đó bắt đầu giới thiệu.


Tuy rằng Âu Dương Ngoạt nhìn giống như búp bê xinh đẹp nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo không có một chút tình cảm. Hơn nữa cậu từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên thái độ như vậy cho nên các nữ sinh không dám bước lên bắt chuyện với cậu. Âu Dương Ngoạt cũng vui vẻ thoải mái ăn đồ ăn vặt, trái lại có rất nhiều nữ sinh nhìn trúng Thuần Dã.


Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc thì trên đường đã lên đèn, trên các bảng hiệu, đèn nê ông cũng bắt đầu sáng lấp lánh.
“Bây giờ chúng ta đến KTV hát karaoke đi, được không?” Mấy nữ sinh đề nghị.


“Không thành vấn đề, nếu các cậu thấy chỗ đó được thì dẫn đường đi.” Tâm trạng mọi người không tệ, khó có dịp ra ngoài chơi các nam sinh đương nhiên sẽ không từ chối.


Cứ như vậy, đoàn người đi vào KTV chọn một phòng lớn, cũng may trời lạnh, bọn họ mặc áo khoác bên ngoài, cho nên không sợ bị người khác nhìn thấy đồng phục.


Cả nam lẫn nữ vây quanh ngồi chung trong một phòng, trên cái bàn ở giữa để rất nhiều đồ ăn vặt cùng nước uống. Mọi người ở chung rất vui vẻ, Âu Dương Ngoạt ngồi đó nghe hát, thỉnh thoảng cùng bạn học trò chuyện.
“Ngoạt, đi đâu vậy?” Thấy Âu Dương Ngoạt đứng dậy đi ra ngoài, Thuần Dã hỏi.


“Toilet.” Hít thở không khí, Âu Dương Ngoạt nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
“Cương Bản học trưởng, Âu Dương học trưởng ở học viện cũng như vậy sao?” Xuất phát từ tò mò, các nữ sinh bắt đầu hỏi Thuần Dã.
“Ha ha, gần như là vậy.” Thuần Dã trả lời qua loa.


“Cậu ấy có bạn gái chưa? Chắc là yêu cầu của cậu ấy rất cao?” Lấy bề ngoài xuất sắc cùng khí chất như vậy, các nữ sinh nhìn trúng cậu cũng không dưới một người.


Thuần Dã biết dụng ý trong câu hỏi của họ, bất quá vấn đề này Thuần Dã cũng không rõ thì làm sao mà trả lời bọn họ. Nhưng mà từ tính cách cái gì cũng không để vào mắt của Âu Dương Ngoạt, phỏng chừng yêu cầu cũng rất cao đi. “Bạn gái thì không có, nhưng mà vấn đề yêu cầu thì có lẽ là vậy đi.” Dù sao Âu Dương Ngoạt là một thiếu gia nhà giàu, yêu cầu cao cũng là chuyện bình thường.


“Như vậy a.” Câu trả lời của Thuần Dã không thể nghi ngờ là đánh tan kỳ vọng của các nữ sinh, đương nhiên cũng giúp Âu Dương Ngoạt tránh được một ít phiền toái không cần thiết.






Truyện liên quan