Chương 73
“Ăn cơm xong mình sẽ về nhà lấy xe!” Một người nói.
“Mình cũng vậy, mình không quen lái xe người khác!”
“A! các cậu đều ở gần đây nên về lấy được, nhà mình ở nước ngoài thì phải làm sao đây?”
“Cái này chỉ còn cách hỏi Ngoạt thôi.” Một người chen vào nói.
“Ngoạt, trong garage có nhiều xe không?”
“Không biết, tôi chỉ mới đến đây mấy ngày thôi.” Hơn nữa chiếc xe Âu Dương Thần Tu mua cho cậu còn đang ở Nhật.
“Bổn gia rất nhiều xe nhưng mình không thấy chiếc xe thể thao nào cả. Không bằng như vầy đi, ai không có xe thì đến nhà mình, nhà mình ngược lại rất nhiều xe thể thao! Tuy không phải là loại số lượng có hạn nhưng nếu các cậu không chê thì cứ việc đến lấy!” Hill lên tiếng nói.
“Ha ha! Vậy thì tốt quá, chỉ cần có xe chơi là được rồi, nếu không tối nay sẽ chán ch.ết! Ăn cơm xong chúng ta sẽ qua nhà cậu, còn những ai về nhà lấy xe thì tập hợp trước cổng nhà Hill.”
“Đó là một ý kiến hay!”
“…”
“…”
Mọi người đang nói chuyện hăng say đột nhiên dừng lại, vài người còn sững sờ nhìn phía sau Âu Dương Ngoạt.
“Ngoạt, ba em đến!” Một người ngồi bên cạnh Âu Dương Ngoạt nhắc nhở.
“Sao?” Theo lời hắn quay đầu, Âu Dương Ngoạt thấy Âu Dương Thần Tu đang đứng cách cậu hai thước, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu vẫy tay. monganhlau.wordpress.co
m
“Đi qua đó đi, cậu gọi em nhất định là có chuyện!” Hill nói.
Âu Dương Ngoạt đáp một tiếng xong liền xoay người đi đến chỗ Âu Dương Thần Tu.
“Nói chuyện gì mà hăng say như thế?” Âu Dương Thần Tu ở bên kia đợi mãi không thấy Âu Dương Ngoạt qua, dứt khoát bỏ lại đám người kia đi tìm cậu.
“Không có gì.” Dừng một chút, cậu lại hỏi: “Ở đây có xe thể thao không?”
“Có thì có đó nhưng bảo bối hỏi cái này làm gì?” Âu Dương Thần Tu dừng bước, có chút khó hiểu hỏi.
“Buồn chán, tối ta muốn lái xe ra ngoài chơi!”
“Có thể! Nhưng ngươi xác định ngươi có thể lái được? Xe ở đây vị trí lái không giống xe ta mua cho ngươi đâu.” Nhật và Trung Quốc giống nhau, vị trí lái bên trái. Thế nhưng ở Anh vị trí lái lại ở bên phải, tỉ lệ Âu Dương Ngoạt không quen là trên 90%.
“Ừ!” Thử xem sao, không quen thì tính sau.
Làm người thừa kế phân gia Âu Dương Sóc cũng đến Anh, bất quá lại bị những người phân gia khác vây quanh nên không có thời gian đi trêu chọc Âu Dương Ngoạt. Về phần cô em họ Dương Hân đi theo hắn tới đây, sau khi gặp Âu Dương Ngoạt một lát thì bị Âu Dương Diễm gọi đi.
Trong phòng ăn có bốn năm bàn ăn dài, chén đĩa bày biện chỉnh tề trên bàn, khăn ăn màu xanh nhạt được gấp thành một đóa hoa cắm trong ly thủy tinh.
Chờ sau khi mọi người ngồi vào vị trí người hầu liền bưng thức ăn lên. Nhất thời trong phòng ăn, ngoại trừ mùi nước hoa trên người bọn họ còn có mùi thức ăn nồng đậm.
Trên bàn không chỉ có món tây như: Bánh mì nướng, chân giò hun khói, tôm hùm, sò hấp… Còn có các món Trung Quốc như: Cua đại áp, cá muối, vây cá..v.v..cái gì cũng có.
Mọi người cử chỉ dùng cơm rất tao nhã, trong phòng ăn ngoại trừ tiếng dao nĩa leng keng còn có tiếng bọn họ thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện với nhau, không khí bữa ăn khá vui vẻ.
Khi dùng cơm được một nửa Âu Dương Thần Tu liền tuyên bố Âu Dương Ngoạt trở thành người thừa kế Bổn gia. Tin tức này cũng không khiến mọi người quá kinh ngạc, khi nghe tin đồn Âu Dương Thần Tu rất cưng chiều Âu Dương Ngoạt bọn họ liền đoán được kết quả này.
“Sao vậy?” Âu Dương Thần Tu nghiêng đầu nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh, thấy cậu dường như tìm kiếm cái gì đó liền hỏi.
“Không có gì.” Sau khi thu hồi tầm mắt Âu Dương Ngoạt mới trả lời.
Kỳ thật ngay lúc Âu Dương Thần Tu tuyên bố cậu là người thừa kế, Âu Dương Ngoạt liền cảm giác được có một ánh mắt oán độc từ chỗ nào đó hướng về cậu, nhưng khi cậu tìm kiếm thì ánh mắt kia lại biến mất.
“Nhớ đừng ăn hải sản, biết không.” Âu Dương Thần Tu nhắc nhở cậu.
Âu Dương Ngoạt nghiêng đầu liếc hắn một cái. “Ta không ăn!” Dừng một chút lại nói: “Khi nào ngươi lấy xe cho ta?”
“Lát nữa người hầu sẽ lấy cho ngươi, bây giờ ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ăn no bụng là được!” Nói xong, Âu Dương Thần Tu gắp thức ăn bỏ vào chén cậu.
“Ừm!”
Một lát sau, mấy thiếu gia vừa rồi nói về nhà lấy xe lục tục rời nhà ăn. Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt Hill, hắn nháy mắt với Âu Dương Ngoạt rồi đứng dậy rời đi.
Âu Dương Thần Tu là người khôn khéo ra sao, thế nào lại nhìn không ra chút mánh khóe của bọn họ! Còn không đợi Âu Dương Ngoạt mở miệng hắn đã lên tiếng: “Phải đi?” monganhlau.wo
“… Ừ”
“Đi đi, phỏng chừng người hầu cũng đã đem xe ra cổng rồi. Nếu không quen cũng đừng miễn cưỡng, đừng chạy nhanh quá, phải chú ý an toàn, biết chưa?” Thật rõ ràng Âu Dương Thần Tu đã biết cậu muốn lấy xe làm gì.
“Đã biết!” Lên tiếng trả lời xong Âu Dương Ngoạt liền đứng dậy đi ra ngoài.
Những người khác đã về nhà lấy xe, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người chuẩn bị đến nhà Hill mượn xe.
Thấy Âu Dương Ngoạt xuất hiện, Hill đang đợi cậu nói: “Ngoạt, đi thôi! Đến nhà anh lấy xe!”
“Không cần, tôi…” Mâu thuẫn thật lâu, Âu Dương Ngoạt vẫn nói ra xưng hô luôn làm cậu cảm thấy không được tự nhiên. “Tôi lấy xe của cha tôi, hắn có một chiếc xe thể thao.”
“A, vậy sao. Vậy được rồi, bây giờ anh dẫn bọn họ đi lấy xe trước, anh để lại địa chỉ cho em , lát nữa em đến sau. Nhanh lên nha!”
“Được.”
Chờ đám người Hill đi rồi, Âu Dương Ngoạt ngồi lại đại sảnh chốc lát, ăn một ít hoa quả người hầu bưng tới rồi mới chuẩn bị xuất phát. Vừa ra tới cửa, Âu Dương Ngoạt liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe thể thao của Âu Dương Thần Tu.
Đó là một chiếc Rolls‒Royce màu đen, dưới ánh đèn lòe lòe tỏa sáng, đường nét thiết kế hoàn mỹ, tạo mỹ cảm chỉ với cái nhìn đầu tiên.
“Tiểu thiếu gia!” Thấy Âu Dương Ngoạt, người hầu vẫn luôn đứng đợi ở đây cung kính giao cái chìa khóa cho cậu.
Âu Dương Ngoạt tiếp nhận chìa khóa, ấn điều khiển từ xa trên chìa khóa, cửa xe liền tự động mở ra. Âu Dương Ngoạt ngồi vào, khởi động xe, đi về hướng nhà Hill.
Chờ Âu Dương Ngoạt đến nhà Hill, bên ngoài đã đậu mấy chiếc xe thể thao kiểu dáng khác nhau. Chủ xe thì đứng dưới một gốc cây trò chuyện với nhau, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe thể thao Rolls‒Royce màu đen xuất hiện, mọi ánh mắt đều như dừng lại tại giây phút đó.
Xe dừng lại, tắt đèn, thấy người xuống là Âu Dương Ngoạt, một người trong số đó lập tức vọt lại: “Oa! Âu Dương Ngoạt! Đây chính là xe của em?”
“Sao vậy?” Nhìn hắn kích động như vậy, Âu Dương Ngoạt khó hiểu hỏi.
“Xe thể thao Rolls‒Royce là đỉnh cấp nhất a! Nó là tình nhân trong mộng của anh a!” Vuốt thân xe trơn bóng, hắn vừa kích động vừa cảm khái nói.
“… Xe này là của cha tôi!” Âu Dương Ngoạt trầm mặc một lúc mới nói.
“Lão ba em thật tốt, không tiếc cho em lấy đi. Không như lão ba keo kiệt của anh, cho tới giờ còn chưa mua cho anh một chiếc xe tốt chứ đừng nói chi đến việc đồng ý cho anh lấy của ông ấy đi, lần trước anh chỉ làm hỏng một chiếc xe của ông ấy, ông ấy liền muốn truy sát anh!”
“Ha ha ha ha, cậu xứng đáng bị như thế, ai kêu cậu đụng xe ai không đụng đi đụng xe cảnh sát.” Lúc này, một người đi tới cười trêu ghẹo: “Ngoạt, em không biết đâu, tiểu tử thúi này hết chuyện làm hay sao ấy mà đi đụng vào xe cảnh sát, thế là bị bắt về cảnh cục. Hại cha hắn chẳng những tốn tiền thuê luật sư bảo lãnh hắn còn phải bồi thường chi phí sửa chữa cho cảnh sát. Ha ha ha ha.” Nói xong hắn lại không ngừng cười to.
“…Này, rốt cuộc cậu ở phe nào!” Bị vạch trần ‘vết sẹo’, anh chàng lập tức la lên.
“Mọi người chờ lâu đi!” Lúc này, Hill lái xe ra, phía sau hắn cũng đồng thời đi theo ba chiếc xe.
“A a a! Hill, cậu và Ngoạt đúng là hợp nhau nha! Một Rolls‒Royce một Ferrari, quả thật hâm mộ ch.ết mình!” Vị thiếu gia kia đang cùng bằng hữu ‘lý luận’, nghe thấy tiếng Hill liềng quay đầu, đôi mắt mở to dạo một vòng trên xe Hill nói.
“Lát nữa chúng ta đi đâu đua? Chỗ náo nhiệt thì không thể được rồi.” Âu Dương Ngoạt hỏi.
“Đường cao tốc, chúng ta đến đường cao tốc đi. Ở đó đường lớn, nếu có bị cảnh sát đuổi cũng có thể cắt đuôi bọn họ.” Một người nói.
Âu Dương Ngoạt nhìn đồng hồ: “Bây giờ là bảy giờ ba mươi, thời gian vừa đủ! Chúng ta đi thôi!” Nói xong liền mở cửa lên xe.
Trên đường quốc lộ, một loạt xe thể thao kiểu dáng và màu sắc khác nhau xuất hiện, mặc kệ là người đi đường, hay là người đang lái xe trên đường đều nhao nhao nghển cổ nhìn theo.
Hai mươi phút sau, tại cửa khẩu đường cao tốc, bảy tám xe thể thao cao cấp xếp thành một hàng ngang, tiếng động cơ gầm rú đinh tai nhức óc. Hill vươn tay ra ngoài cửa sổ, sau đó ném đồng xu về phía trước, trong nháy mắt đồng xu rơi xuống đất, những chiếc xe lập tức xông lên. Bọn họ bắt đầu chơi trò truy đuổi trên đường cao tốc.
Xe di chuyển với tốc độ rất nhanh, mặt đường phía trước giống như vặn vẹo, mỗi khi thay đổi lộ trình, lốp xe ma xát với mặt đường phát ra từng trận âm thanh chói tai.
Trên đường cũng bắt đầu xuất hiện tiếng còi cảnh sát, xe cảnh sát không ngừng đuổi theo, dùng loa kêu bọn họ dừng xe lại kiểm tra. Mấy thiếu gia sống ở Anh giống như đã quen với chuyện này, chẳng những không dừng xe còn cố ý giảm bớt tốc độ chạy song song với xe cảnh sát, rồi sau đó giơ ngón tay giữa lên khiêu khích.
Bọn họ kiêu ngạo như thế khiến hai người cảnh sát tức giận đến giơ chân, lại đáng tiếc xe cảnh sát là xe bình thường làm sao có thể đuổi theo xe thể thao, rơi vào đường cùng chỉ có thể giương đôi mắt trông mong nhìn chiếc xe thể thao cuối cùng biến mất trước mắt mình.
Âu Dương Ngoạt không quen xe nên luôn là người đi sau cùng.
Đột nhiên ‘ầm’ một tiếng thật lớn, đuôi xe bị mạnh mẽ va chạm, cơ thể Âu Dương Ngoạt theo quán tính nhào về phía trước, trán đập vào tay lái.
Cậu ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, sau xe cậu có một chiếc xe màu xám, không thấy rõ người ngồi trong xe. Tiếp đó lại là một một trận va chạm, Âu Dương Ngoạt rất rõ ràng — người này cố ý.
Cậu nhấn mạnh ga, cậu muốn nhìn phía trước xem có bao nhiêu chiếc xe. Nhân số không sai, phía trước có bảy chiếc, cậu nữa là tám. Vậy chiếc phía sau là ai?
Bên phải đường cao tốc là rừng cây, phía trước không xa là cua quẹo, xem ra chiếc xe phía sau muốn đẩy Âu Dương Ngoạt xuống đó.
Lúc này, chiếc xe màu xám kia hạ kính xe, một cây súng lục có gắn ống giảm thanh vươn ra bắn vào bánh sau xe Âu Dương Ngoạt. Xe mất khống chế lao xuống rừng cây, cùng với âm thanh bén nhọn là toàn bộ bóng tối bao trùm.
Cũng may tốc độ Âu Dương Ngoạt không quá nhanh, coi như là hữu kinh vô hiểm, chờ cậu quau đầu nhìn chiếc xe kia cũng chỉ còn lại ánh đèn.
Nhóm người bên này hồi lâu không thấy Âu Dương Ngoạt đuổi theo, mấy người tới đích trước quyết định quay lại tìm người.
Nhìn chiếc Rolls‒Royce trị giá trăm vạn bị đụng vô cùng thê thảm, người đến tìm sợ hãi than: “Oa! Trời ạ, Ngoạt, em làm gì vậy? Sao xe của em lại biến thành thế này?”
“Không có gì, những người khác đâu?” Âu Dương Ngoạt hỏi.
“Ở phía sau, tới liền bây giờ. Em nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không chỉ nổ lốp xe, đuôi xe còn bị đâm thê thảm như vậy?” mong
“…”
Lúc này mấy người còn lại cũng lần lượt đến, khi bọn họ nhìn thấy xe Âu Dương Ngoạt, người nào cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Oa! Ngoạt, em thảm rồi, cư nhiên đem xe lão ba em biến thành như vậy. Lần này về nhà em không bị lão ba em đánh cũng sẽ bị mắng!” Thiếu niên lần trước đụng xe cảnh sát nói.
“Ngoạt, có chuyện gì vậy? Sao xe lại biến thành như vậy?” Hill hỏi.
“Rõ ràng là bị tông, nhưng sao không thấy người tông? Chẳng lẽ chạy?”
“Ừ, gần như vậy.” Âu Dương Ngoạt trả lời có lệ.
“Bây giờ không phải là lúc nói mấy cái này, Hill, cậu gọi điện thoại báo tin cho Bổn gia đi, mình sẽ gọi người đến kéo xe về.”
“Được! Mình đi gọi điện thoại.” Hill nói xong liền đi về phía xe của mình.