Chương 85

An Húc Nhiên lái xe đến đợi dưới bệnh viện, Âu Dương Thần Tu đẩy xe lăn con trai đi thang máy xuống lầu.


Hôm trước Âu Dương Thần Tu cho người gọi điện thoại đặc xá, tối hôm sau An Húc Nhiên đã đến Nhật Bản. Khác với khi về Anh, khi quay lại có thể nói là hoàn toàn thay đổi. An Húc Nhiên mặt mũi bầm dập, trên người đầy vết thương và vết bầm tím. Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi mà đã biến thành như vậy, nếu không nhờ Âu Dương Ngoạt phỏng chừng cuộc đời hắn sẽ kết thúc trong căn cứ huấn luyện Bổn gia.


Dưới lầu đậu sẵn hai chiếc xe, vệ sĩ đi phía sau Âu Dương Thần Tu lập tức chạy lên mở cửa chiếc xe phía trước, Âu Dương Thần Tu bế Âu Dương Ngoạt lên xe.
Vệ sĩ thu xe lăn bỏ vào cốp xe, thấy xe Âu Dương Thần Tu sắp chạy đi, bọn họ cũng nhanh chóng lên xe chạy theo.


Người hầu trong biệt thự trước kia đều là do Âu Dương Sóc phái đến. Nhưng bây giờ, Âu Dương Thần Tu đã đổi toàn bộ thành người Bổn gia. Bất quá để phòng ngừa phức tạp, Âu Dương Thần Tu không muốn có quá nhiều người biết chuyện Âu Dương Ngoạt, cho dù là người Bổn gia. Bởi vậy, hiện giờ trong biệt thự cũng không có nhiều người hầu.


Bế Âu Dương Ngoạt xuống xe, vệ sĩ đã đem xe lăn đặt sẵn trước mặt Âu Dương Thần Tu. Hắn để cậu ngồi lên xe rồi đẩy vào nhà.


Về đến nhà Âu Dương Ngoạt ngược lại rất ngoan, tuyệt không ầm ĩ, chỉ là đôi mắt mở to, không lúc nào không nhìn Âu Dương Thần Tu, nếu hắn rời khỏi phạm vi tầm mắt Âu Dương Ngoạt liền trượt xe lăn đuổi theo.


available on google playdownload on app store


Bữa cơm trưa đầu tiên sau khi về nhà, Âu Dương Ngoạt phá lệ không ồn ào bắt Âu Dương Thần Tu đút, cậu yên lặng ngồi bên cạnh baba ăn cơm.


Âu Dương Thần Tu luôn tỉ mỉ quan sát Âu Dương Ngoạt, biểu hiện hôm nay của cậu làm hắn lấy làm kỳ lạ. Hắn phát hiện khi có người xa lạ Âu Dương Ngoạt tuyệt không bộc lộ ra bản tính trẻ con. Trừ bỏ Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Bạc Tang, An Húc Nhiên, Âu Dương Sóc, Hà Tề, những người khác căn bản nhìn không ra Âu Dương Ngoạt hiện tại và Âu Dương Ngoạt trước kia có gì khác nhau.


Đồng dạng mặt không đổi sắc, đồng dạng trầm mặc ít lời, Âu Dương Thần Tu gần như có ảo giác, chẳng lẽ bảo bối thật sự khôi phục? Bất quá khi một mình ở chung với con trai, ảo tưởng của hắn một lần nữa tan biến. Một tiếng lại một tiếng baba, khi thì làm nũng, khi thì trong mắt lóe lên gian trá, thấy cậu như vậy Âu Dương Thần Tu lại bắt đầu đau đầu.


Dùng cơm xong cũng nên xử lý chính sự, hôm nay Âu Dương Thần Tu muốn xử lý người hầu bị bắt một tháng trước.
Dưới biệt thự có một tầng hầm chứa đồ, người hầu hành động khả nghi kia bị nhốt ở đó.


“Gọi người mở cửa tầng hầm, ta muốn đến xem người kia!” Âu Dương Thần Tu nói với An Húc Nhiên phía sau.
An Húc Nhiên gật gật đầu rồi lập tức xoay người rời đi.
Ngay lúc Âu Dương Thần Tu nhấc chân chuẩn bị đi tầng hầm thì cảm thấy áo bị giữ chặt.
Lắc đầu. “Không muốn!” Ngữ khí kiên quyết


“…” Một tháng ở bệnh viện Âu Dương Thần Tu đã lĩnh giáo qua bản tính bướng bỉnh của cậu, cho dù hắn phản đối nhưng đến cuối cùng người thảm bại vẫn là hắn, thôi, cứ thỏa hiệp cho xong việc. Đấu tranh với loại không biết sợ này không bằng để cậu muốn thế nào được thế đó đi.


“Ngươi thật sự muốn đi? Nếu lát nữa có bị dọa cũng không cho phép khóc!” Dẫn ngươi đi cũng được, nhưng chúng ta phải bàn điều kiện trước.
“Dạ!”


Trong ‘lịch sử’ của Âu Dương Ngoạt không có gì có thể dọa cậu khóc. Trong tiềm thức của cậu, Âu Dương Thần Tu là người thân thiết nhất, cho nên hắn tức giận Âu Dương Ngoạt sẽ sợ, nhưng những người khác thì không. Tuy tâm trí Âu Dương Ngoạt bây giờ giống như trẻ con, ký ức khi còn bé có chút hỗn loạn nhưng bản tính của cậu vẫn không có gì thay đổi. Sau khi hai cha con nói điều kiện xong Âu Dương Thần Tu liền mang theo cậu xuống tầng hầm.


Tầng hầm không u ám như trong tưởng tượng, bên trong sáng ngời giống như ban ngày.
Tầng hầm này Âu Dương Thần Tu chưa từng dùng qua, Âu Dương Ngoạt thì căn bản không cần dùng đến, cho nên ở đây cái gì cũng không có, nếu có cũng chỉ có một người hầu nữ bị giam bên trong.


Bởi vì Âu Dương Thần Tu không nói gì xử lý thế nào, nên hầu nữ kia hiện tại mà nói hoàn hảo không chút tổn hao, bất quá lát nữa có còn như vậy hay không thì khó nói.


Hầu nữ biểu tình rất thản nhiên khi thấy Âu Dương Thần Tu đến, bất quá khi tầm mắt hạ xuống Âu Dương Ngoạt ngồi trên xe lăn thì rõ ràng xuất hiện một tia khiếp sợ. Nhưng ả che dấu rất khá, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục bình thường. Đáng tiếc ả đã đánh giá thấp Âu Dương Thần Tu, những biểu cảm của ả vừa rồi Âu Dương Thần Tu đều thu hết vào trong mắt.


“Có tr.a ra thân phận cô ta không?” Âu Dương Thần Tu hỏi An Húc Nhiên.
“Cô ta không có bất cứ thân phận gì, kể cả vân tay cũng không có.” An Húc Nhiên trả lời.
“Ý ngươi là cô ta giống như ‘Mộ’ của Bổn gia.” Đây là câu khẳng định.


Mộ phục trách tình báo cho nên bọn họ có rất nhiều thân phận, nhưng lại hoàn toàn không có thân phận thật sự, bởi vì bọn họ là người không tồn tại. Ai cũng biết vân tay mỗi người đều là độc nhất vô nhị, và người không tồn tại thì làm sao có vân tay? Khi trở thành ‘Mộ’, Bổn gia sẽ dùng dụng cụ đặc biệt xóa dấu vân tay của bọn họ…


Âu Dương Thần Tu đánh giá hầu nữ trong chốc lát rồi nói. “Vừa rồi khi thấy Ngoạt nhi ngươi có vẻ rất khiếp sợ, ta có thể cho rằng chuyện lần này có liên quan đến ngươi không?” Trong thời gian Âu Dương Ngoạt hôn mê, Âu Dương Thần Tu thông báo ra bên ngoài là tình trạng Âu Dương Ngoạt rất nguy kịch, như vậy sẽ có tác dụng bảo hộ.


Hầu nữ này cảm thấy khiếp sợ cũng đúng, bọn họ luôn nhận định Âu Dương Ngoạt sắp ch.ết. Nhưng sở dĩ Âu Dương Thần Tu nhận định người hầu nữ này có liên quan đến chuyện này là vì thân phận cô ta.


“Đúng thì thế nào?” Ở đây mấy tháng, cô xem như biết rõ năng lực Âu Dương Thần Tu cho nên cũng không có ý định giấu diếm.


Tin tức này cũng không khiến người ta ngoài ý muốn, Âu Dương Thần Tu vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Hắn không nổi giận, không xúc động, chỉ lẳng lặng nhìn hầu nữ sau đó ngữ khí không chút phập phồng nói. “Ngươi nói chuyện rất dứt khoát, bất quá ta không cho rằng một mình ngươi có thể hoàn thành chuyện này, nói đi, còn có ai giúp ngươi?” Âu Dương Thần Tu hiểu quá rõ loại người này, bọn họ sẽ không bán đứng chủ nhân của mình. Âu Dương Thần Tu cũng không định phí nước bọt, bây giờ hắn chỉ muốn bắt một số tôm cua tham dự chuyện này.


Về phần người sau màn kia…cuối cùng cũng sẽ hiện thân thôi.
“Xem ra ngươi biết không ít chuyện Bổn gia! Bất quá ngươi nên biết, ta có hơn một ngàn biện pháp để ngươi mở miệng. Chỉ cần cần thiết, cho dù có là phụ nữ ta cũng sẽ không nương tay.”
Hầu nữ nhún nhún vai. “Ta mỏi mắt mong chờ.”


Âu Dương Thần Tu biểu tình trở nên lạnh lùng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hầu nữ, sau đó ra lệnh thủ hạ. “Tháo xương bánh chè của ả ra, ta muốn ả vĩnh viễn ngồi một chỗ, có muốn trốn cũng trốn không được.” Như vậy hắn mới có thể an tâm chơi đùa.


Đừng xem thường người bên cạnh Âu Dương Thần Tu, bọn họ đều được huấn luyện làm sát thủ, nhưng vì yêu cầu Bổn gia quá nghiêm khắc nên bọn họ không thể gia nhập vào ‘Ám’. Bọn họ xem như nửa sát thủ, biết rõ cấu tạo cơ thể con người, cho nên tháo xương bánh chè là chuyện quá dễ dàng. Bọn họ không phải người bình thường, nên dù có ra tay tàn nhẫn với một phụ nữ cũng không có gì đáng nói.


Trong tầng hầm, trừ bỏ người bây giờ còn nhiều thêm một chiếc xe đẩy màu bạc. Không biết thủ hạ Âu Dương Thần Tu từ đâu tìm tới, trên xe tất cả đều là dụng cụ giải phẫu.
Đầu gối hầu nữ trong nháy mắt bị dao giải phẫu vẽ hai đường, toàn bộ tầng hầm lập tức vang lên tiếng thét chói tai.


Âu Dương Thần Tu nhìn con trai bên cạnh, Âu Dương Ngoạt lúc này tựa như xem TV, vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt trong suốt không chút dao động.


Máu từ hai đầu gối hầu nữ không ngừng phun ra, kèm theo đó là tiếng thét thảm thiết như muốn xé màng tai. Âu Dương Ngoạt vẫn bình chân như vại ăn bánh ngọt còn đang dang dở của mình.


Xương bánh chè bị người dùng dao gọt giống như gọt gỗ, đau đớn một lần lại một lần truyền khắp toàn thân. Hầu nữ đau đến toàn thân phát run, ả thật sự muốn cứ như vậy ngất đi. Tiếng kêu thảm thiết phá tan yết hầu, tay bấu chặt vào ghế, móng tay gãy đoạn, máu chảy ra…


Nhìn trong chốc lát Âu Dương Thần Tu mới mở miệng. “Nói đi? Còn có ai tham dự? Chuyện này đối với ngươi mà nói đâu phải cơ mật gì. Ta cũng không hỏi người sau màn sai khiến ngươi, ta chỉ hỏi chuyện này còn có ai tham dự. Chỉ cần ngươi nói ra ta sẽ cho người tiêm thuốc tê, như vậy ngươi có thể giảm bớt thống khổ.” Đương nhiên không thể không tr.a tấn, cô phải bị tr.a tấn đến tàn phế Âu Dương Thần Tu mới bỏ qua.


“Đây mới là bản chất thật của ngươi!” Bị Âu Dương Thần Tu ngày thường ôn nhu đánh lừa, bây giờ cô mới nhìn rõ người đàn ông này, là một người đàn ông vô cùng tàn nhẫn!


Âu Dương Thần Tu nở nụ cười, bất quá nụ cười làm cho người ta không ấm nổi. Hắn nhún nhún vai. “Những lời này ta đã nghe đến ngán, những người gặp cảnh ngộ như ngươi đều nói ta như vậy.”


Sắc mặt vì đau đớn mà tái nhợt, mồ hôi tiết ra thấm ướt quần áo, tóc trên trán cũng ướt đẫm. Hầu nữ yếu ớt nói. “Vậy…ngươi quả thật…nghiệp chướng nặng nề.”


“Đứng chỗ cao không tránh được tội nghiệt sâu!” Âu Dương Thần Tu nói xong xoay xe lăn Âu Dương Ngoạt lại đối diện với mình, hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng lau bơ dính trên miệng Âu Dương Ngoạt. “Không phải cũng cùng một dạng với người sai khiến ngươi sao!”


Hắn chỉ tàn nhẫn với người tổn thương con hắn, nếu so với người sau lưng sai khiến cô ta, Âu Dương Thần Tu còn cao thượng hơn nhiều.
“Ta hỏi lại một lần nữa, chuyện này rốt cuộc có ai tham dự?” Những lời này rất ôn hòa, bởi vì Âu Dương Thần Tu đang nhìn mặt Âu Dương Ngoạt.


“Không phải ngươi đã biết câu trả lời rồi sao?” Hầu nữ không chút do dự trả lời.
Âu Dương Thần Tu không để ý đến lời của cô, hắn sủng nịch hỏi Âu Dương Ngoạt. “Đi lên được không? Ta gọi người chuẩn bị bánh ngọt mà ngươi thích nhất.”


“Baba thì sao?” Bánh ngọt tuy hấp dẫn nhưng điều kiện tiên quyết là Âu Dương Thần Tu phải theo cậu đi lên.
“Ta còn muốn ở đây nói chuyện với cô ta, ngươi theo An Húc Nhiên đi lên được không?” Cái gọi là nói chuyện cũng không hẳn là dùng miệng nói.


“Con cũng muốn ở đây!” Bánh ngọt và baba, cậu lựa chọn cái sau.


Nếu bảo bối yêu cầu ở lại thì hắn cũng không cũng không nói gì nữa, hắn quay sang nhìn hầu nữ kia ra lệnh. “Đem răng của cô ta từng cái từng cái nhổ xuống cho ta, nhổ đến khi nào cô ta chịu nói mới thôi! A, đúng rồi, cẩn thận đừng làm lưỡi cô ta bị thương, cô ta còn phải dùng nó để nói chuyện đấy!”


Lúc này, một người đàn ông đứng bên cạnh lấy kìm sắt trên xe đẩy, từng bước từng bước đi về phìa hầu nữ.
“A —!!” Tiếng kìm sắt nhổ răng và tiếng rên rỉ thảm thiết của phụ nữ vang lên không dứt bên tai.
Mùi máu tanh tràn ngập trong tầng hầm khép kín.


Tiếng lách cách vang lên, cái răng thứ ba đã nằm trên khai.


“Với sự thông minh của ngươi, kỳ thật ngươi đã sớm hoài nghi rồi đúng không?” Thanh âm suy yếu của hầu nữ vang lên trong tầng hầm trống trải. Tuy rằng thanh âm của cô rất nhỏ rất mỏng manh, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này lại truyền vào tai mọi người không sót một chữ.


“Vậy thì sao?” Tuy hắn có hoài nghi một số người, nhưng hắn muốn nghe chính miệng cô nói.


“Vậy ngươi còn muốn biết cái gì ở ta? Bất quá nếu ngươi muốn ta nói vậy thì ta sẽ nói! An Húc Nhiên bên cạnh ngươi chính là người tham dự! Nếu không tại sao ta ở đây lâu như vậy mà hắn không phát hiện?! Còn có…”






Truyện liên quan