Chương 88
Chủ trạch Bổn gia
Âu Dương Bạc Tang ngồi trong thư phòng, trên bàn là một túi văn kiện màu vàng đã mở ra. Ông cầm xấp tài liệu lên xem, càng xem càng cảm thấy không dám tin, đôi mắt xanh thẫm mở to, vẻ mặt thì lại càng đáng sợ. Ông hoàn toàn không phát hiện mình bị tức đến hai tay không ngừng run rẩy, xấp giấy trong tay cũng không ngừng phát ra tiếng ‘xoạch xoạch’.
Trong lòng ông tức giận, trong mắt liên tục lóe ra lửa. Âu Dương Bạc Tang cuối cùng cũng xem xong tài liệu kia, ngay sau đó ông giận không kềm được nâng tay đập lên bàn, ‘rầm’ một tiếng thật lớn, tất vật dụng trên bàn theo chấn động nhảy lên.
“Quản gia! Quản gia!” Âu Dương Bạc Tang lần đầu tiên bị tức đến không thể khống chế cảm xúc như vậy, ông giống như bệnh tâm thần ở trong thư phòng kêu to.
Quản gia dưới lầu nghe ông gọi ầm ĩ, tưởng ông bị gì, vội vội vàng vàng chạy lên lầu, ngay cả lễ nghi bình thường cũng bỏ luôn, cửa không gõ đã chạy vào thư phòng. “Lão…lão gia! Ngài sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi lập tức gọi người sang Nhật mang Âu Dương Ngoạt về đây cho ta!”
“Lão gia, thiếu gia…”
“Ngươi đừng nhắc tới nó trước mặt ta! Ta bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!” Âu Dương Bạc Tang bắt đầu rống lên.
“Vâng vâng vâng, ta đi, ta đi, ngài đừng tức giận không tốt cho thân thể!”
Khi quản gia sắp ra khỏi phòng, thanh âm Âu Dương Bạc Tang từ phía sau truyền đến. “Từ từ! Ngươi nói với bọn họ, chuyện này nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để cho Tu biết!”
“…” Tuy không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng quản gia vẫn gật đầu đồng ý. “Vâng, ta đã biết, ta sẽ căn dặn bọn họ.”
Nhìn quản gia rời đi, Âu Dương Bạc Tang lại ngồi xuống ghế, không ngừng thở dốc, ngực cũng phập phồng bất định.
Theo phân phó Âu Dương Bạc Tang, vì để không kinh động đến người khác, người Bổn gia sử dụng máy bay tư nhân đến Nhật Bản.
Mười ba tiếng sau
Sau khi đến Nhật Bản, bọn họ cũng không mất bao nhiêu công sức liền tìm được chỗ Âu Dương Ngoạt. Sở dĩ bọn họ có thể tìm được Âu Dương Ngoạt nhanh như vậy là vì trên văn kiện có ghi lại nơi Âu Dương Ngoạt bị giam. Đó cũng là lý do bọn họ không kinh động đến Âu Dương Thần Tu.
Bọn họ nhanh chóng thu thập mấy tên trông coi trước nhà, khi người Bổn gia phá cửa xông vào thì thấy Âu Dương Ngoạt đang hăng say chơi đùa một thanh niên đã người không ra người quỷ không ra quỷ. “Tiểu thiếu gia, chúng ta đến đón ngài!”
“Baba cháu…” Kêu Âu Dương Thần Tu là baba suốt mấy tháng, bây giờ đã quen nên Âu Dương Ngoạt gọi rất tự nhiên. “Baba cháu đâu? Sao không thấy?” Trước kia đều là Âu Dương Thần Tu tìm được cậu đầu tiên.
“Tiểu thiếu gia, là ông nội ngài bảo chúng ta đến đón ngài!” Một người đứng ra cung kính nói với Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Bạc Tang phái tới? Âu Dương Ngoạt lúc này mới rời khỏi người Hạ Vũ. “Tại sao? Các người muốn đưa cháu đi đâu?”
“Theo căn dặn của ông nội ngài, chúng ta nhất định phải đưa ngài về Anh.”
“Vậy baba cháu đâu? Ba biết không?” Âu Dương Ngoạt nhanh như chớp đánh giá bọn họ một phen.
Mấy người Bổn gia lắc đầu, bọn họ chỉ biết đây là chỉ thị cấp trên, còn những chuyện bên trong bọn họ không biết.
Âu Dương Bạc Tang sai người tới đón cậu như vậy khẳng định Bổn gia đã xảy ra chuyện gì đó. Âu Dương Ngoạt suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, khi nào thì đi?”
“Ngay tối nay!”
“Ừ!” Tuy thời gian gấp gáp nhưng Âu Dương Ngoạt không nói gì thêm.
Đầu đau như muốn nứt ra, Âu Dương Ngoạt lên máy bay không bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ, chờ cậu tỉnh lại thì đã đến sân bay Anh.
Lần này Âu Dương Bạc Tang không sai người khác mà tự mình đi đón Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Bạc Tang biết Âu Dương Ngoạt bởi vì tai nạn mà tâm trí có vấn đề, bất quá ông không biết cậu đã khôi phục.
Kỳ thật ở phương diện nào đó mà nói Âu Dương Ngoạt cũng không còn là Âu Dương Ngoạt trước kia, ít nhất tính tình cậu đã hoạt bát hơn so với ngày trước. Cứ nhìn cậu thần sắc tự nhiên giả ngốc trước mặt Âu Dương Bạc Tang thì biết.
Thật ra chuyện lần này đã đánh thức khát vọng trong lòng Âu Dương Ngoạt. Tất cả hành động và lời nói trong đoạn thời gian tâm trí thoái hóa kia đều là khát vọng khi còn bé của cậu. Cậu không có tuổi thơ chân chính, khi ba tuổi đã được tổ chức sát thủ nhận nuôi. Bắt đầu từ đó, mỗi ngày trừ bỏ huấn luyện tróc da tróc thịt ra thì chính là liên tục giết người.
Kỳ thật ước mơ của cậu rất đơn giản, một gia đình! Ở đó có người yêu thương sủng ái cậu…
x x x x x x x
Bầu trời đêm tối đen phủ một tầng ánh trăng ảm đạm, loáng thoáng có thể nhìn thấy thưa thớt vài ngôi sao. Bên ngoài biệt thự, đám côn trùng không ngừng rỉ rã. Biệt thự không bật đèn, một mảnh tối đen, bên trong yên tĩnh một cách đáng sợ.
Âu Dương Thần Tu đã phái người tìm mấy ngày nhưng vẫn không tìm được Âu Dương Ngoạt. Cậu giống như biến mất, cho dù Âu Dương Thần Tu dùng biện pháp gì cũng không tr.a được tin tức cậu.
Tất cả người hầu hôm nay đều bị Âu Dương Thần Tu đuổi, trong biệt thự lúc này chỉ còn lại một mình hắn. Hắn đơn độc nằm trong phòng Âu Dương Ngoạt, nương theo ánh trăng mờ ảo có thể thấy một ít bài trí trong phòng.
Âu Dương Thần Tu nằm trên giường bảo bối đã từng ngủ qua, gối đầu ẩn ẩn truyền đến mùi hương Âu Dương Ngoạt. Gạt tàn trên đầu giường đã tràn đầy tàn thuốc, dưới sàn nhà là vỏ chai rượu rỗng.
Mấy ngày nay Âu Dương Thần Tu không hề nghỉ ngơi, đối mắt hiện giờ có chút sung huyết, đỏ đỏ tựa như mắt dã thú đang tức giận. mon
Bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, trễ như thế này không biết ai tới, ngay sau đó là tiếng giày cao gót vang lên dưới lầu.
Cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, mùi rượu nồng nặc lập tức xông vào mũi, người nọ nương ánh trăng lần mò đi vào.
Âu Dương Thần Tu say, tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn nhìn không rõ tướng mạo người tới, nhưng gương mặt người nọ dần dần biến thành gương mặt xinh đẹp Âu Dương Ngoạt. “Bảo bối, là ngươi phải không?” Hắn không xác định gọi.
Người nọ không trả lời, chỉ giúp Âu Dương Thần Tu cởi quần áo đã nhăn nheo trên người.
Âu Dương Thần Tu giữ chặt đôi tay kia, dùng sức kéo về phía mình, bởi vì trọng tâm không ổn định, người nọ ngã nhào lên ngực Âu Dương Thần Tu.
Âu Dương Thần Tu ôm chặt người nọ, thanh âm khàn khàn nói. “Bảo bối, ngươi đi đâu vậy? Tại sao không về nhà? Ta rất nhớ ngươi!”
Người nọ vẫn thờ ơ như trước, không mở miệng cũng không động, chỉ lẳng lặng nghe lời nói ôn nhu của Âu Dương Thần Tu. Bất quá đối mắt trong bóng tối lại lóe ra ghen tị!
“Bảo bối, sao ngươi không nói chuyện?”
“Anh muốn em nói gì?” Người nọ rốt cục mở miệng, thanh âm rất trầm, khiến Âu Dương Thần Tu thần trí mơ hồ không phát hiện người nọ không phải Âu Dương Ngoạt.
“Nói cho ta biết, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Tại sao ta tìm không được? Đám đần độn kia báo cáo cho ta toàn là giả! Ta nên đưa bọn họ đến đảo hoang để bọn họ ch.ết đói, hay đưa bọn họ đến Amazon, làm thức ăn cho rắn, cho cá sấu!” Trên thực tế hắn quả thật đang chuẩn bị làm vậy!
“…”
“Bảo bối, ngươi nhớ ta không?” Ổn định phẫn nộ trong lòng, Âu Dương Thần Tu ôn nhu hỏi.
“…Nhớ chứ.”
“Ta cũng nhớ ngươi, bảo bối, ta nhớ ngươi…” Âu Dương Thần Tu nói xong trở mình một cái, người vừa rồi còn nằm trên ngực hắn lập tức bị đặt dưới thân…
* * * * * *
Ánh trăng dần dần nhạt đi, chân trời phía đông bắt đầu sáng lên…
Cửa sổ trong phòng rộng mở như trước, ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm căn phòng trở nên sáng ngời.
Xua đuổi mệt mỏi toàn thân, chống đỡ mí mắt nặng nề, Âu Dương Thần Tu dần dần tỉnh lại. Tầm mắt lướt qua căn phòng, hóa ra đêm qua hắn ngủ trong phòng bảo bối, còn mơ một giấc mơ đẹp nữa. Âu Dương Thần Tu ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, mùi vị sau khi say rượu chẳng hay ho gì. Đầu hắn đau như muốn nứt ra, cúi đầu lại phát hiện toàn thân trần trụi, nhìn qua bên cạnh thì thấy một phụ nữ trần như nhộng đang ngủ.
Âu Dương Thần Tu nhặt quần áo tán loạn dười sàn, nhanh chóng mặc vào sau đó đầu cũng không quay lại chạy vào phòng tắm. Khi cửa phòng tắm đóng lại, người vốn ngủ trên giường mở mắt.
Xoay cái van màu bạc, vòi hoa sen lập tức phun nước xuống đỉnh đầu Âu Dương Thần Tu, hắn cần nước lạnh kích thích để tỉnh táo.
Cố gắng nhớ lại hình ảnh đứt quãng trong đầu. Hóa ra đêm qua hắn nhìn lầm người nọ thành bảo bối. “Shit”
Âu Dương Thần Tu không phải chưa từng có tình một đêm, tình huống bình thường, sau khi tỉnh táo hắn sẽ để lại một ít tiền rồi phất tay rời đi.
Nhưng bây giờ khác ngày xưa, đã lâu lắm rồi Âu Dương Thần Tu không ra ngoài loạn* cùng phụ nữ. Hắn cũng đã đuổi hết tất cả tình nhân bên cạnh, hắn kiểm điểm sinh hoạt cá nhân bản thân, sau đó không còn đến quán bar hay câu lạc bộ nào nữa. (*: quan hệ nam nữ bất chính)
Âu Dương Thần Tu thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, đối tượng sau tình một đêm có như thế nào hắn tuyệt không để ý. Hiện giờ hắn rất phiền lòng, tuy đó không phải chủ ý của hắn, nhưng trong tim hắn lại tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Thay đổi quần áo chỉnh tề, Âu Dương Thần Tu xuống lầu pha cho mình một ly cafe. Bây giờ vẫn còn rất sớm, chiếu theo căn dặn Âu Dương Thần Tu ngày hôm qua, người hầu còn khoảng hai ba tiếng nữa mới đến dọn dẹp.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, tuy vừa rồi không nhìn thấy mặt người nọ, nhưng không có mấy người có thể đến nơi này, phụ nữ lại càng ít, cho nên hắn đã đoán được cô là ai.
“Hôm qua cô đến đây với Âu Dương Sóc?” Âu Dương Thần Tu không quay đầu lại, hắn chỉ nhìn tách cafe hỏi.
“Không! Hôm qua em đến một mình.”
“Hơn nửa đêm cô đến đây làm gì? Còn leo lên giường tôi?” Đừng trách Âu Dương Thần Tu nói chuyện đả thương người, tìm không được Âu Dương Ngoạt tâm tình của hắn đã rất tệ, bây giờ lại thêm chuyện này, khiến hắn càng thêm buồn bực.
Người như Âu Dương Thần Tu, nếu ngươi bảo trì quan hệ với hắn, hắn sẽ rất lễ độ với ngươi. Nhưng chỉ cần nảy sinh quan hệ với hắn, vậy tất cả liền khác. Nếu phụ nữa đủ thông minh, hiểu thế nào là dừng lại đúng lúc, Âu Dương Thần Tu có thể theo họ chơi trò ân ái. Nhưng nếu là kẻ ngu ngốc, lại tự cho là đúng thì kết quả chỉ có một.
“Không phải, em nghe nói tâm tình anh không tốt nhốt mình trong nhà, cho nên em muốn đến xem.” Thanh âm người nọ có chút nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Đêm qua còn dịu dàng, sáng nay lại thay đổi. Mộng cuối cùng vẫn là mộng, cho dù có đẹp đến đâu thì khi tỉnh lại cũng sẽ tan thành mây khói. Ngữ khí và thái độ Âu Dương Thần Tu hôm nay so với hôm qua tựa như thay đổi thành một người khác. Khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, đôi mắt lạnh lùng, lời nói tàn nhẫn. Giống như ma quỷ cắm móng vuốt sắc bén vào ngực cô, đem quả tim còn đang đập xé nát.
“…” Nước mắt tràn mi, để lại dấu vết trên mặt rồi sau đó nhỏ xuống váy. Thấy cô khóc Âu Dương Thần Tu cũng không lộ ra nửa điểm ôn nhu, hắn vẫn lạnh lùng ngồi đối diện như thế.