Chương 28: 28: Tôi Không Phải Đồng Tính

Lý Nguyệt Trì im lặng vài giây rồi hỏi: "Cho hay là cho mượn?"
"Cho mượn."
"Tiền lời bao nhiêu?"
"Không lấy lời."
"Vì sao?"
Vì sao à? Đường Hành thầm nghĩ, nói ra có khi lại làm anh sợ.
"Vì tôi có tiền," Đường Hành nói giọng thật nhẹ, "Chỉ có tám vạn, không nhiều mà."


"Với tôi thì nó rất nhiều, như vậy không hay lắm đâu," Lý Nguyệt Trì nói, đứng lên, "Không còn sớm nữa, về thôi."
"......!Anh không cần?" Đường Hành có hơi không tin được.
"Tôi nói rồi, không hay."
"Có cái gì mà không hay?"
"Quan hệ giữa chúng ta là gì?"


Đường Hành lập tức nghẹn họng không trả lời được.
Đúng ra thì cậu và Lý Nguyệt Trì chưa thể coi là bạn bè của nhau được, nhưng ít nhất thì cũng học cùng khoa Xã hội, miễn cưỡng thì cũng được xem là......


"Cậu thấy đó, cậu cũng chẳng phải là đàn em của tôi," Lý Nguyệt Trì kiên nhẫn nói, "Tôi không thể cầm tiền của cậu được."
Đúng vậy, đàn anh hay đàn em cũng chả phải, và chính miệng Đường Hành cũng từng phủ nhận.
Đường Hành khẽ cắn môi: "Anh là học trưởng của tôi mà."


"Học trưởng?" Lý Nguyệt Trì lại cười một tiếng, giống như nghe được một từ thật mới lạ, "Chưa nghe cậu gọi như vậy bao giờ."
Hai má Đường Hành nóng lên, yết hầu giật giật, không mở miệng được.
Cậu coi như đã thấm câu vác đá nện chân mình.


Thật ra đó chỉ là một cách xưng hô bình thường mà thôi, vậy mà sao lúc này lại khó mở miệng như vậy? Cậu từng nghe người khác gọi mình là "Học trưởng" và không cảm thấy có vấn đề gì —— phương chi cậu còn là hát chính của một ban nhạc, đứng trước ánh mắt của hàng trăm người cất tiếng hát của mình, thế mà lúc này, dù đêm đã đen, trước mặt chỉ có mỗi Lý Nguyệt Trì, cậu lại không mở miệng được.


available on google playdownload on app store


Lý Nguyệt Trì chỉ coi như một trò đùa, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Đường Hành đứng lên, nhưng không nhúc nhích.
Vài giây sau, từ cổ họng cậu phát ra hai chữ "Học trưởng."
Lý Nguyệt Trì khoanh tay lại, cười như không cười: "Học đệ, cậu muốn cho tôi mượn tiền đến thế à?"


"Tôi có tiền," Đường Hành không nhìn anh mà nhìn xuống đất, nhìn chằm chằm vào chiếc bóng mơ ảo của anh, "Rảnh rỗi dư tiền làm từ thiện, được chưa?"
"Ừm."
"Anh có muốn không?"
"Không."
"Anh ——"


"Tôi có cách để kiếm tiền, gia đình cô ấy cũng đang lo liệu," Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Cho nên thật sự không cần, nhưng vẫn cảm ơn cậu."
Lại nữa.
Vì sao anh luôn từ chối cậu, lần nào cũng vậy, đều nói lời từ chối.


"Chờ các anh gom đủ tiền —— anh cảm thấy anh có thể đợi được tới lúc đó sao?" Đường Hành cả giận nói, "Hôm nay, nếu không phải có tôi và Tưởng Á thì anh vẫn còn đứng ở đây chắc? Đừng nói anh không biết bọn đó mang theo dao, cho dù chúng không có ý giết anh nhưng vẫn có thể chém vài nhát vào tay hay chân anh mà —— anh còn đứng đây được không? Anh còn có thể đi làm kiếm tiền à?"


"Thật ra tôi ——"


"Tôi cho anh mượn chứ chẳng cho không, đã vậy, cứ hai ba ngày lại bị chặn đường đánh như vậy, anh nghĩ sẽ không ảnh hưởng tới đề án của nhóm chúng ta sao?" Đường Hành càng nói càng nhanh, "Anh cứ coi như tôi dùng tiền để tránh tai bay vại gió đi, được không? Tôi sắp xuất ngoại rồi, tôi còn phải liệt kê đề án này vào hồ sơ du học của tôi nên không muốn có chuyện gì xảy ra."


Nói xong một hơi, tim Đường Hành đập hơi nhanh.
Cậu biết mình nói dối, nhưng nếu không nói dối thì có thể làm gì khác đây? Chẳng lẽ đi năn nỉ Lý Nguyệt Trì cầm tiền của cậu đi? Nếu vậy thì thật ngớ ngẩn.


Hơn nữa, với tính cách của Lý Nguyệt Trì thì dù có xuống nước năn nỉ cũng vô ích.
Xa xa, con tàu chở hàng vang lên một hồi còi dài, hình như còn có tiếng rầm rầm vọng đến, một đoàn tàu lửa đi qua cầu trên sông Dương Tử.


Đường Hành cảm thấy trái tim mình hệt như con tàu chở hàng và chiếc xe lửa kia, dùng một tốc độ nhất định hướng về phía người đang đứng lặng thinh trước mặt.
Sao anh không nói gì cả, bực tức, sợ hãi hay là đang nghiêm túc suy nghĩ có nên nhận tiền của cậu?


Gió trên sông nhẹ nhàng lướt qua bàn tay đầy mồ hôi của Đường Hành, ra mồi hôi lúc nào cậu cũng không rõ nữa.
Sau một lúc lâu, Lý Nguyệt Trì nói: "Đường Hành......!Tôi thích con gái." Giọng rất nhẹ.
Đường Hành hơi sửng sốt: "Thích gì cơ?"


"Thích con gái," Lý Nguyệt Trì có chút ngập ngừng, giống như cảm thấy có lỗi với cậu, "Tôi không phải đồng tính."
Đường Hành suýt nữa buột miệng thốt lên: Trùng hợp thế, tôi cũng vậy!
Nhưng cậu khó khăn dằn xuống, chút lý trí còn sót lại nói cho cậu biết, không cần phải nói dối nữa.


Lý Nguyệt Trì đã biết.
Thôi vậy, đúng là thế thật, từ một khoảnh khắc nào đó, cậu đã thích anh.
Vì thích anh nên muốn cho anh tiền; vì thích anh, nên không thể chịu được anh bị đánh; vì thích anh, nên dù anh có bạn gái —— cậu cũng chấp nhận, chỉ coi như mình xui xẻo.


Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là người được người khác yêu thích và theo đuổi.
Vì Lý Nguyệt Trì, đây là lần đầu tiên cậu biết thích một người có thể tổn thương lòng tự trọng tới vậy.


Nhưng Lý Nguyệt Trì đang có ý gì đây? Từ chối cậu thẳng thừng để cậu hết hy vọng? Hay là Lý Nguyệt Trì đang cho rằng cậu muốn dùng tiền để mua chuộc anh? Nhưng buồn cười là, cùng lắm thì cậu chỉ muốn bỏ tiền ra để Lý Nguyệt Trì chụp với cậu mấy tẩm ảnh chứng minh cho Phó Lệ Linh tin cậu là gay.


Nhưng hóa ra Lý Nguyệt Trì còn nghĩ xa hơn cậu, theo một hướng táo bạo và không biết xấu hổ.
Có phải trong con mắt của Lý Nguyệt Trì, cậu là loại người như vậy không? Con mẹ nó có phải tên Lý Nguyệt Trì này có tâm lý ghét người giàu không nhỉ?


Chỉ có một hai phút mà lòng bàn tay đầy mồ hôi của cậu đã trở nên lạnh khô.
Đường Hành cười nhạo một tiếng: "Anh nhìn ra được à?"
Lý Nguyệt Trì im lặng không nói.
"Đúng vậy, tôi đang muốn xài tiền để tìm chút tiêu khiển," Đường Hành nói, "Nghỉ hè mà, nên chán thôi."


Lý Nguyệt Trì vẫn là không nói gì, xung quanh quá tối, cũng thấy không rõ mặt anh.
"Thật ra thì tôi không cần anh trả lại tiền, nhưng tất nhiên, anh phải dùng cách khác đáp lại tôi."
"Cậu muốn cái gì?"
"Anh thấy anh có cái gì."
"......"


"Anh không nói gì thì tôi sẽ coi đó là đồng ý đấy." Đường Hành không biết lúc này mình đang làm gì nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lý Nguyệt Trì là trai thẳng, nếu vậy cậu vĩnh viễn không có cơ hội nào nữa, đúng không?


Nếu hết cơ hồi rồi sao không nắm chặt cơ hội và tận hưởng lạc thú trước mắt?
Cơ hội này mất đi sẽ không còn nữa, phải biết tận dụng.
Cậu đã uống hơn nửa lon bia Thanh Đảo trong Livehouse, chỉ có nửa lon, bình thường thì cậu sẽ không uống.


Nhưng vào lúc này, khi làn gió sông ấm áp thổi tới, cồn trong người cậu như từ từ bốc hơi bay lên làm cậu mê man hốt hoảng, phảng phất như chìm vào cơn say, cảm thấy tủi thân và khổ sở.
Đường Hành chậm rãi đi một bước về phía trước.
Lại một bước nữa.


Dù sao thì trong lòng Lý Nguyệt Trì, cậu cũng chẳng khác gì một tên khốn, nhỉ?
Nếu thế thì khốn nạn thêm một chút nữa vậy.
Lúc này, vọng tưởng cũng đã tan, cậu biết Lý Nguyệt Trì có bạn gái, và anh không phải đồng tính.


Cơ thể hai người gần như chạm vào nhau, trên người Lý Nguyệt Trì vẫn còn thoảng mùi máu.
Đường Hành run run giơ tay phải lên, đầu tiên là ngón tay, sau đó là lòng bàn tay, cho đến khi toàn bộ bàn tay đều đặt trên vai Lý Nguyệt Trì.


Cậu biết qua ngày hôm nay, cậu và Lý Nguyệt Trì ngay cả làm bạn bè cũng không còn cơ hội, nhưng như vậy cũng tốt, cậu không biết vì sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy —— nếu cậu và Lý Nguyệt Trì không thể thành người yêu, vậy thì tốt nhất cả đời này đừng qua lại với nhau.


Cậu không chịu nổi Lý Nguyệt Trì cứ lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mắt mình nhưng anh lại không phải là người yêu của cậu.
Vai Lý Nguyệt Trì rất gầy, xương quai xanh nhô lên, cứng như một lưỡi dao đâm vào lòng bàn tay Đường Hành.


Môi Đường Hành cũng bắt đầu run rẩy, giờ có nên dán môi lên không? Muốn hôn Lý Nguyệt Trì thì bước đầu tiên cần làm gì? Cậu chưa hôn ai bao giờ, hôn lên cằm hay khóe miệng đây? Đứng sát nhau như vậy cậu thấy trên cằm Lý Nguyệt Trì lún phún vài cọng râu chưa cạo, và khóe miệng hơi sưng của anh, có đau không?


Đường Hành do dự, đến cậu cũng không biết bản thân rốt cuộc là không muốn, không dám, hay là không nỡ làm.
Giây tiếp theo, cậu bỗng nhiên thấy Lý Nguyệt Trì nhướng mày.
Ngay sau đó, một bàn tay đặt lên sau ót, ấn thẳng cậu tới sát mặt Lý Nguyệt Trì —— môi cậu chạm môi Lý Nguyệt Trì.


Khô và lạnh.






Truyện liên quan